Thanh Mai Không Gả Hai Lần

Chương 5

“Chết tiệt! Buông Tiểu Cầm ra!” Phong Tiêu Dã nổi điên lên, lại đấm vào cửa, ngón tay đã bị thương đến lộ cả da thịt bên trong, cửa kính xe phát ra tiếng trầm đυ.c, những mảnh thủy tinh rơi xuống, Phong Tiêu Dã từ kính xe túm được thắt lưng của Lưu Đắc Chí, theo cửa kính xe lôi anh ta ra.

“Đồ khốn này! Mày dám ép buộc Tiểu Cầm!” Nắm tay rướm máu của Phong Tiêu Dã đấm túi bụi vào mặt Lưu Đắc Chí.

“Anh Tiểu Dã! Đừng đánh nữa!” Vương Dĩ Cầm tóc tai bù xù mở cửa lao xuống xe, nắm lấy nắm tay Phong Tiêu Dã đang đấm Lưu Đắc Chí không ngừng, “Điềm Điềm đang ở đây, anh đừng làm Điềm Điềm sợ! Đừng làm bọn trẻ sợ!”

Phong Tiêu Dã chợt bừng tỉnh, thấy bọn trẻ đang chơi đuổi bắt trên cỏ đã tụ tập lại đây, hoảng sợ nhìn anh và Lưu Đắc Chí, chỉ có mình Điềm Điềm nghe lời vẫn đang bịt lỗ tai, đưa lưng về phía họ.

“Tiểu Cầm! Em có sao không?” Phong Tiêu Dã buông Lưu Đắc chí ra, anh ta ngồi bệt xuống đất run rẩy, Phong Tiêu Dã nắm lấy vai Vương Dĩ Cầm lo lắng hỏi.

“Em không sao, anh Tiểu Dã… Anh đã cứu em, em không sao…” Vương Dĩ Cầm bị sợ hãi.

Mục đích của Lưu Đắc Chí là buộc cô trở về với anh ta, cử hành hôn lễ như dự định, cô nhất quyết không chịu, Lưu Đắc Chí bảo cô lên xe, cô hoàn toàn không đề phòng gì, bọn họ ở chung nhiều năm nhưng chưa bao giờ ngủ chung phòng, trừ lần say rượu đó thì anh ta chưa từng động đến cô, ngay cả hôn môi cùng không có, bình thường chỉ hôn trán hay má thôi.

Không ngờ lần này anh ta lại dùng sức ép buộc cô, cô hoảng loạn tránh thoát đầu lưỡi anh ta, nghĩ đến anh ta làm vậy là vì muốn cô khuất phục thậm chí mang thai, Vương Dĩ Cầm thấy ghê tởm muốn chết, ra sức phản kháng, Lưu Đắc Chí tuy gầy gò nhưng dù sao vẫn là đàn ông, chiều cao và sức mạnh chiếm ưu thế hoàn toàn.

May mà anh Tiểu Dã đã đến! May mà anh Tiểu Dã đã cứu cô!

“Chúng ta trở về đi! Em không sao, em không muốn nhìn thấy anh ta nữa!” Vương Dĩ Cầm nắm tay Phong Tiêu Dã cầu xin, thân thể không ngừng run rẩy.

“Được, chúng ta trở về!” Phong Tiêu Dã xoay người, lấy thứ gì đó trong túi ra nhét vào cái miệng đang tràn trề máu tươi của Lưu Đắc Chí, “Cút đi, đừng để cho tao thấy mày nữa!”

Phong Tiêu Dã bế Điềm Điềm lên, Điềm Điềm bỏ tay bịt tai xuống, tò mò muốn quay đầu lại nhìn liền bị Phong Tiêu Dã ấn đầu vào ngực anh, “Ngoan, đừng lộn xộn!” Điềm Điềm nghe lời ôm cổ Phong Tiêu Dã không nhìn nữa, Phong Tiêu Dã khoác vai Vương Dĩ Cầm dìu cô vào trong Đường Quả Ốc.

Bọn trẻ đã bị dọa sợ, đứa nhỏ tuổi thì khóc òa lên, đứa lớn tuổi hơn thì lén nhìn những đốt ngón tay không ngừng chảy máu của Phong Tiêu Dã.

