Hạ huyệt cực phẩm sâu tận bên trong, vách thịt mềm tầng tầng lớp lớp cứ thế mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn th*t, Lâm Thư Ẩn hít sâu một hơi, bắt đầu chậm rãi trừu động, rút ra mang theo mềm thịt phấn nộn nhảy ra ngoài, thọc vào lại được hàng vạn cái miệng nhỏ gắt gao hút lấy, làm hắn muốn dừng mà không thể.
Nếu không phải đây là lần đầu tiên của tiểu yêu, nàng không thể chịu đau đớn quá nhiều, Lâm Thư Ẩn thật muốn cứ thế hung hăng làm nàng.
Tiểu yêu híp mắt lại, đôi mắt đẹp liếc mắt đưa tình nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển, nhu tình mật ý. Đôi mày tuy còn hơi nhíu lại, nhưng môi anh đào lại mở ra, phát ra âm thanh ngâm nga nhỏ vụn: "Thư Ẩn ca ca... A, a a... Thật lớn..."
"Đau không?" Lâm Thư Ẩn sợ nàng bị thương, vội hỏi.
"Ô ô... Có một chút..."
"Có muốn dừng lại không?" Lâm Thư Ẩn chần chờ, thân thể lại theo bản năng mà thọc vào rút ra nhanh hơn, tiểu huyệt vừa chặt vừa ấm áp, côn th*t không ngừng co rút mấp máy, chỗ sâu nhất trong u huyệt không ngừng hút lấy hắn, kɧoáı ©ảʍ cứ thế dâng lên, làm hắn hận muốn đem cả hai trứng túi cũng nhét luôn vào tiểu huyệt cực phẩm thế này, đang lúc cao trào, hắn sao có thể dừng lại, cứ vậy tiếp tục với tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Đau đớn cùng với không thoải mái qua đi, thay vào đó là cảm giác sung sướиɠ ập đến, côn th*t mỗi lần tiến vào, cứ thế ma xát vách trong, tầng tầng lớp lớp nếp uốn bị cán ép, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, bụng nhỏ trướng lên, kɧoáı ©ảʍ bắt đầu khởi động, hưng phấn làm ngón chân nàng cuộn tròn, tấm lưng bóng loáng căng lên, miệng rêи ɾỉ: "A a... Ca ca... Không, không cần... Ca ca tiếp tục đâm vào..."
Nhìn nàng dục tiên dục tử, Lâm Thư Ẩn càng thêm khuây khỏa, nhịn không được mà trêu chọc nàng: "Đâm vào đâu?"
"... Ca ca thật xấu tính!" Tiểu yêu xấu hổ quay mặt đi, bị Lâm Thư Ẩn xoay lại, cưỡng bách nàng nhìn hắn. Cự bổng còn đang cắm ở tiểu huyệt cứ vậy mà điên cuồng vận động, còn bị hắn nhìn trần trụi như thế, đôi mắt tiểu yêu ngập nước cùng tràn đầy ủy khuất.
"Tiểu thỏ ngoan, ở trước mặt ca ca mà xấu hổ cái gì, ngươi đã là nữ nhân của ta rồi." Nói xong, côn th*t hắn hung hăng cắm vào, nấm đầu cứ thế mà nghiền nát hoa tâm. Đại não tiểu yêu trống rỗng, khống chế không được mà phun ra những lời dâʍ đãиɠ: "A a... Tiểu thỏ nghe ca ca nói, ca ca cắm vào... Tiểu huyệt của tiểu thỏ... A a..."
Lâm Thư Ẩn thấy nàng bị thao đến rêи ɾỉ như thế, như được cổ vũ, hạ thân càng thêm mạnh mẽ cắm vào, trong miệng nói: "Tiểu thỏ, dương v*t ca ca làm ngươi sướиɠ không, sướиɠ không hả?"
"Thật sướиɠ... Tiểu thỏ rất thoải mái... A... dương v*t ca ca thật lớn... Cứng quá... Đâm sâu đến bên trong hoa tâm của tiểu thỏ..."
"Có thích dương v*t của ca ca hay không?"
"Ân a a... Thích... Ca ca có thích... Mật huyệt của tiểu thỏ không..."
"Thích, bị ngươi làm chết ở chỗ này ta cũng nguyện ý, nộn huyệt của tiểu hút thật chặt... Thật sướиɠ!"
Hai người rơi vào bể du͙© vọиɠ, tiểu huyệt non mềm tươi mới cứ thế chảy nước, cự bổng mỗi lần ra vào, d*m thủy chảy như thủy triều, giàn giụa bừa bãi ở hai mép thịt. "Phụt phụt" tiểu yêu nghe được tiếng d*m thủy mà sắc mặt đỏ bừng, thú tính Lâm Thư Ẩn như nổi lên, bắt đầu nhanh chóng luận động, mỗi một lần đi vào là đâm đến chỗ sâu nhất, nấm đầu cực đại đυ.ng chạm cửa hoa tâm, cơ hồ như muốn chạm đến tử ©υиɠ.
Bụng tiểu yêu bị đâm đến trướng lên, trước bằng phẳng nay lại gồ ghề, làm Lâm Thư Ẩn xem mà hai mắt đỏ lên, ôm lấy nữ nhân dưới thân, tiếp tục tăng tốc, trứng dái đập bốp bốp vào cánh mông nàng, cùng hòa với tiếng nước da^ʍ mĩ, quanh quẩn bên tai, làm cả hai quên hết đi thẹn thùng, càng thêm tận tình phát tiết du͙© vọиɠ thân thể.
"Sẽ chết mất... Ô ô... Không được..." Hoa tâm cùng cung khẩu đều cường ngạnh mà chống đối, nhưng đại qυყ đầυ cứ thế mà tiến vào, thân thể mẫn cảm của tiểu yêu không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như thế, trong đầu chợt lóe, ý thức hỗn loạn, theo bản năng bật ra tiếng ngâm nga kiều mị. Chỉ cảm thấy thân thể cứ thế ập đến từng trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả cơ thể chìm đắm trong bể du͙© vọиɠ, chỉ có niềm vui sướиɠ cực hạn như thế này xảy ra khi hai cơ thể cùng hòa làm một.
Tiểu yêu cao trào làm tiểu huyệt cũng theo đó mà co rút, nếp uốn quấy loạn đại dương v*t, toàn bộ đường đi co rút càng thêm chật hẹp, tất cả đều quấn lấy Lâm Thư Ẩn, đem đại dương v*t của hắn cuốn vào bên trong, vĩnh viễn lưu lại trong đó. Dòng điện chạy tán loạn trong người, Lâm Thư Ẩn trong nháy mắt cũng đạt tới cao trào: "Tiểu thỏ... Tiểu huyệt hút tốt như thế, ta cũng muốn bắn..."
côn th*t vội vàng cắm đến chỗ sâu nhất, qυყ đầυ ma xát cổ tử ©υиɠ, mã mắt ngay lập tức mở ra, nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ thế bắn hết vào tử ©υиɠ.
Lâm Thư Ẩn gắt gao ôm lấy tiểu yêu, hai người thở dốc bên tai đối phương.
Tiểu yêu nghe được thanh âm nam nhân lẩm bẩm: "Ta yêu ngươi... Tiểu thỏ."