Chuyện ở sân đấu truyền tới tai Hứa Diệc Hàm, nàng cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân trong đó, nghĩ đến Kiều Vũ Mặc bề ngoài lãnh khốc lại có thể có tâm tư ghen tị, bất giác muốn cười. Đợi Kiều Vũ Mặc ra về, hai người gặp qua Hoàng thượng, liền ra cung hồi phủ.
Xe ngựa vừa mới đến cửa cung, lại nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, không đợi Kiều Vũ Mặc hỏi, người bên ngoài đã nói: "Hầu gia, là Đoan quốc Thái tử."
Thì ra là Đoạn Hạo.
Hắn lúc này trang phục chính tề, hiển nhiên là đã xử lý miệng vết thương, lúc này vội vàng chạy tới, cũng không biết là vì chuyện gì. Kiều Vũ Mặc nhíu nhíu mi, trong lòng không vui, Hứa Diệc Hàm cười nói: "Hầu gia đem Thái tử đả thương, chẳng lẽ hắn là tới trả thù đi?"
"Hắn dám?" Kiều Vũ Mặc hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa ra, Hứa Diệc Hàm theo sát sau đó.
Hai người đứng phía ngoài xe ngựa, một là sắc thái lạnh lùng, một là minh diễm động lòng người, trai tài gái sắc, giai ngẫu thiên thành.
Đoạn Hạo đi tới trước xe ngựa, nghiêng người xuống ngựa, trên mặt nhìn không ra chút nào buồn bực, cười nói: "Hầu gia đi thật gấp, suýt nữa không đuổi kịp."
"Thái tử có chuyện gì sao?" Kiều Vũ Mặc đối với tên đáng ghét thích dây dưa này cực kì đau đầu, nguy cơ mãnh liệt làm hắn không yên lòng.
"Ta muốn cùng Tôn phu nhân nói một câu, không biết Kiều huynh có cho phép hay không?" Đoạn Hạo nói.
"Bản hầu không cho phép." Kiều Vũ Mặc quả quyết nói, trong lòng lại nghĩ ai muốn cùng ngươi xưng huynh gọi đệ.
Cự tuyệt thẳng thắn như thế, mặc dù Đoạn Hạo đã nghĩ tới, nhưng cũng không biết tiếp tục mở miệng thế nào. Hứa Diệc Hàm lại nói: "Thái tử có chuyện, cứ nói đừng ngại."
Lời này vừa ra, Kiều Vũ Mặc mắt lạnh như băng mà chiếu đến, Hứa Diệc Hàm bình tĩnh mà nhìn hắn, không sợ hãi.
Đáng chết, nữ nhân này trước giờ không nghe lời, thật sự là làm hắn khó chịu, rất khó chịu!
Đoạn Hạo cười ha hả nói: "Vẫn là phu nhân bình dị gần gũi. Ngày ấy nhìn thấy khúc nhảy của phu nhân, trong lòng ta ái mộ, đáng tiếc giai nhân đã sớm có gia thất, thật sự đáng tiếc. Hôm nay từ biệt, nghĩ cũng không dễ gặp lại, ngày nào đó nếu còn cơ hội, xin mời Hầu gia cùng phu nhân tới Đoan quốc du ngoạn, cho ta làm hết lễ nghĩa của một chủ nhà."
Hứa Diệc Hàm nhoẻn miệng cười: "Thϊếp thân nào có tài đức gì mà được Thái tử khen ngợi. Nếu có duyên phận, tự nhiên sẽ tái ngộ."
Đoạn Hạo nghe nàng nói chuyện luôn có chừng mực, nhưng lời nói lại cao ngạo không thay đổi, trong lòng càng cảm thán là nữ tử khó gặp, liếc Kiều Vũ Mặc một cái, trắng trợn mà tiến đến bên tai Hứa Diệc Hàm, nói khẽ: "Nếu Hầu gia như cũ không biết thương hương tiếc ngọc, phu nhân có thể tới Đoan quốc tìm ta. Phu nhân tài mạo độc bộ thiên hạ, đáng giá có được những thứ tốt nhất."
Hứa Diệc Hàm đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhìn hắn một cái, lại nhìn xem Kiều Vũ Mặc, cũng nhẹ giọng ở bên tai hắn nói: "Nữ nhân tốt sẽ tự dạy dỗ nam nhân của mình, việc này không cần Thái tử quan tâm."
Đoạn Hạo ngạc nhiên, lại càng thêm ý tán thưởng, hắn gật gật đầu, thả người lên ngựa, nhìn Kiều Vũ Mặc cùng Hứa Diệc Hàm nói lớn: "Hai vị, từ biệt nơi đây."
Sau đó, cười to mà đi.
Đợi thân ảnh hắn đi xa, Hứa Diệc Hàm nửa ngày không thấy Kiều Vũ Mặc nhúc nhích, quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt hắn càng thêm khó coi, quả thật có thể thấy hắn rất tức giận.
Hứa Diệc Hàm có chút bất đắc dĩ, nam nhân rơi vào bể tình là như thế này, thật là giống tiểu hài tử, trong lòng buồn cười, trêu chọc nói: "Hầu gia muốn ở chỗ này hóa thành hòn vọng phu?"
"Hừ." Kiều Vũ Mặc vung tay áo, một phen túm lấy cổ tay trắng nõn của Hứa Diệc Hàm, "Hắn cùng ngươi đã nói cái gì?"
Xem hắn bộ dạng một bình dấm chua, Hứa Diệc Hàm thật là cao hứng muốn đùa đùa giỡn giỡn: "Đây là bí mật."
"Ngươi—" Kiều Vũ Mặc trong lòng bốc hỏa, đầu óc bị thiêu đến nóng rồi, lại không biết phải đối với nàng như thế nào, một lúc sau nổi giận đùng đùng mà kéo nàng lên xe ngựa.
Nữ nhân này thế nhưng dám trêu chọc hắn? Kiều Vũ Mặc một mặt suy nghĩ, một mặt đem nàng đè trên giường êm, hung tợn nói: "Dám ở trước mặt ta cùng nam nhân khác tán tỉnh, ngươi chán sống sao?"
Hứa Diệc Hàm cười quyến rũ nói: "Ta xem bộ dáng Hầu gia bây giờ chỉ sợ làm ta thật luyến tiếc."
"Được, bản hầu cho ngươi biết một chút cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không thể." Kiều Vũ Mặc đem hai tay nàng bắt chéo sau lưng, ấn trên đỉnh đầu, kéo xuống đai lưng đem hai tay nàng cột thật chặt. Hắn một tay đè nặng đôi tay đang giãy giụa của Hứa Diệc Hàm, một tay thuần thục mà đem nàng cởi sạch, ghen tỵ cùng tức giận phẫn nộ hóa thành nụ hôn sâu, rơi xuống trên mặt cùng trên người nàng.