Ba người Hoàng Thế Lương là lưu manh vô lại nổi danh khắp mười dặm tám thôn, đánh lộn đánh lạo, bụng dạ độc ác. Bởi vì có một chút bối cảnh, ngay cả đồn công an cảnh sát nhân dân địa phương cũng không dám quản, còn phải thường xuyên bị bọn họ chèn ép. Trưởng Tôn Thục Nhã nào có thể là đối thủ của bọn họ đâu, dựa vào liều mạng đánh không hề có quy luật cũng chỉ có thể đánh cho người của bọn họ trở tay không kịp trong một lúc mà thôi. d۩ⓔn đ✯n lⓔ qu ♪☜đôn☂Chờ bọn họ phản ứng lại, ba đánh một, không khác gì giẫm đạp miếng thịt trên thớt. Đối phó với loại mặt hàng này, phải càng độc hơn, ác hơn, để cho bà ta phải sợ hãi từ trong lòng.
"Đánh cho bố mày, đánh cho chết, hung hăng đánh. To xác, đi xử tên bỏ đi kia, không phải đó là con trai quý báu của bà ta sao. Bố mày xem hôm nay bà ta có gan muốn đánh chết ông, sau đó bà ta tuyệt đối phải sống không bằng chết, khà khà... . Đầu hói, đi đốt lửa, đốt tất cả nơi này cho bố mày, một cọng lông cũng không được lưu lại con mẹ nó. Dám đánh bố mày, xem bố mày không đánh chết bà, đánh chết bà... ."
Trưởng Tôn Ngưng phiền chán nhắm mắt lại, đôi mắt trong suốt tỏa ra sát khí, mặc dù cô không phải Trưởng Tôn Ngưng thật, diễn đàn lê quý đôn, nhưng nếu cô đã chiếm cỗ thân thể này, cô cũng không thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình bị đánh chết như vậy được.
"Dừng tay." Tiếng nói lạnh lẽo quát lên đồng thời thân hình như gió, chân quét một vòng cực đẹp, đá tên to xác với đầu hói ngã lăn xuống đất, hai người bất ngờ ngã xuống, hừ hừ không tự mình bò dậy nổi. Cô đã dùng toàn lực nhưng lại chỉ có thể đạt tới trình độ này, mặc dù thân thể này của Trưởng Tôn Ngưng không đến mức lung lay trong gió, nhưng lại vẫn không đủ mạnh mẽ. Ví như nếu lúc này vẫn là thân thể thực sự của Ngân Nguyệt mà nói, chỉ sợ hai người đã sớm ruột gan vỡ tan mà chết rồi.
"Con bé thối tha, muốn chết." Mới vừa rồi Hoàng Thế Lương cách khá xa, chưa bị đánh tới, mắt thấy trợ thủ đắc lực của mình nằm ở trên mặt đất rêи ɾỉ đau đớn, cây gậy gỗ lập tức quay vòng đập về phía đỉnh đầu Trưởng Tôn Ngưng .
Trưởng Tôn Ngưng không lùi mà tiến tới, tay phải nắm thành đấm, hung hăng cho Hoàng Thế Lương một quyền trực tiếp, lập tức làm gãy mất hai cái răng, miệng đổ đầy máu, đau đến mức phải oa oa kêu lớn. Bởi vì rớt răng, gió lùa mọi nơi, vốn nghe không rõ ồn ào cái gì. Nhưng mà, thế này vẫn còn chưa tính là xong, nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, d۩ⓔn đ✯n lⓔ qu ♪☜đôn☂Trưởng Tôn Ngưng lại cất bước tiến lên, làm một cái ném qua vai, "Rầm" một cái đổ luôn một mặt tường, không biết đã đánh gãy mất bao nhiêu cái xương sườn, làm ông ta trực tiếp đau đến mức phải "Gào khóc" thảm thiết, giống như dã thú mắc kẹt trong cạm bẫy của thợ săn.
Bàn chân đẹp đẽ không chút lưu tình giẫm lên trên mặt to của Hoàng Thế Lương, từ trên cao nhìn xuống giống như nữ vương khinh thường hỏi: "Muốn chết hay là muốn sống?" Giọng nói của Trưởng Tôn Ngưng lạnh buốt, mang theo sát khí khát máu tiêu điều. Đó là cô vẫn còn thủ hạ lưu tình, ví như theo tính tình trước kia của cô, không ra tay thì thôi, đã ra tay hẳn là phải chết.
Trước mắt cô vừamới đến, gia đình này cũng không bối cảnh gì, ba người này tuyệt đối không thể chết ở chỗ này, sẽ rất phiền toái.