Đần độn trong vô tâm, ba năm đảo mắt liền biến mất.
Chuyện làm ăn của tiệm tạp hóa Nghiêm Tư Cẩn cũng không được như ý, nhưng anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi, cũng không có ý định đóng cửa, mỗi ngày vẫn duy trì với tiến độ buôn bán bình thường, tiếp tục kinh doanh.
Đến mùa hè, bán đồ uống lạnh trở nên khấm khá hơn, vào buổi tối Nghiêm Tư Cẩn thường thường chuẩn bị loại đồ uống này.
Chạng vạng ngày đó, Nghiêm Tư Cẩn ướp lạnh đồ uống xong, đang chuẩn bị đóng lại cửa tiệm, bỗng nhiên có bàn tay đưa ra hạn chế động tác của anh, “Xin chờ một chút.”
“Thật xin lỗi, tôi phải đóng cửa rồi.” Vẫn chưa cảm thấy có gì kỳ quái, Nghiêm Tư Cẩn không do dự, tiếp tục lấy tay đóng cửa.
Thân thể người nọ cũng chui vào trong, “Xin hỏi, anh là Nghiêm Tư Cẩn?”
Hả? Lúc này Nghiêm Tư Cẩn sợ hết hồn, không rõ đối phương vì sao lại lễ phép dùng từ trịnh trọng như vậy, nhưng là, người đến cả thân đều bận trang phục đen tuyền là người mà anh không hề quen biết, anh liền thành thật gật đầu, “Là tôi…… Xin hỏi, có chuyện gì?”
Cũng chính cái gật đầu này, ở phía sau xuất hiện thêm ba nam nhân.
Trong đầu Nghiêm Tư Cẩn chợt báo động lên, “Các người tính làm gì!”
“Nghiêm tiên sinh, phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến.” Bốn nam nhân đứng trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, một mực cung kính, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.
Thân thể theo bản năng co rúm lại, Nghiêm Tư Cẩn bắt được cơ hội, nhanh chân liền chạy ── cuộc sống của anh quá mức yên bình, không biết đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu, anh chỉ muốn lựa chọn chạy đi thật xa.
“Không phối hợp, đành phải dùng biện pháp mạnh.” Nam nhân đi đầu phát ra mệnh lệnh, ba nam nhân nhào đến Nghiêm Tư Cẩn bắt lấy anh, Nghiêm Tư Cẩn liều mạng giãy dụa, bọn họ rất nhanh liền lôi ra một chiếc khăn tẩm thuốc mê hướng về mũi anh chặn lên, anh liền mất đi ý thức, hôn mê.
Trong cơn hôn mê, Nghiêm Tư Cẩn thấp thoáng nghe thấy đối phương gọi điện thoại, “Dạ, thiếu gia, đã tìm được.”
Nghiêm Tư Cẩn tỉnh lại, dưới thân là giường lớn mềm mại, mà hoàn cảnh chung quanh cũng không phải là nơi anh sống ── cửa sổ sát đất treo rèm che hoa lệ, trong phòng trang trí tráng lệ hoàn mỹ.
Bây giờ đã là buổi tối, đèn trên trần nhà tản ra ánh sáng cam nhẹ, có chút quá yên tĩnh.
Nghiêm Tư Cẩn từ trên giường ngồi dậy, hai chân đặt xuống sàn nhà, thời điểm anh đặt chân liền phát ra tiếng động, anh mới chú ý tới trong phòng hóa ra còn có người.
Nam nhân đứng ngay cửa ban công, vóc người rất cao, mặc dù đây là mùa hè, vẫn ăn vận quần áo chính quy, đối phương nghe thấy tiếng chân Nghiêm Tư Cẩn, từ từ xoay người lại, đứng từ xa nhìn Nghiêm Tư Cẩn.
Tầm nhìn mơ hồ, phải tốn một quãng thời gian khá lâu, Nghiêm Tư Cẩn mới thấy rõ người đứng bên kia là ai ──
Trên người là bộ âu phục màu đen hoàn mỹ, bên trong là áo sơ mi trắng đơn giản, còn chưa cài nút áo, chỉ để mở rộng, trong áo sơ mi lộ ra da thịt; hai chân thon dài, phóng tầm mắt nhìn như dáng vẻ người mẫu, mà chủ nhân chúng nó chỉ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tư Cẩn. Mặt sắc nhọn, đặc biệt là từ tai cho đến cằm kéo dài thành đường thẳng tắp, môi mỏng như cạnh kiếm sắc bén, sống mũi cao, con ngươi hổ phách xinh đẹp híp lại.
