Yêu Vì Tính Phúc

Quyển 3 - Chương 7: Bị thao đến chết... Muốn hư.. (cao H)

"Không, từ bỏ... Hu hu... Lại đến nữa a..." Tiếng thét chói tai mang theo vài phần nức nở của Hứa Diệc Hàm quanh quẩn trong phòng, gậy th*t hồng nhạt điên cuồng "thả thính" cho tiểu huyệt, gắt gao cắm vào cung khẩu, Kiều Tiểu DUy cảm nhận được côn th*t kịch liệt nhảy lên, nháy mắt mà bắn tinh, một tiếng than thở tràn ra khỏi miệng, thỏa mãn mà hưởng thụ cảm giác tao huyệt co rút cắn chặt lấy nhục bổng.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngọc chảy ra, hoa môi sưng đỏ không thể khép kín lại, lộ ra lỗ nhỏ phấn nộn tròn tròn, phảng phất như kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, chờ đợi côn th*t lại một lần nữa tấn công vào.

Hứa Diệc Hàm bị thao đến chết đi sống lại, lại một đợt cao trào quét qua, sức lực cũng chẳng đủ để kêu ca, chỉ có thể thấp giọng mà ngâm nga, thân mình không khống chế được mà run rẩy, mắt vừa mở, liền bị làm đến ngất xỉu.

Giờ phút này, ga giường bị dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt một mảng lớn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nơi nơi đều thấy. Có hai lần, Kiều Tiểu Duy làm cô đến tiểu ra, sau đó hắn bỗng nhiên rút ra côn th*t, trơ mắt mà nhìn cửa động phun ra một cổ âm tinh trong suốt, xối lên toàn bộ âʍ ɦộ và hơn phân nửa cánh mông, mơ hồ còn có thấy nhiệt khí nhè nhẹ. Hình ảnh da^ʍ mỹ này, hắn xem đến hai mắt đỏ ngầu, một tay nhanh chóng vuốt ve "em trai" chính mình, lên xuống có nhịp, một mặt thở dốc, một mặt đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy trên mặt và hai vυ' của Hứa Diệc Hàm.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c tùy ý chảy xuôi trên da thịt trắng nõn, theo thân thể bị cắm đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng dao động, bộ dáng dâʍ đãиɠ như thế, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí chiến đấu của hắn, đánh trận ngày đêm không mỏi mệt, chính mình cũng không biết là đã làm nhiều hay ít, Hứa Diệc Hàm đã phun bao nhiêu lần.

Giờ phút này, nhìn đến Hứa Diệc Hàm bị mình làm nhất đi, hắn cũng tê liệt ngã xuống bên cạnh cô, vươn cánh tay dài, ôm cô, nhắm mắt mà ngủ.

Lần thứ hai Hứa Diệc Hàm tỉnh lại, là bị côn th*t cuồng dã đâm vào làm cho tỉnh, qυყ đầυ cực đại nghiền nát mị thịt trong vách sâu. gậy th*t làm cô dục tiên dục tử này đang vô cùng hung hăng, càn quấy khắp ngõ ngách bên trong cô.

"Không được mà, tha cho tôi đi, thật sự muốn hỏng rồi..." Hứa Diệc Hàm khẽ nhếch mắt, biểu tình cầu xin.

Cô coi như chịu thua bởi tên tiểu tử này!

Suốt ba ngày, cô bị hắn đùa bỡn bằng đủ loại tư thế. Trừ bỏ việc được ăn chút mì gói, bánh mì, bị ôm đến phòng tắm tắm rửa, thì tất cả các chuyện khác đều không cần phải động tay động chân. Ngoài cửa sổ, ánh trăng lên rồi lại xuống, mặt trời tỏa sáng rồi lại lụi dần đi, chỉ có việc quay cuồng nhiệt liệt trên giường là không thay đổi.

Ngực, cổ, tấ cả mọi nơi trên người Hứa Diệc Hàm đều bị hắn cắn, mυ'ŧ, lưu lại những dấu vết ái muội. Hai cánh mông trắng nõn cũng bị hắn đánh, véo đến xanh tím. Hai mảnh hoa môi lại càng thêm khổ sở, sưng đỏ đến đáng thương, bị thịt bị căng ra, không thể nào khép lại.

Hạ thân đau đớn, mỗi lần nhục bổng cắm vào, huyệt khẩu lại mạnh mẽ chống đối, đau đớn cùng sung sướиɠ đan xen lẫn nhau, hai loại cảm thụ mâu thuẫn này đánh sâu vào trong lý trí, không thể dùng từ miêu tả, lại muốn ngừng mà không ngừng được.

Nghĩ đến chính mình giống như nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© tùy ý bị hắn tra tấn, sâu trong đáy lòng lại dâng lên nhè nhẹ khuây khỏa, ý nghĩ này làm cô rất xấu hổ, nhưng nó lại không ngừng nhen nhóm.

