Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 5-1: Ông xã tương lai (1)

Ông xã tương lai?

Dựa vào! Sao lại không đáng tin cậy đến mức này!

Lần đầu tiên bị sốt cao, ngay cả mắt mũi người ta cũng không thấy rõ, nhào tới đã kêu ông xã, chơi vừa thấy đã yêu cũng phải thấy rõ chất lượng chứ, đúng là khôi hài! Nguyên chủ này sao còn có bệnh mê trai nghiêm trọng như thế?

Trưởng Tôn Ngưng tự nhiên đẩy hành động hoang đường này lên chủ cũ của thân thể này, cũng không nghĩ Trưởng Tôn Ngưng trước kia tính tình mềm yếu, trầm mặc ít nói, có người thích sao dám nói ra khỏi miệng? Rõ ràng là sau khi cô đến thân thể người ta, xảy ra phản ứng kỳ quái, mới làm ra loại chuyện đó.

Nhìn bộ quân trang duy nhất treo phẳng phiu ,cẩn thận, tỉ mỉ trong tủ, cô đành từ bỏ đóng tủ cửa. Nếu cô mặc bộ quân trang kia vào, chắc chắn sẽ giống như đứa trẻ trộm quần áo người lớn, trông cực kỳ tức cười.

Căn nhà này có ba phòng hai sảnh, cộng thêm phòng bếp, ban công, rất rộng rãi, chẳng qua so với biệt thự hào hoa của cô lại là gặp sư phụ.

Quay một vòng, ngay cả mỗi góc căn phòng cũng quét dọn đến mức không nhiễm một hạt bụi, nhưng trừ cô ra, không phát hiện sinh vật thứ hai, hơn nữa cũng không tìm được quần áo của mình.

Chuyện gì đây? Chẳng lẽ bảo mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra ngoài!

Thuận tiện đến phòng vệ sinh soi gương, sau khi sống lại biết được bản thân là một thôn cô, vốn không hề ôm ảo tưởng, nhưng mà sau khi phát hiện vóc người đáng kiêu ngạo của thân thể này lại sinh ra mấy phần mong đợi đối với vẻ bề ngoài. Mặt trái xoan, da phát vàng. Tinh tế nhìn, ngũ quan cũng coi như thanh tú, đặc biệt là ánh mắt trong suốt sáng ngời thật giống như lưu ly, trong suốt sáng long lanh, càng mê người, cô rất hài lòng.

Ủa? Mùi gì thơm như vậy! Trưởng Tôn Ngưng theo hướng mùi thơm đẩy cửa phòng bếp ra, mới vừa bận suy nghĩ chuyện quần áo, không có vào chỗ này, đâu có người nào lại đem quần áo để trong phòng bếp, chẳng lẽ nấu tới ăn?

Trong phòng bếp, nồi nhỏ trên bếp đang không ngừng bốc hơi nóng, mùi thơm phát ra từ chỗ đó. Nghe thấy mùi thơm, Trưởng Tôn Ngưng không khỏi cảm giác bụng trống rỗng, suy nghĩ một chút ngày hôm qua chỉ có buổi trưa ăn phần cơm rang kia, đấu tranh với vi-rút lâu như vậy, năng lượng sớm tiêu hao sạch.

Cầm lên mảnh vải sạch sẽ bên cạnh mở nắp nồi nhỏ ra, Wa! Cháo gà đen cao cấp, nước canh nấu đậm đà mà không ngấy, thịt gà tươi mới, thơm quá, thật tốt, ăn trước rồi hãy nói.

Sau khi quan sát một vòng ánh mắt lợi hại của Trưởng Tôn Ngưng tìm được chính xác chén, muỗng, thìa. Một tay gặp khó khăn, cô dứt khoát cầm cái nồi ăn luôn nghĩ thầm dù sao vẫn ăn hết đỡ phải phiền toái. Đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận là sau khi mình nếm thử, muốn ngừng mà không được, muốn ăn nhiều một hơn nữa.

Lúc Hoa Tử Ngang từ bên ngoài trở về, lập tức thấy một màn như vậy: cô gái giống như mèo vùi ở trong ghế sa lon, sợi tóc hơi xốc xếch, mang theo vài phần biếng nhác, cầm trên tay quả táo đã ăn hết một nửa, chỉ còn lại chén canh xương gà đặt ở trên khay trà, đang thoải mái xem ti vi, nghiễm nhiên là một bộ dáng nữ chủ nhà.

Đó là cảm giác đầu tiên của Hoa Tử Ngang, không phải trách móc, chỉ là cảm giác đầu tiên mà thôi.

"Anh đã về rồi." Trưởng Tôn Ngưng gần như là bật thốt lên, giống như vợ chồng già quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.

"Ừ." Đáp lại xong, Hoa Tử Ngang lập tức ngổn ngang trong gió, chuyện này là như thế nào, bọn họ rất thân sao? Cục diện này, người như vậy. . .quả thực quá mập mờ mà? Hai chữ này cũng có ngày bị dùng ở trên người mình, thật kinh khủng a! Không khỏi bắt đầu nổi da gà cả người.

Ánh mắt trong suốt không có chút tạp chất nào như trẻ sơ sinh của Trưởng Tôn Ngưng nhìn sang, chăm chú ngắm nhìn Hoa Tử Ngang. Tuổi chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, tóc ngắn, lông mày lưỡi mác đen như mực nhíu lại, lông mi tự nhiên dài mà tinh tế vểnh lên, làm thân là phái nữ như cô đều không khỏihâm mộ một chút. Một đôi con ngươi mê người của nam chính trong truyện, ánh mắt thâm thúy, che giấu tất cả tâm tình. Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lập thể sinh động, phối hợp ở chung một chỗ lại giống như tác phẩm vô cùng khéo léo dưới tay Thượng Đế.

Năm nay vẫn chưa quá ba mươi, nhìn vào cấp bậc Thượng tá lóng lánh, không tiếng động thể hiện ra ra anh không tầm thường. Eo nhỏ vai rộng, kia một thân binh phục ngụy trang mặc ở trên người anh, càng làm cho anh tăng thêm vẻ uy nghiêm, cương nghị, chững chạc, mười phần mùi vị đàn ông. Hai chữ khái quát: Có hình. Một câu vè thuận miệng, đẹp trai ngây người, khốc chết người, quả thực không cách nào so sánh được gì.

Một câu nói, không có có một cô gái nào nhìn thấy người đàn ông như vậy mà không động tâm, Trưởng Tôn Ngưng đột nhiên cảm giác được mình thật là quá sáng suốt, trực tiếp cho anh cái mác ‘lão công tương lai’. Hiện tại "thẩm tra chính trị hợp lệ" nữa là hoàn toàn có thể đi bỏ đi hai chữ "tương lai", đàn ông tốt trên đời này đều đã sắp tuyệt chủng, càng về đời sau, nhân phẩm càng kém, nhanh chóng xuống tay, chờ xong rồi thừa lại con gái, có khóc cũng trễ rồi.

Vào lúc này, Trưởng Tôn Ngưng rất không có tự trọng, ôm hành động hoang đường trước đó bản thân còn khinh thường thành công lao của mình.