Hốt hoảng cúi thấp đầu, Nghiêm Tư Cẩn không ngừng lùi về phía sau, nhưng chỉ trong tích tắc, đôi giày da kia càng ngày càng đến gần anh. Bước đến, chậm rãi, âm thanh quen thuộc trong trí nhớ cuốn vào trong tai anh.
“Ông chủ, đã lâu không gặp.”
Đối phương đã cao hơn anh một cái đầu, Nghiêm Tư Cẩn bị bức đến góc tường, nhìn thấy người kia duỗi hai cánh tay dài ra, anh lập tức bị ngăn cản ở trên vách tường trong lòng ngực đối phương.
Vùi đầu xuống thấp hơn, cắn môi, Nghiêm Tư Cẩn ánh mắt bất an nhìn đến cặp mắt kia! Như màu đen trên đôi giày da.
“Ba năm, à, không phải, khoảng cách từ lần đầu tiên gặp mặt, đã sắp bốn năm.” Âm thanh tung bay trong không khí, vẫn giống như hương vị bốn năm trước trong ngày mưa ấy, chỉ là, khẩu khí kia đã trầm đi rất nhiều, khuyết thiếu ấu trĩ non nớt của thiếu niên, chiếm cứ nhiều nhất là, vẻ thành nhân tự tin chắc chắn của người trưởng thành.
Nghiêm Tư Cẩn vẫn chưa hé răng, đối phương vẫn tiếp tục hỏi dò, “Anh khỏe không?”
Vạn phần cẩn thận hỏi xong, tay đối phương nắm lấy cằm Nghiêm Tư Cẩn, ép buộc anh giương mặt lên, để ánh mắt hai người nhìn lẫn nhau.
Không muốn thấy gương mặt kia, Nghiêm Tư Cẩn hoảng sợ nhắm mắt lại.
Lông mi lo lắng run rẩy, hoặc có lẽ bởi vì lông mi anh vốn dĩ đã cong sẵn, khi hai mắt nhắm nghiền lại, vẻ mặt Nghiêm tư Cẩn run rẩy có chút động lòng người.
“Anh đang sợ em sao? Nào, mở mắt ra, nhìn em đi.”
Nội tâm anh vẫn chưa đáp ứng, nhưng đôi mắt Nghiêm Tư Cẩn bị người kia vuốt ve qua lại, khiến cho anh nếm trải được hơi thở đáng sợ không ngừng thấm vào trong không khí. Thế là, Nghiêm Tư Cẩn không thể làm gì khác hơn là xốc mí mắt lên.
Tầm mắt lặng lẽ mở ra, Nghiêm Tư Cẩn phát hiện, lông mày người trước mắt so với bốn năm trước trong ngày mưa ấy, nhìn dày đặc hơn rất nhiều, nam nhân có hương vị thành thục, tóc mái bên phải che đi nửa vầng trán, bộ y phục bận vừa vặn, cực kỳ chuẩn xác, thật là tương xứng.
Có lẽ, đây mới là diện mạo thật sự của cậu đi, Nghiêm Tư Cẩn nghĩ.
“Anh không có cái gì muốn nói cho em biết sao? Nào, mở miệng, nói chuyện với em đi.” Môi bên dưới bị sờ, cặp mắt đối phương mê người không hề giảm nhưng sâu thẳm đi rất nhiều, Nghiêm Tư Cẩn thấy tay chân mình luống cuống, cùng với trang phục lôi thôi ── tóc mái hơi mỏng, tóc ngắn màu đen, cùng với mắt kính gọng đen vẫn như cũ không thay đổi.
“…… Tằng, Tằng Nữu.” Gọi ra tên đối phương, kỳ thực chỉ mất vài giây, nhưng với anh mà nói, lại như trải qua cả đời, Nghiêm Tư Cẩn dùng hết khí lực toàn thân, gọi lên cái tên trong trí nhớ, cảm thấy thân thể như muốn hư thoát.
“Là em.” Tằng Nữu thở dài, ngón tay thon dài vẫn ma sát môi Nghiêm Tư Cẩn, sau đó nghiêng đầu, phủ lên hai mảnh môi mềm mại kia.
