Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 36: Hợp đồng tới tay

Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

”Hoàn cảnh nhà Tiểu Ngưng quả thật rất khó khăn, con bé vẫn còn một người em

trai ruột hai chân tàn tật. Không sợ các vị cười nhạo, em gái số khổ kia của tôi đã một mình nuôi chị em bọn họ lớn lên, đến bây giờ ngay cả nơi nương thân ra hồn còn chưa có. Hiện giờ Tiểu Ngưng lớn rồi, lại đi học ở ngành nông nghiệp Đế Hoa, muốn trồng trọt cải thiện cuộc sống thêm,

Huyện trưởng, cục trưởng Chu các người xem có thể để cho con bé thuê

thêm chút đất hay không?” Trưởng Tôn Hoài An ở bên cạnh hát đệm, tương

đối khách sao, dù sao việc này cũng không có ở trong phạm vi chức trách

của bản thân.

Trừ Huyện trưởng Lý Việt, cục trưởng Chu Khai

Nam cục tài nguyên quốc gia bị Trưởng Tôn Hoài An điểm đến ra, những

người khác đều thở ra, thật tốt quá, không có chuyện gì liên quan tới

bọn họ, tạm thời cứ như vậy đi.

Hồi lâu, hai người cũng

không mở miệng vàng, Trưởng Tôn Hoài An có phần xấu hổ, nhìn trộm Trưởng Tôn Ngưng. Có ôn không? Người ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi đến

mức thành thật giống y như người không liên quan vậy.

Trưởng Tôn Ngưng bình tĩnh ngồi, trong đầu lại không nhàn rỗi. Lý Việt với Chu Khai Nam chưa lên tiếng hỏi tiếp, mà là trầm mặc, khiến cô ý thức được

sự tình chỉ sợ sẽ không thuận lợi, nhưng hợp đồng nhất định cô phải lấy

được. Vấn đề đã ném ra, không lấy được giải đáp, không lý nào lại bị đứt đoạn rồi tự mình thu hồi. Không nói lời nào, thì chờ đến khi bọn họ nói chuyện mới thôi, muốn so kiên nhẫn, cô có, xem ai là người thiếu kiên

nhẫn trước.

Trong một lúc, trong phòng yên lặng đến mức chỉ còn tiếng hít thở.

Suy nghĩ của hai người thực sự giống như Trưởng Tôn Ngưng đã đoán trước,

nhưng hiển nhiên họ đã xem nhẹ độ trầm ổn của cô. Mấy người không ngốc,

trốn là không tránh thoát, đêm nay Trưởng Tôn Ngưng là chủ, vẫn còn

Trưởng Tôn Hoài An ở bên cạnh, bất kể như thế nào cũng phải đưa ra một

cách giải quyết.

”Cô muốn thuê đất, thì cứ việc tìm chính quyền xã là được, làm sao lại tìm đến tận trong huyện?”

Cuối cùng, cục trưởng Chu Khai Nam cục tài nguyên quốc gia không mở miệng

không được, ông là cán bộ duy nhất được thuyên chuyển đến. Chừng bốn

mươi tuổi, mày rậm mắt to, hơi mập, bộ dạng ngay thẳng thật thà phúc

hậu, tựa như raccoon bé (đại khái là một nhân vật hoạt hình ý) vậy.

”Trong xã không làm chủ được, đến lúc đó còn phải phiền toái Chu cục trưởng,

không bằng dứt khoát một bước đến đúng chỗ.” Trưởng Tôn Ngưng nói không

nhanh không chậm.

”Chuyện này do bọn họ quản, bọn họ làm, tại sao lại không làm chủ được?”

”Bởi vì lượng đất tôi muốn nhận thầu hơi nhiều, bọn họ không dám tự ý quyết định.”

”Cô muốn Thuê bao nhiêu mẫu?” Chu Khai Nam dằn lại tính tình hỏi lại, trong giọng nói của Trưởng Tôn Ngưng không tự giác tản mát ra cuồng ngạo,

khiến ông ta cảm giác thực sự không thoải mái.

”Chú Tần.”

Tần Ngũ lập tức hiểu ý, chuyển bản đồ đến, Trưởng Tôn Ngưng tiếp nhận

bày ra, đưa tới trước mặt đối diện Chu Khai Nam, “Trong phạm vi đường

vòng màu hồng trên bản đồ đều là vùng tôi muốn nhận thầu.”