“Các con về phòng sinh hoạt xem TV đi, có điểm tâm và kem có thể ăn đấy!” Viện trưởng Vương từ trên lầu đi xuống, mang bọn trẻ đang hoảng sợ vào trong, dặn nhân viên khóa kỹ cửa, bà ôm lấy đứa trẻ khóc lớn tiếng nhất hỏi, “Có chuyện gì vậy?” Viện trưởng Vương nhỏ giọng hỏi.

Viện trưởng Vương ở trên lầu nhìn thấy Phong Tiêu Dã đánh Lưu Đắc Chí trước cồng Đường Quả Ốc, mà Vương Dĩ Cầm thì đang ôm bả vai run rẩy, bọn trẻ hoảng loạn khiến bà lo lắng vội lao xuống trấn an chúng.

“Tên kia muốn cưỡng bức Tiểu Cầm.” Phong Tiêu Dã nghiến răng nghiến lợi nói, anh oán hận quay đầu lại nhìn Lưu Đắc Chí đang phun ra vật mà anh nhét vào miệng anh ta, đó là chiếc nhẫn đính hôn mà anh ta lừa Vương Dĩ Cầm, cũng là thứ rác rưởi trong mắt Phong Tiêu Dã.

“A!” Viện trưởng Vương đau lòng kêu lên, bà một tay bế đứa trẻ đang khóc, một tay ôm lấy bả vai Vương Dĩ Cầm, “Nhanh về phòng đi, sau này đừng gặp lại cậu ta nữa.”

Trong bọn trẻ chỉ có Điềm Điềm là từ đầu đến cuối chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, thoải mái ngồi ở phòng sinh hoạt xem TV, chơi đồ chơi, ăn đồ ăn vặt, viện trưởng Vương đi vào phòng Vương Dĩ Cầm thấy Phong Tiêu Dã đang lau nước mắt cho cô.

“Tiểu Cầm…” Viện trưởng Vương lo lắng.

“Con không sao, anh ta không đạt được mục đích, con thật không ngờ anh ta là người như vậy…” Hai tay Vương Dĩ Cầm vị Phong Tiêu Dã nắm chặt, cảm giác được hơi ấm và kiên định của anh truyền qua khiến cô an tâm hơn rất nhiều.

Hành động của Lưu Đắc Chí khiến tổn thương trong lòng cô càng nặng nề hơn, khi biết hết thảy mọi chuyện từ lúc quen biết cho đến nay đều là một âm mưu đã khiến nàng đau đớn rồi, vậy mà anh ta còn muốn đập nát chút ảo tưởng cuối cùng của cô nữa, nếu cô không muốn làm vợ anh ta, chẳng lẽ anh ta không thể buông tha cho cô sao? Cho dù giữa hai người không có tình yêu thì ít ra cũng có tình bạn mà, vì sao không thể để lại chút kỉ niệm đẹp cho nhau chứ?

Cô trở nên mạnh mẽ như vậy là vì muốn giúp anh ta quản lý gia nghiệp, cô muốn anh ta vui vẻ, muốn gia đình họ có cuộc sống tốt đẹp.

Không ngờ cuối cùng trong đầu anh ta lại nảy sinh ý định tà ác như vậy, muốn dùng sức mạnh ép buộc cô gả cho anh ta. Chuyện này đã đánh mất chút cảm tình cuối cùng mà cô dành cho anh ta.

“Con nghĩ chắc anh ta bị bức bách quá mới phải làm vậy.” Vương Dĩ Cầm vẫn còn lạnh run, nhưng vẫn nói đỡ cho Lưu Đắc Chí.

“Tiểu Cầm, say này đừng gặp cậu ta nữa, hãy để chuyện này qua đi, rồi con sẽ gặp được một người đàn ông tốt, có cuộc sống hạnh phúc thôi.” Viện trưởng Vương nghe chuyện, vừa giận vừa thương, nhưng giờ đây chỉ biết động viên Vương Dĩ Cầm, giúp cô mau quên đi Lưu Đắc Chí thôi.

