Bọn họ đi đến bờ biển.
Từng căn nhà ven đường đều theo kiến trúc Châu Âu. Tường ngoài trắng tinh nhuộm những đốm vàng năm tháng, lại bị cành lá thường xuân xanh ngắt che phủ. Camera thường được bố trí dưới bệ cửa sổ, nhưng đã bị phá hỏng. Xung quanh không một bóng người, chỉ còn tiếng gió biển thổi xuyên qua lá xanh nghe xào xạc.
“Phía trước rẽ phải.” Quản Kỳ nói.
Thành Dương im lặng nghe theo chỉ thị của bà ta, rẽ vào một ngõ nhỏ. Hai bên tường chỉ rộng hơn bờ vai một chút, y đành phải dừng lại, điều chỉnh lại tư thế ôm Ninh Phi.
“Đừng rề rà.” Quản Kỳ nói: “Sắp đến rồi.”
Y theo chỉ dẫn hướng về phía trước, dừng trước một cánh cửa gỗ nhỏ cũ nát. “Là nơi này sao?” Y hỏi.
“Mở cửa.”
Cửa mở ra phía ngoài, bên trong là một hành lang đen kịt hướng xuống dưới. Không khí ẩm thấp và mùi rữa nát thoang thoảng cùng phả lên mặt. Đom đóm nhẹ vỗ cánh, nấp vào trong tay áo. Thành Dương đỡ tường, cẩn thận bước xuống dưới: “Tại sao muốn chúng tôi đến đây?”
Quản Kỳ nói: “Ta muốn thấy tinh thần thể của cậu một lần. Sáng hôm ấy ở đầu cầu, cậu đẩy lùi gần trăm người của Kền Kền, thật làm người ta ấn tượng sâu sắc.”
“Lúc đó bà…” Y hỏi: “Không, khi đó Vũ Tình vẫn chưa phải là bà. Bà cũng có mặt?”
“Ta không chỉ ở đó, mà còn cách các cậu rất gần.” Quản Kỳ cười, nhẹ nhàng từ tốn bổ sung một câu: “Là ta gϊếŧ Diệp Vũ Tình.”
Đom đóm đυ.ng vào ống tay áo y.
“Là bà.” Thành Dương đè nén nhịp tim trong nháy mắt trở nên kịch liệt, hít thở sâu, để thứ mùi rữa nát tuần hoàn trong lá phổi: “Bà làm thế nào?”
“Giờ chưa phải là lúc giải đáp.”
Tới đáy thang lầu, bốn phía không ánh sáng, y mở to mắt, nhưng không tìm được đường. Thành Dương đứng lại, thấp giọng nói: “Đừng dùng thân thể Vũ Tình. Tôi và cô ấy không đủ độ phù hợp, bà không thấy được tinh thần thể của tôi.”
“Rẽ trái sáu mươi độ.” Quản Kỳ nói lạnh tanh: “Nữa, quay lại một chút. Đúng rồi, chính là hướng đó, tiếp tục đi. Ta thích dùng thân thể của nó, trẻ trung xinh đẹp, còn là một lính gác.”
“Bà không thể làm thế.”
“Vậy ta nên dùng thân thể của ai đây?” Quản Kỳ hỏi: “Của đám oắt lính gác bị ta lừa tới? Của Kỷ Vĩnh Phong? Của Ninh Phi?”
“Của bản thân bà.”
Quản Kỳ lờ đi chủ đề của y, thoải mái tiếp tục: “Ninh Phi cũng không tệ, nghe nói độ phù hợp của cậu và nó khá cao. Nếu như thông qua mắt nó, ta nhất định có thể thấy tinh thần thể của cậu.”
“Bà không dùng được.”
“Ồ?”
“Ninh Phi cũng là lính gác.” Thành Dương vạch trần: “Thực lực của cậu ấy không thua kém Vũ Tình. Nếu bà có thể sử dụng thân thể cậu ấy, trước đây đã chiếm làm của riêng luôn rồi.”
Quản Kỳ nói: “Đứng lại.”
Thành Dương dừng bước. Quản Kỳ ấn công tắc. Rầm một tiếng, tiếp đó có vật nặng chậm rãi nâng lên. Đợi tất cả tiếng động ngừng lại, bà ta chỉ đạo: “Được rồi, đi thôi.”