Thân là cục trưởng cục tài nguyên quốc gia, Chu Khai Nam tự nhiên hiểu rõ

tình huống tài nguyên đất đai hạt dưới như bàn tay. Trên bản đồ, phạm vi Trưởng Tôn Ngưng vòng bao hàm núi hoang, đất cát, đều là đất hoang chưa bị khai phá sử dụng. Y theo tỉ lệ xích bản đồ, tính sơ ra diện tích

cũng chừng 3000 mẫu, phí tổn nhận thầu không phải số lượng nhỏ, tuổi còn trẻ, khẩu khí không nhỏ. Có số tiền này, còn dám đến trước mặt bọn họ

than đau khổ nghèo nàn?

”Gần 3000 mẫu....” Chu Khai Nam

đưa bản đồ đến trước mặt Lý Việt nghiêng nghiêng, những người khác nghe

được cũng lại gần, vẫn luôn dùng loại ánh mắt quái dị nhìn Trưởng Tôn

Ngưng.

”Tiểu Ngưng, đừng làm liều, chỗ nào mà cháu tìm đủ

tiền thuê nhiều đất như vậy? Hơn nữa, nếu cháu có số tiền này làm gì

cũng tốt, cần gì làm ruộng vất vả như thế?” Không nói người khác, ngay

cả Trưởng Tôn Hoài An đều bị dọa đến rồi, không thể tin được, càng thêm

không thể tưởng tượng.

Trưởng Tôn Ngưng vẫn bình tĩnh như

cũ, chim yến nào biết chí lớn của thiên nga? Điều cô mong muốn, số tiền

này vẫn còn chưa nhất định có thể đủ. “Tiền bạc dù có thêm bao nhiêu

nữa, tồn tại trong ngân hàng, một ngày nào đó sẽ bị giảm giá trị, biến

thành một đống giấy bỏ. So với điều đó, bị người ta tiêu xài đi, hoặc là không công bị giảm giá trị, chẳng bằng làm một chút chuyện muốn làm.

Nếu không cẩn thận bị tôi lăn qua lăn lại thành công, nói không chừng

huyện Dương Nhạc sẽ không cần phải đội cái mũ "Nghèo khó" nữa, con đường thăng quan tiến tước của các vị cũng sắp tới. Có tiền mọi người cùng

kiếm, mọi người cùng được lợi thật tốt, huyện trưởng Lý, các vị cục

trưởng, tôi nói có đúng không?”

Đúng, quá đúng, quả thực

chính là quá sâu sắc. Huyện Dương Nhạc là huyện nghèo khó nổi danh toàn

tỉnh, thậm chí cả nước, nhân khẩu nhiều, đất trồng trọt lại thiếu, khắp

nơi đều là núi hoang, đất đai cằn cỗi, tài nguyên thiếu thốn, gọi không

ai đến khai phá bán, dẫn không được đầu tư từ bên ngoài. Đã thế kỷ hai

mươi mốt, nhưng thu nhập hàng năm của người toàn huyện đều không đến một ngàn nguyên. Đương nhiên, đây là số liệu chia đều nhận được, trong đó

còn tồn tại chênh lệch giàu nghèo không nhỏ, tình huống thực tế lại càng không lạc quan.

Lúc trước mấy người bọn họ cũng đều ôm ấp

mộng tưởng, chuẩn bị triển khai nguyện vọng, ý chí thanh niên hăng hái

sôi nổi, dấn thân vào vào phấn đấu trong mỗi ngành nghề. Vẫn là câu nói

kia, lý tưởng rất đầy đủ, hiện thực lại rất khắc nghiệt. Hết năm này đến năm khác cố gắng, nhìn đồng nghiệp bên cạnh có tiền đều dần dần đi tìm

đường ra khác, cũng từ nhân viên kiểm soát thành công biến thành cục

trưởng, sớm cọ sát bằng phẳng đi những góc cạnh lúc trước. Không có

chiến tích, thăng chức không được, từ chức không làm lại không có những

đường ra khác, làm quan chứchuyện Dương Nhạc chính là gân gà. Có một

cái ưu đãi, không ai cướp đoạt. Mấy người hiện tại chính là, cầm cự

trôi qua một năm, chính là một năm, mỗi năm như vậy; qua một ngày, là

một ngày, mỗi ngày như vậy.