“Viện trưởng, anh Tiểu Dã, anh ta nói cha mẹ anh ta sẽ đến tìm con, con không muốn gặp họ, con không biết phải đối mặt với họ như thế nào…” Cho đến nay cha mẹ Lưu Đắc Chí vẫn đối xử rất tốt với cô, sau khi cô đính hôn với Lưu Đắc Chí cũng đổi cách xưng hô gọi họ là cha mẹ, cô không biết phải phản ứng ra sao nếu họ thuyết phục hay cầu xin, lại càng không muốn nghĩ rằng lòng tốt trước giờ của họ đều là giả dối.

“Tiểu Cầm…” Phong Tiêu Dã nãy giờ im lặng lau nước mắt cho Vương Dĩ Cầm, mấy đốt ngón tay vẫn chảy máu không ngừng giờ mới mở miệng: “Tiểu Cầm, em gả cho anh đi, để anh bảo vệ cho em!”

Vương Dĩ Cầm và viện trưởng Vương không dám tin những gì mình vừa nghe, viện trưởng Vương nhíu mày, bà biết Phong Tiêu Dã là đứa trẻ tốt, cũng biết trước đây cảm tình của hai người rất tốt, nhưng bà cũng nhớ rõ họ đã chia lìa mười mấy năm mà mới gặp lại nhau có vài ngày thôi.

Vương Dĩ Cầm hơi sửng sốt, sau đó vội lắc đầu từ chối, “Không cần, em không cần anh Tiểu Dã thương hại….”

“Tiểu Cầm, không phải là thương hại! Em quên rồi sao? Từ lúc em tám tuổi đến lúc em mười ba tuổi, điều ước sinh nhật của em luôn là muốn gả cho anh, năm nào anh cũng nhận lời em, em gả cho anh đi, anh không thương hại cũng không đùa giỡn em đâu.” Rất lâu rồi Phong Tiêu Dã chưa từng nói nhiều như vậy, anh ôm lấy bả vai Vương Dĩ Cầm, nhìn sâu vào mắt cô, “Hãy tin anh, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc!”

“Em, em không biết,,,” Suýt chút nữa thì Vương Dĩ Cầm đã gật đầu đáp ứng rồi, khi cô được Phong Tiêu Dã ôm lấy, nhìn chăm chú, cô có cảm giác mình bị anh mê hoặc, khiến cô thấy thật an tâm và tin tưởng, nhưng cô không thể xúc động như vậy được.

“Tiểu Cầm, hãy suy nghĩ về đề nghị của anh, anh rất thật lòng, anh thật sự muốn mang hạnh phúc đến cho em.” Phong Tiêu Dã lại nhấn mạnh thêm lần nữa.

“Được.” Vương Dĩ Cầm hạ tầm mắt, mi mắt vẫn còn vương lệ.

“Tiểu Cầm, con đi trông chừng bọn trẻ giúp ta đi để ta và Tiểu Dã nói chuyện riêng với nhau.” Viện trưởng Vương mở miệng nói, hai người này đều là con bà, đứa trẻ đã chịu tổn thương một lần rồi, tuyệt đối không thể có thêm lần thứ hai, “Nhớ an ủi bọn trẻ, chúng đã bị dọa sợ rồi.”

“Dạ,” Vương Dĩ Cầm biết dụng ý của viện trưởng Vương, cô liếc mắt nhìn Phong Tiêu Dã một cái, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, đang chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập bình tĩnh và dịu dàng, cô vội dời mắt nhìn về phía viện trưởng Vương, viện trưởng Vương gật gật đầu với cô, cô lau nước mắt, đi ra ngoài khép cửa phòng lại.

Vương Dĩ Cầm vào phòng sinh hoạt giải thích với bọn trẻ Phong Tiêu Dã là vì bảo vệ cô nên mới đánh người, bọn chúng không nên sợ Phong Tiêu Dã, nhưng cũng không nên học theo hành động của anh, những đứa trẻ của Đường Quả Ốc đều là người hiểu chuyện, chúng nhìn nhau, sau đó đều gật đầu.