Kiều Tiểu Duy giống như nhìn thấu cô, đồng thời ra sức ôm chân cô cày cấy: "Thật sự không muốn? Tôi thấy phía dưới vẫn còn đang chảy nước, rõ ràng rất muốn, tiểu huyệt còn ra sức mà nuốt dương v*t vào, cắn chặt không buông nha."

"Không được... Bị thao chết..." Hứa Diệc Hàm nghe những lời ô uế như thế, tâm bang bang mà nhảy, phảng phất như được thỏa mãn.

"Chính là muốn làm chết cô, đồ dâʍ đãиɠ! Thao chết cô này, tiên nhân! Cô nhìn d*m thủy của cô đi, càng chảy càng nhiều, còn nói không muốn?" Mấy ngày trên giường, sau lúc thân xử nam được phá giải phong ấn, hắn tiến hóa cực kỳ nhanh, chẳng những có thế kéo dài lâu hơn, công phu mồm mép cũng đạt đến đỉnh thượng thừa.

Theo sau, như mưa rền gió dữ đến, côn th*t nhắm chuẩn vào mị thịt nhô lên, từ qυყ đầυ đến toàn bộ đều dùng lực, cuốn lấy vách thịt nhô lên mà lôi kéo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân mình Hứa Diệc Hàm căng chặt, trong miệng ô ô, thật sự muốn khóc tới nơi: "Thật sự, thật sự không cần mà... Muốn chết, sẽ hư đó..."

Đợi Hứa Diệc Hàm khóc lóc xong, thân mình mảnh khảnh dừng run rẩy, hắn lại tiếp tục hoạt động, rút ra côn th*t, một bên nhanh chóng vuốt ve, một bên quỳ bên giường. Sau một lát, Hứa Diệc Hàm còn giương miệng thở dốc, Kiều Tiểu Duy lại gầm nhẹ một tiếng, qυყ đầυ nhắm ngay cái miệng nhỏ mê người kia, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào miệng, môi và toàn bộ mặt.

Hứa Diệc Hàm như từ trên mây đi xướng, đột nhiên bị Kiều Tiểu Duy bắn như thế, vừa tức vừa xấu hổ, hận không thể đem toàn bộ gốc rễ của hắn thiến đi. Nhiều lần cao trào đã hao tổn nhiều tinh lực của cô, lúc này ngay cả động đậy cô cũng thấy thật mệt mỏi.

Nhìn bộ dáng vô lực của Hứa Diệc Hàm, Kiều Tiểu Duy rất thản nhiên mà duỗi tay muốn đem cô ôm vào l*иg ngực, làm bộ như muốn giúp cô tắm rửa. Cô giật mình, cuống quít tránh đi, cao giọng mà nói: "Miễn đi! Tự tôi tắm."

Đã quen rồi, mỗi lần hắn giúp cô tắm, ngón tay liền giả điên chui vào tiểu huyệt, sau đó moi moi tìm tìm kiếm kiếm, thế nhưng có thể bắt lấy điểm G, hung hăng đè ép xoa ấn, chỉ dùng ngón tay mà làm cô cao trào, sau đó là đại dương v*t ra trận, hai anh em nhà hắn thật không có nhân tính mà.

Hiện tại, nhớ tới lúc bản thân ghé vào trên bồn tắm mà bị thao, tiểu huyệt bị nước ấm cọ rửa đến khô khốc, lực ma sát tăng lên gấp bội, côn th*t bừng bừng phấn chấn, tách ra cánh môi phấn nộn, cứ lặp đi lặp lại như thế, làm cô sướиɠ đến hét to, "Thật thoải mái, mau mau... Cắm đến thật sướиɠ a."

Ngay lúc cô phun nước ra, Kiều Tiểu Duy đem cô kéo ra khỏi mặt nước, ôm cô với tư thế cho trẻ em xi xi, Hứa Diệc Hàm chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bắn ra âm tinh, sau đó hắn tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Cô xem cô đi, bị làm đến tè cả ra, dâʍ đãиɠ hay không dâʍ đãиɠ đây?"

Cho tới bây giờ, cô cũng vẫn chưa quên được cảnh tượng đó, chính mình dù ngượng ngùng, cảm thấy thân thể bị nhục nhã, nhưng từ trong đáy lòng lại có chút hưng phấn, âm tinh càng phun càng nhiều.

Kiều Tiểu Duy không thể nghi ngờ chính là cái tay mơ, nhưng cô cũng không thể phủ nhận, tay nghề trên giường của hắn là trời sinh nha. Nói thẳng ra thì là...

"Anh chính là tên trời sinh biếи ŧɦái!"

Kiều Tiểu Duy đối với lời từ chối của cô rất sảng khoải, hắn không có kiên trì, hai người cứ như vậy chiếm lấy một góc của phòng tắm, an tĩnh mà rửa sạch thân thể, trong không gian nhỏ hẹp nhất thời một mảnh lặng yên.

"Cảm ơn đã khích lệ. Nhưng mà, câu này cô nói nhiều lần rồi." Kiều Tiểu Duy dùng ánh mắt "Cô là đồ ngốc hay sao mà có một câu xài hoài thế" nhìn cô.