Hạt dưới thành phố Phú Hoa có ba huyện, Huyện Thanh Sơn thừa thải mã não, quặng sắt đá, nổi tiếng cả

nước, trình độ kinh tế không chỉ gấp ba huyện Dương Nhạc; huyện Lạc Hà

có địa hình bằng phẳng, đất trồng trọt nhiều, trình độ sống cũng tốt hơn nhiều so với huyện Dương Nhạc. Hết lần này tới lần khác chỉ có mỗi

huyện Dương Nhạc, giống y như con ghẻ, muốn gì cũng không có, đã vậy còn nhiều người, người càng nhiều, càng nghèo nàn. Mỗi lần đi Phủ Thị Chính họp, đều bị người khác xem thường, giống như mấy người họ đều là người

vô tích sự, nhưng không bột đố gột nên hồ. Nếu không phải có bọn họ,

huyện Dương Nhạc đến bây giờ sợ là còn có người bị đói chết, nhưng bị so với hai huyện khác, người nào nhìn thấy được?

Thấy mọi

người đều ở thật sự trầm tư, Trưởng Tôn Ngưng lại nói thêm: “Từ xưa

người dệt hoa trên gấm nhiều, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết

rơi thì ít. Cái gọi là danh lợi đều thu, vĩnh viễn đều phát sinh sau khi thành công. Chờ, dựa vào, muốn, đó là hành vi ăn xin, chúng ta không

phải ăn mày, có tay có chân có đầu óc, dựa vào cái gì không thẹn với

lương tâm, để cho người khác bố thí. Không có điều kiện, thì phải sáng

tạo điều kiện, đây là điều do người đứng đầu thế hệ trước nói, tuổi già

chí chưa già, chí ở ngoài ngàn dặm, chẳng lẽ các vị đều cam tâm khổ sở

đợi đến lúc đất vàng chôn đến mức thành rễ sao? Nói vậy, coi như tôi

chưa nói.”

Trưởng Tôn Ngưng không phải nhân vật vĩ đại gì,

dẫn đầu làm cống hiến cho quê hương, cô không có hứng thú. Cô cổ động

lòng người như vậy, hoàn toàn là vì kế hoạch giàu có an nhàn lâu dài của mình.

Cô Vốn chỉ nghĩ muốn lấy được hợp đồng nhận thầu, tự mình phát tài, để cho người khác đi ăn không khí. Nhưng trải qua quan

sát trên bàn rượu, phát hiện những người này đều rất thật tình, là những người có trái tim trong sáng ngay thẳng, ngôn ngữ trong lúc nhắc tới

các hoạt động chính trong huyện đều tràn ngập bất đắc dĩ, và tiếc nuối.

An nhàn nảy sinh hủ bại, hoàn cảnh gian khổ của huyện Dương Nhạc ngược

lại để cho bọn họ có tấm lòng son của người quan chức nhân dân, Trưởng

Tôn Ngưng không khỏi thay đổi ý nghĩ. Cây cô độc khó chống trời, kế

hoạch giàu có an nhàn lâu dài của cô ví như không có nền móng tốt chống

đỡ cũng rất khó hoàn thành. Nếu trong lúc vô ý đã phát hiện bí mật của

mọi người, sao không tương kế tựu kế, dẫn đốt ngọn lửa mộng tưởng thời

niên thiếu của mấy người bọn họ một lần nữa?

Mọi người nghe

Trưởng Tôn Ngưng nói xong, bỗng nhiên cảm giác như thấy được tinh túy,

mắt lóe lên tia sáng. Ở trên người cô, cái bọn họ nhìn thấy không phải

lời thề son sắt tựa như khói mây vụt qua. Trong đôi mắt bình tĩnh trong

suốt, tia sáng cơ trí, tự tin giống như đã chiếu sáng lên tương lai. Lại nhìn ánh mắt vẫn luôn đặc biệt kính nể Trưởng Tôn Ngưng của Tần Ngũ,

bọn họ bỗng nóng lòng muốn thử, hận không thể lập tức làm ra một phen sự nghiệp lớn.

”Hoài An, cháu ngoại gái này của ông không tầm thường, tương lai nhất định khá lắm đây!” Lý Việt vỗ bả vai Trưởng Tôn

Hoài An ý vị sâu xa cảm khái, những người khác cũng gật đầu không tiếc,

bữa cơm hôm nay thực sự không ăn vô ích.

”Cảm ơn Huyện

trưởng đã khích lệ, vậy chuyện tôi thuê đất này phê hay là không phê

đây?” Từ trước đến nay Trưởng Tôn Ngưng rất trực tiếp, làm việc cũng dứt khoát.

”Ặc....” Lý Việt nhìn về phía Chu Khai Nam, chuyện này do ông ấy quản.