Vương Dĩ Cầm chơi với bọn trẻ mà lòng vẫn không yên, không ngừng đoán viện trưởng Vương sẽ nói gì với Phong Tiêu Dã, Phong Tiêu Dã sẽ trả lời như thế nào, lo lắng không biết Phong Tiêu Dã có vượt qua kỳ sát hạch của viện trưởng Vương hay không, anh sẽ bị viện trưởng Vương từ chối hôn sự hay bà sẽ thuyết phục anh không cần phải lấy cô.

Lúc ôm Điềm Điềm, Vương Dĩ Cầm đột nhiên phát hiện cô đang suy nghĩ đến việc gả cho Phong Tiêu Dã.

Vương Dĩ Cầm thấy mình điên rồi mới có thể có thể có suy nghĩ điên cuồng như vậy.

Đúng là trước đây cô thích Phong Tiêu Dã, Phong Tiêu Dã thật sự là mối tình đầu của cô, nhưng tình cảm cô dành cho Phong Tiêu Dã đã bị cô phong ấn từ sau khi anh đi rồi, mà mấy năm nay cô một mực cố gắng trở thành vợ của Lưu Đắc Chí, muốn đạt được kỳ vọng của cha mẹ Lưu gia, muốn Lưu Đắc Chí có thể thoải mái ở nhà làm công việc nghệ thuật của anh ta, không ngờ…

“Chị Cầm!” Điềm Điềm được Vương Dĩ Cầm ôm trong lòng không chịu được tịch mịch lay bả vai cô, “Chị Cầm ơi!”

“Sao vậy em? Điềm Điềm? Em muốn uống nước sao?” Vương Dĩ Cầm bị Điềm Điềm gọi thì bừng tỉnh, vội hỏi han cô bé đang ngọ nguậy trong lòng cô.

“Chị Cầm, anh trai sao không ở đây? Anh trai đâu rồi?” Điềm Điềm hỏi vẻ nghiêm túc.

Vương Dĩ Cầm không thể không giương khóe môi, “Chị chơi với em không được sao? Sao phải nhất định là anh trai chứ?”

“Điềm Điềm thích anh trai nhất, thích chị Cầm thứ nhì thôi!” Cô bé vội vàng bày tỏ nỗi lòng.

“Vậy mẹ viện trưởng thì sao? Em không thích mẹ viện trưởng à?” Vương Dĩ Cầm nắn nắn mũi Điềm Điềm, cố ý hỏi.

“Điềm Điềm tất nhiên thích mẹ rồi!” Điềm Điềm vội nói lớn: “Điềm Điềm thích mẹ mà.”

“Vậy Điềm Điềm thích mẹ hay thích anh trai hơn?” Vương Dĩ Cầm cố ý khi dễ cô bé.

Điềm Điềm quả nhiên bị hỏi khó, vươn bàn tay mập mạp thầm tính toán tột cùng nên thương ai hơn.

Vương Dĩ Cầm thấy Điềm Điềm nghiêm túc như vậy thì mở nụ cười, mạnh mẽ hôn một cái lên khuôn mặt đáng yêu của Điềm Điềm, “Bảo bối nhỏ của chị!” May mà cô bé này xếp cô ở vị trí thứ hai, nếu không chuyện khiến cô bé khó xử lại lên rồi.

“Em không phải tên Bảo Bối, em là Điềm Điềm mà.” Cô bé còn cố ý sửa đúng tên cho Vương Dĩ Cầm nghe.

“Ha ha ha ha!” Vương Dĩ Cầm lại hôn Điềm Điềm, bảo bối này chắc chắn là lễ vật trời cho mới đáng yêu như vậy.

Vương Dĩ Cầm cười đến rơi nước mắt, lúc cô đang lau nước mắt thì thấy Phong Tiêu Dã đi vào phòng sinh hoạt, cô cảm giác không khí trở nên khác thường, cả người cô đều thấy bứt rứt, cô vội nén tiếng cười khoa trương của mình lại, thầm khinh bỉ bản thân, ngượng ngùng chỉnh lại tư thế cúi đầu ôm Điềm Điềm ngồi.

