Yêu Vì Tính Phúc

Quyển 1 - Chương 6: Phá thân (cao H)

Nhìn bộ dáng Hứa Diệc Hàm kiều mị, Kiều Vũ Mặc càng thêm hứng thú trêu đùa.

Ngón tay thô ráp từ núi tuyết nở nang dời xuống phía dưới, xẹt qua bụng nhỏ mê người, du hành ở rừng rậm một hồi, tìm kiếm trái ngon của lạ. d*m thủy tùy ý chảy ra, đầu ngón tay của Kiều Vũ Mặc chợt dừng lại, đưa lên cho Hứa Diệc Hàm xem: "Lẳиɠ ɭơ, đã ướt thành như vầy rồi còn cãi bướng. Ngoài miệng nói không cần, chẳng qua cũng chỉ là da^ʍ phụ."

"Hầu gia cũng chỉ là gian phu." Hứa Diệc Hàm không chút khách khí mà phản bác lại, "Bộ dáng vừa rồi của Hầu gia, cũng là làm người ta khó quên nha."

"Hừ." Kiều Vũ Mặc không lên tiếng, lại đem ngón tay xuống phía dưới hạ thân nàng, tách ra cánh môi hoạt nộn tràn đầy d*m thủy, nhẹ nhàng xoa bóp, nháy mắt làm cho Hứa Diệc Hàm không còn sức đấu võ mồm, thân mình càng thêm rã rời, miệng nhịn không được tràn ra tiếng ngâm nga.

Thân thể Hứa Diệc Hàm vốn rất mẫn cảm, vừa mới bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến phấn khởi, lúc này lại có thêm một kɧoáı ©ảʍ ập đến, trong lòng một nửa là bài xích, một nửa lại khao khát nhiều hơn, trong ngoài mâu thuẫn, biểu cảm hết sức mị hoặc, vặn vẹo thân mình, miệng không nhịn được mà rêи ɾỉ: "Không cần... Ân... Không cần... A..."

Kiều Vũ Mặc đặt tay lên cánh mông tuyết trắng của Hứa Diệc Hàm, một tay còn lại đồng thời kɧıêυ ҡɧí©ɧ thân thể nàng, dẫn tới ánh mắt nàng dần dần mê ly, lộ ra cảm xúc khao khát. Dưới thân lộ ra kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ nhưng thẹn thùng, như cảm giác đứng ở vách núi, một bên biết rõ là không thể, một lên lại muốn khao khát nhiều hơn, cuối cùng mâu thuẫn, nhảy xuống chỉ có thịt nát xương tan.

Kiều Vũ Mặc lại cúi người ngậm lấy một bên núʍ ѵú, nửa liếʍ láp, nửa cắn nhẹ. Hứa Diệc Hàm cả người run lên, cảm giác tê dại truyền đến, làm nàng có chút mê luyến, không thể có từ nào để diễn đạt.

Có thể rõ ràng khớp xương của bàn tay đang khuấy đảo ở hạ thân mình, Hứa Diệc Hàm chỉ cảm thấy vách tường non mềm đều bị mạnh mẽ phá vỡ, ngón tay nam nhân thô ráp bên trong hạ thân có cảm giác thật kì dị, thật sự bị xâm phạm, có cảm giác tức giận, lại có cảm giác mơ hồ khoái ý, phảng phất ở sâu trong nội tâm mong muốn được đùa bỡn như thế.

"Tiện nhân, thích như vậy? Hả?" Thanh âm trầm thấp của nam nhân quanh quẩn ở bên tai, mê hoặc nàng, dẫn dụ nàng từng bước từng bước hãm sâu vào nɧu͙© ɖu͙©.

"A – ta không thể, không thể, không cần,..." Hứa Diệc Hàm mặt đỏ tai hồng, sớm đã mê ly, dục sinh dục tử, trong đầu ý nghĩ hỗn loạn. Đôi tay chỉ biết ôm chặt Kiều Vũ Mặc, hạ thân run rẩy, một cổ nhiệt lưu từ trong rừng đào mê người kia muốn phun ra ngoài, liên miên không dứt, làm cho hai người đều sảng khoái.

Trong không khí tràn đầy hương vị da^ʍ mĩ, tinh hoa nam nhân cùng d*m thủy nữ tử hỗn hợp bên nhau, càng thêm thúc đẩy du͙© vọиɠ của hai người.

Kɧoáı ©ảʍ trong chớp mắt qua đi, trong tâm Hứa Diệc Hàm xuất hiện khát vọng sâu hơn, hai tay vòng qua cổ Kiều Vũ Mặc, liếʍ liếʍ ngực nam nhân, nói: "Hầu gia, thϊếp thân còn muốn."

Kiều Vũ Mặc u ám nhìn ánh mắt cố tình mị hoặc của nàng, hạ thân cứng rắn dựng đứng, sớm đã không thể nhịn, thỉnh thoảng ma xát ở chỗ tư mật nàng, hận không thể lập tức đem nàng đặt ở dưới thân mà hành hạ. Lúc này, nhìn sắc mặt nàng ửng hồng, xuân tình nảy mầm, cũng nên tiếp tục.

Kiều Vũ Mặc không nói hai lời, đôi bàn tay to nắm chặt hai phiến mông đầy đặn của nàng, tùy ý vuốt ve, hấp tấp hôn lên thân thể Hứa Diệc Hàm, mang theo một chút ý nghĩ độc chiếm nàng. Một tay ôm lấy nàng, tay còn lại nâng lên côn th*t đã sớm không nhịn được, tách ra cánh môi kiều nộn, đẩy vào mật huyệt trơn bóng.

Đỉnh đầu côn th*t to dài vừa mới vào, tựa như bị hút chặt, cảm giác sảng khoái này làm Kiều Vũ Mặc gầm nhẹ một tiếng, du͙© vọиɠ nổi lên bừng bừng, càng dùng sức cắm vào.

Vách tường non mịn phía trong cứ hút chặt, lãnh địa xử nữ chưa bao giờ bị cắm vào như thế này, đau đớn kịch liệt làm nàng không thể chịu đựng được hô nhỏ, đôi tay bắt lấy bả vai của Kiều Vũ Mặc, móng tay cào lưng hắn làm lưu lại mấy vết máu, nhưng trước sau không chịu nói ra một chữ "Đau".