Đầu hơi tránh một chút, nhưng Nghiêm Tư Cẩn không thể né tránh hoàn toàn.
Trong nháy mắt đôi môi Tằng Nữu ấm áp chạm được Nghiêm Tư Cẩn, như mở ra một cánh cửa ký ức, hồi ức quá khứ mãnh liệt ùa về, Nghiêm Tư Cẩn khép miệng lại, thân thể bắt đầu sợ hãi run rẩy lên.
Chính là, đối phương lại kiên trì mười phần, không ngừng dùng lưỡi liếʍ môi Nghiêm Tư Cẩn khô nứt, xẹt qua khóe môi anh, có lúc mυ'ŧ vào môi dưới anh, khiến Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy không khỏe. Bị người dùng lưỡi cưỡng ép liếʍ môi, hàm răng cắn môi dưới anh nhẹ nhàng day cắn, Nghiêm Tư Cẩn có loại ảo giác, môi của anh như bị đối phương nuốt vào trong bụng.
Anh biết cậu muốn cái gì, hai tay nắm chặt, đủ quyết tâm, Nghiêm Tư Cẩn chậm rãi hé miệng.
Nam nhân phản ứng khiến lông mày cậu cau lại một chút, nhưng cũng chỉ hơi ngừng lại, Tằng Nữu lấy khí thế dọa người vọt vào trong miệng Nghiêm Tư Cẩn, nếm lấy mùi vị cậu đã nhớ nhung nhiều năm nay.
Mùi vị Nghiêm Tư Cẩn, vẫn giống như quá khứ, tràn đầy vẻ vui tươi run rẩy, biểu hiện so với trước càng ngây ngô hoảng loạn. Tằng Nữu lường trước nam nhân nhất định còn tự trách chính mình biến mất lâu như vậy, liền đem khí thế điều chỉnh ôn nhu một tí, một tay ôm eo Nghiêm Tư Cẩn, một tay đem hai tay Nghiêm Tư Cẩn giơ cao khỏi đầu, thái độ bất lương lần thứ hai ở trong miệng đối phương liếʍ láp.
Không làm cử chỉ thân mật lâu như vậy, đầu óc Nghiêm Tư Cẩn dần dần trở nên choáng váng, hơi thở có chút không thở nổi. Trên người Tằng Nữu vẫn còn khí tức thiếu niên, cùng những tính tình ác liệt đều đã biến mất trên thân thể nam tính thành thục.
Mất đi mùi vị thiếu niên, Tằng Nữu hôn càng thêm bá đạo, càng dã man.
Đầu lưỡi anh bị nuốt lấy, hàm răng cũng bị liếʍ qua một lần, hai chân Nghiêm Tư Cẩn như nhũn ra, lại khó chống đỡ chính mình. Tằng Nữu nâng tay nắm chặt thân thể anh đảm bảo không cho anh rớt xuống, bên hông anh có cảm giác ngứa ngáy khiến tay chân anh luống cuống dùng sức chớp mắt.
Môi lưỡi triền quấn nhau dính nhớp vang lên bên tai hai người, đầy sắc tình ái muội. Cho dù trong phòng có bật điều hòa, thân thể Tằng Nữu vẫn không ngừng nóng lên, Nghiêm Tư Cẩn cũng phát hiện ra điểm ấy.
Thật vất vả mới bắt được cơ hội, Nghiêm Tư Cẩn phát ra tiếng nức nở, Tằng Nữu mới chậm rãi thu hồi lưỡi mình.
Lòng bàn tay lần thứ hai xoa khóe miệng Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu tỉ mỉ lau chùi nước bọt, tư thái giống như đang bảo dưỡng một bình hoa quý.
Sắc mặt Nghiêm Tư Cẩn đỏ lên, kịch liệt thở gấp hả giận ── khiến anh không quen, cũng không thích cùng Tằng Nữu có những cử chỉ suồng sã như lúc này.
Nhìn chăm chú vào con ngươi của chính mình, thâm tình lại chân thành như vậy, khiến Nghiêm Tư Cẩn dùng ánh mắt khó hiểu truy hỏi Tằng Nữu, thần sắc đối phương trong thoáng chốc âm lệ đi.
※ ※ ※ ※ ※
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngưu trở thành Đại Ngưu > <
Cảm ơn các vị đã mua Vip để đọc truyện tôi, có rảnh mọi người hãy nêu cảm tưởng của mình nhé.