“Tiểu Cầm, viện trưởng đồng ý gả em cho anh rồi, xin em hãy tin tưởng anh, gả cho anh em nhất định sẽ hạnh phúc.” Lúc Phong Tiêu Dã đi đến chỗ Vương Dĩ Cầm thì có một bé trai ôm lấy chân anh, anh liền bế bé lên, ngồi xuống cạnh Vương Dĩ Cầm, thì thầm bên tai cô.

Vương Dĩ Cầm kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào cái nhìn chăm chú của Phong Tiêu Dã.

Bọn họ nhìn nhau một lát, sau đó Vương Dĩ Cầm nhẹ nhàng gật gật đầu, “Anh Tiểu Dã, em đồng ý.”

Thời khắc này, từ đáy lòng Vương Dĩ Cầm tin tưởng Phong Tiêu Dã sẽ khiến cô hạnh phúc, cô cũng sẽ cố gắng làm một người vợ tốt mang đến hạnh phúc cho anh Tiểu Dã.

Vương Dĩ Cầm nghĩ cô chấp nhận lời cầu hôn của Phong Tiêu Dã là ý nói họ sẽ lấy kết hôn làm mục đích để hẹn hò, không ngờ sáng sớm hôm sau đã bị viện trưởng Vương gọi dậy, bắt cô rửa mặt chải đầu, đeo kính sát tròng, trang điểm trang nhã.

“Chúng ta định làm gì vậy?” Vương Dĩ Cầm hỏi hai cô gái ở gần đó, sáng sớm các cô đã được viện trưởng Vương gọi đến giúp đỡ.

“Buổi sáng đi công chứng, buổi chiều là hôn lễ của em, emkhông biết thật hả Tiểu Cầm?” Tiểu Viên và Tiểu Phong cười hì hì giúp Vương Dĩ Cầm trang điểm, “Mới hồi nào em và Tiểu Dã hay chơi đùa với nhau, không ngờ bây giờ các em lại kết hôn thật.”

“Công chứng?” Vương Dĩ Cầm bị dọa hoảng sợ, bọn họ bàn bạc chuyện kết hôn bao giờ vậy?

“Đúng vậy, mau xuất phát thôi!” Tiểu Viên và Tiểu Phong cùng nhau đẩy Vương Dĩ Cầm ra khỏi phòng.

“Tiểu Cầm.” Phong Tiêu Dã và viện trưởng Vương đã chờ ở ngoài cửa từ lâu, Phong Tiêu Dã cầm lấy tay Vương Dĩ Cầm.

“Công việc quan trọng hôm nay của chúng ta là kết hôn sao?” Vương Dĩ Cầm nhìn về phía Phong Tiêu Dã đang mặc bộ veston đen.

“Phải, việc trọng đại hôm nay của các con chính là kết hôn, buổi chiều sẽ đãi khách ở Đường Quả Ốc, tất cả đã chuẩn bị tốt rồi.” Viện trưởng Vương mặc một bộ đồ mới, đáp thay Phong Tiêu Dã.

“Nhưng…” Mọi chuyện phát triển quá nhanh, cô và Phong Tiêu Dã mới gặp lại nhau vài ngày, cô nhận lời cầu hôn của anh còn chưa tới mười lăm giờ trước, vậy mà giờ họ sẽ kết hôn sao?

“Tiểu Cầm, em có tin anh không?” Phong Tiêu Dã cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngượng ngùng của cô dâu, nhẹ giọng nói.

Vương Dĩ Cầm ngẩng đầu nhìn Phong Tiêu Dã, tuy vẻ mặt anh không biểu cảm nhiều nhưng cô thấy được niềm vui sướиɠ vô tận trong mắt anh, loại vui sướиɠ ấy khiến cô nhớ lại niềm vui của chính mình khi anh Tiểu Dã đáp ứng sẽ lấy cô mỗi lần cô nói ra điều ước trong sinh nhật của mình.

Vương Dĩ Cầm ra sức gật gật đầu, “Chúng ta kết hôn đi!” Đời người đôi khi nên điên cuồng một lần, hai mươi bảy năm nay của cuộc đời cô đều sống theo quy củ, lần này cô muốn điên cuồng một lần, mong có thể chạm đến cuộc sống mà cô mong muốn.