Thành Dương cất bước, vừa đi vừa nói tiếp: “Tôi đoán, bà chỉ có thể dùng thân thể Vũ Tình. Bởi vì cô ấy chết não
——” Hai chữ này đâm vào lòng y một cái: “—— Mà những dấu hiệu sinh tồn* khác đều còn.”
(vital signs gồm nhiệt độ, mạch, nhịp thở và huyết áp)
“Cậu rất thông minh.” Quản Kỳ nói: “Nhưng vẫn nghĩ sai rồi. Bất luận là Diệp Vũ Tình chết não, hay đám lính gác có kim thăm dò trong đầu, ta đều có thể dùng thân thể của chúng, chỉ cần ta có hứng. Ninh Phi đúng là một ngoại lệ, nhưng điều đó không đáng kể. Ta ấn một cái nút, là có thể khiến nó đau đớn tột độ.”
Thành Dương im lặng chốc lát, đột nhiên nói: “Tôi hiểu rồi, kim thăm dò của Ninh Phi được cấy vào sớm nhất.”
“Không sai, bán thành phẩm giai đoạn đầu. Không tránh khỏi khiếm khuyết sai sót.”
“Vậy bà định lấy tinh thần thể của tôi thế nào?” Thành Dương hỏi: “Làm phẫu thuật cho tôi, cấy kim thăm dò tối tân vào ư?”
Quản Kỳ sau lưng y nở nụ cười.
Mùi rữa nát ngày càng nồng nặc, dường như đã sắp đến cuối đường. Đom đóm như có phần không nhẫn nại được, muốn bay ra ngoài. Thành Dương nắm chặt ống tay áo, trong lòng nói với nó,
bình tĩnh, chờ một chút.
Y thấp giọng nói: “Tôi chỉ là nghĩ không thông, bà cũng đã nắm chắc phần thắng, tại sao vẫn không dám lộ mặt thật.”
“Cậu đã từng thấy gương mặt thật của ta.”
“Ồ?” Y hỏi.
Quản Kỳ khẽ ra lệnh: “Dừng.” Sau đó là tiếng động liên tiếp, tiếng kéo chốt an toàn, chìa khóa lách cách, cửa kim loại gỉ sét kêu ken két. Bà chậm rãi bổ sung: “Nhắc cậu một chút, súng còn ở chỗ ta. Mang theo lính gác mới của cậu, cùng vào.”
“Đây là đâu?”
“Phòng tiền phẫu VIP.” Bà ta rốt cuộc nói, cạch một tiếng đóng cửa lại, khóa trái. Người theo tiếng bước chân xa dần.
Không có đèn, cũng không có cửa sổ. Thành Dương tìm được một khoảng mặt nền, thả Ninh Phi xuống, rồi lảo đảo lần mò xung quanh. Trừ một cánh cửa sắt, bốn phía đều là vách tường. Trên tường loang lổ vết cào xước, không có ý nghĩa đặc biệt, đoán chừng là tù nhân lúc trước dùng để phát tiết tuyệt vọng và sợ hãi trong lòng
—— Trong điều kiện tối đen như mực, không phân biệt rõ ngày đêm sáng tối, lâu dần, cũng mất đi khái niệm thời gian trôi qua.
Y đá phải một cái bô tiểu, trống rỗng, không tìm thấy giường. Ninh Phi vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở vẫn nặng nề đến run rẩy. Thành Dương thở dài, đưa hắn đến cạnh cửa nơi không khí tương đối thông thoáng, Quản Kỳ đã đến nơi không nghe được động tĩnh của bọn họ. Một cái đầu lông tơ mềm mượt cọ vào l*иg ngực y, đầu lưỡi dài sần sần ướŧ áŧ liếʍ liếʍ mu bàn tay y.
“Đừng lo lắng.” Thành Dương nhẹ giọng an ủi: “Tôi sẽ đưa các cậu ra ngoài.”
Phần đuôi đom đóm không có ánh sáng, y chỉ có thể dựa vào cảm ứng để biết vị trí của tinh thần thể. Nó bay nửa vòng quanh đầu mèo đen, dừng chốc lát tại mu bàn tay Thành Dương, rồi xuyên qua khe cửa bay vào bóng tối lặng như tờ.
Dẫn đường thở dài, đè xuống những tâm tư ngổn ngang trong lòng. Y cúi đầu, trán kề trán với Ninh Phi, nhắm hai mắt lại, dung nhập bề mặt ý thức(1) của Ninh Phi.