”3000 mẫu không phải số ít cái này....”

”Nếu cục trưởng Chu lại nói không làm chủ được, kêu tôi đi tìm thành phố

đánh tiếng, tôi thấy tôi cũng không cần phiền toái nữa, trực tiếp đi tìm tỉnh trưởng Văn thì tốt hơn, tin rằng ông ấy biết được cũng sẽ rất

thích ý.”

“... Chẳng lẽ cô còn quen biết với tỉnh trưởng?” Không trách Chu Khai Nam không tin, nếu không biết, cô làm sao có thể

biết đến tên tỉnh trưởng?

”Tôi không biết Văn tỉnh trưởng,

nhưng mà thật sự có vài phần qua lại với kiểm sátviên Văn con trai ông ấy, tin tưởng chút việc nhỏ ấy, anh ấy sẽ không từ chối.”Llúc đi Hoa Tử Ngang đã nói có khó khăn gì cứ tìm Văn Dục, hiện giờ đã lập tức mượn

tiếng tăm của anh ta.

Cũng không phải muốn lôi ra cha con

nhà họ Văn ra mà áp chế mọi người, mà là cổ vũ lòng người một cách thoả

đáng. Có chút giao tình với Văn Dục, để cho bọn họ cứ việc đi tự suy xét lại quan hệ tốt hơn, dù sao có tòa “núi dựa vững chắc" này, không cần

uổng phí, dùng xong nhân tình cũng là Hoa Tử Ngang thiếu, hì hì

.

”Cục trưởng Chu, Huyện trưởng, các người cũng không cần khó xử, chỉ cần vừa

ký hợp đồng, tôi lập tức trả phí nhận thầu. 3000 mẫu, bảy mươi năm, tin

tưởng số phí tổn này có thể làm đổi mới diện mạo huyện Dương Nhạc cũ của chúng ta rồi. Nhưng mà, tôi ra tiền bạc, thì cũng sẽ giám sát.” Cô cũng không muốn tiền của mình bị người khác đứng giữa kiếm lợi bỏ túi tiền

riêng, chẳng bao lâu nữa sau này nhìn thấy được hiệu quả, như vậy tính

đi tính lại, tiền bạc thuê đất cuối cùng vẫn là phục vụ cho mình.

”Tiểu Ngưng....” Trưởng Tôn Hoài An Đô có phần bị dọa u mê, 3000 mẫu, bảy

mươi năm, vậy thì phải tốn phí tổn bao nhiêu đây! Làm vậy có tốt không?

Trưởng Tôn Ngưng xua tay, ý bảo ông ta đừng lên tiếng, tận tình khuyên bảo nửa buổi tối, chính ông ấy là người lĩnh ngộ kém cỏi nhất.”Thành công hay

không thành công, là đàn ông thì dứt khoát cho một tiếng đi?”

”Khai Nam, ký đi, còn chờ tỉnh trưởng đưa xuống văn kiện của Đảng hả!” Diêu

Băng nói mặc dù có chút không dễ nghe, nhưng xem như nói ra lời tất cả

mọi người muốn nói, tâm tư mấy người họ sớm bị Trưởng Tôn Ngưng nói

động. Diễn đàn lê quý đôn.

Tần Ngũ đã sớm lấy hợp đồng với

bút chuẩn bị tốt lên, sau khi Chu khai Nam ký tên mình vào lại đưa cho

Lý Việt, ông ta cũng ký tên ở trong ô phê duyệt ý kiến.”Ngày mai đừng

quên để con dấu.”

Hô ~, công sức nửa buổi tối, rốt cục thành công!

”Tự nhiên, ngày mai sau khi đóng dấu, tôi sẽ lập tức chuyển khoản, các

người thương lượng thật tốt xem do đơn vị nào tiếp thu, mời chuẩn bị

xong hóa đơn. Khác nữa, chờ đầu xuân sau khi băng tan, còn phiền toái

cục trưởng Chu cho người cùng đi thăm dò biên giới.” Lời nói cô phòng

ngừa trướctới chỗ này, đến lúc đó phái người đi hay không đều là

chuyện của ông ta rồi.

”Con bé này làm việc quả thật rất cẩn thận, đoán trước là người có thể làm chuyện lớn thành công!” Chu Khai

Nam khen, tất cả mọi người cười rộ lên, tâm tư không giống nhau.

”Được, chuyện nên làm đều đã xong xuôi, chúng ta cũng nên tản đi.”