"... Không biết xấu hổ."

"Sĩ diện có ích lợi gì? Tôi có thể làm cô sung sướиɠ đến tận trời cao, làm đến cô phải khóc lóc cầu xin, làm cô cao trào không biết bao nhiêu lần."

Hứa Diệc Hàm lau mặt, không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế nghiêm mặt nói: "Anh làm tôi gần ba ngày ba đêm! Anh không cảm thấy hành vi của mình còn không bằng cầm thú, tán tận lương tâm sao?" Trên mặt hiện lên biểu tình vô cùng đau đớn, Hứa Diệc Hàm làm vậy là muốn đánh thức lương tri của hắn, tiến thêm một bước trong cuộc nói chuyện.

Người nào đó vẫn cứ trơ trơ mặt ra: "Không hề."

"..."

Hứa Diệc Hàm cảm thấy không nên nói đạo lý với tên cầm thú này, không bằng thẳng thắn luôn cho nhanh, "Tôi mặc kệ, Kiều Tiểu Duy, tôi, muốn, anh, phải, phụ, trách, với, tôi!"

"Tôi chưa nói cho cô tên tôi nha... A? Đừng nói cô thật sự là fan của tôi nha? Vậy không được rồi, thật sự không tốt..." Kiều Tiểu Duy khó xử mà trầm tư, dưới ánh mắt chờ đợi của cô, nhắn nhíu mày, mở tay ra, vẻ mặt vô hại hồn nhiên: "Bị thần tượng của chính mình làm thế, cô kiếm được món hời rồi, hơn nữa tôi không cần phải phụ trách với cô."

"..."

Hứa Diệc Hàm chịu không nổi nữa, giơ thẳng cái đùi thon dài lên, đá vào mặt hắn: "Tôi thấy anh đi chết đi là vừa!"

Kiều Tiểu Duy nhanh nhẹn mà né tránh, động tác vượt qua sự tưởng tượng, chắc là do thường xuyên bị người ta đuổi đánh nên riết thành quen. Hắn hôn một cái lên bàn tay trắng nõn ấy, đáng khinh mà cười cười: "Muốn thêm một lần nữa! Anh không ngại đâu cưng."

Hứa Diệc Hàm cảm thấy cả người như nổi da gà, rút chân lại mà chà xát, chặt đứt cuộc nói chuyện với tên chết tiệt này.

Kiều Tiểu Duy đắc ý, hừ nhẹ, xoa cánh tay. Hứa Diệc Hàm quật cường không tiếp tục cùng hắn nói chuyện, lo chính mình sẽ giận dỗi, dỗi... Ngủ rồi!

Ý nghĩ trước khi ngủ là: Làʍ t̠ìиɦ mệt mỏi quá...

Lúc tỉnh lại là sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong phòng, một mảnh ấm áp, nhộn nhạo. Hứa Diệc Hàm xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, dấu vết lưu luyến triền miên mấy ngày nay đã bị xóa sạch. Kiều Tiểu Duy không thấy trong phòng.

Thật là nhức đầu, nếu Kiều Tiểu DUy chơi chiêu qua cầu rút ván, về sau lại tiếp tục chặn cô ở cửa, cô thật đúng là không biết nên tiếp tục nhiệm vụ này như thế nào. Hơn nữa lấy thái độ cùng giới hạn của tên biếи ŧɦái kia mà nói, hắn có thể sẽ vô tình như thế.

Đang nghĩ nghĩ, lại cảm thân hạ thân trước nóng rát đau đớn, nay đã tiêu giảm, ngược lại có chút lạnh lạnh, tươi mát nhu hòa. Hứa Diệc Hàm kiểm tra sơ qua, lại thấy nơi riêng tư đã không còn sưng đỏ nữa.

Là Kiều Tiểu Duy giúp cô bôi thuốc?

Mang theo sự nghi hoặc, cô xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng. Đến phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy hắn ở bên giá vẽ, tay cầm bút chì phác họa bản thảo.

Động tác bước đi của cô nhẹ nhàng, hơn nữa có tấm thảm dày lót bên dưới, Kiều Tiểu Duy không phát hiện ra cô, vẫn như cũ tập trung vẽ tranh. Từ góc độ này, nhìn đến đường cong nhu hòa của khuôn mặt hắn, ấm áp hệt như thiên sứ. Mái tóc đen bóng rũ xuống, che cái trán, lộ ra lông mày rậm rạp, hai mí cong vυ't, bộ dáng điềm tĩnh, thư sinh. Có thể nhìn đến ánh mắt khép hờ kia của hắn có vài phần nghiêm túc, hình ảnh này thế nhưng làm tim cô đập nhanh trong giây lát.

Nhẹ nhàng bước đến bên người hắn, sợ quấy rầy công việc của hắn, cô cúi đầu nhìn vào trên giấy, biểu tình lập tức cứng đờ...