Quỷ Sự Vô Tận

Chương 17: Tiểu khóc nương (1)

Dương Nguyên Nhất xòe tay ra: "Vương Tiểu Hồng, lấy dịch tẩy rửa và hạt thủy tinh ra."

"Đợi tí." Vương Tiểu Hồng như một cơn gió trở về phòng, lấy dịch tẩy rửa và hạt thủy tinh trong vali ra, lần thứ hai như một cơn gió bay đến trước mặt Dương Nguyên Nhất, đưa đồ cho hắn: "Anh Nguyên, đây này."

Dương Nguyên Nhất đổ dịch tẩy rửa lên tay, bắt lấy Liệt Phùng Nữ không thể nhúc nhích gấp hai ba cái thành quả cầu cỡ ngón cái bỏ vào hạt thủy tinh, bỏ hạt thủy tinh vào túi, chính thức giải quyết lần ủy thác này.

Vương Tiểu Hồng: "Anh Nguyên, lần trước gặp con búp bê Nga ở văn phòng, anh chạy trốn rất nhanh."

Dương Nguyên Nhất liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Lần trước không biết thuộc tính của văn phòng, không thể biểu hiện quá thô bạo."

Vương Tiểu Hồng: "....."

Dương Nguyên Nhất bổ sung: "Sếp nói anh biết, phải bạo lực với dị văn."

Vương Tiểu Hồng: "!!"

Thẩm Hào đi qua hỏi: "Đã hoàn toàn giải quyết?"

Dương Nguyên Nhất gật đầu, Thẩm Hào khϊếp sợ hỏi: "Nếu đơn giản như vậy, vì sao không giải quyết nó ngay từ ban đầu?"

"Chỉ là bắt được mà thôi, cũng không thể giải quyết triệt để. Chúng tôi phải tìm hiểu nguồn gốc dị văn thì mới có thể bắt được hành động kế tiếp của dị văn để giải quyết dị văn triệt để. Hơn nữa đây là dị văn cấp 2, đa số thời gian chúng tôi không biết độ khó của dị văn, cần điều tra rõ để tránh phát sinh ngoài ý muốn." Dương Nguyên Nhất nhẹ nhàng giải thích.

Thẩm Hào: "Thì ra là như vậy."

Dương Nguyên Nhất chỉ chỉ cái khe xuất hiện trên tường cao của Thiên Công Từ: "Cái khe trên vách tường không thể khôi ngục trạng thái ban đầu."

Thẩm Hào nhún vai: "Không còn ai chết nữa, đã coi như là tình huống tốt nhất. Về phần những bức tường này, đúng lúc Thiên Công Từ đóng cửa vài ngày, tu sửa lại là được rồi." Hắn đau đầu nói: "Trước đó cậu họ đã đề cập phí ủy thác văn phòng với tôi, tiền đã được chuẩn bị xong, hai ngày nữa các người có thể nhận."

Dương Nguyên Nhất cười cười: "Nếu chuyện đã giải quyết xong, vậy ngày mai chúng tôi sẽ đi."

Thẩm Hào gật đầu biểu thị đã rõ, sau đó nhìn hai người kia đi về, mà mình thì lại đứng lặng hồi lâu trên đàn tế thần yên tĩnh mà trống trải.

Đêm tối bao phủ khắp nơi, thâm trạch đại điện trùng trùng điệp điệp, hầu như bao phủ bầu trời trên đỉnh đầu. Hắn sinh hoạt mấy năm ngắn ngủi trong Thiên Công Từ, ấn tượng nhất chính là hai chữ "quy củ".

Nặng nề, ép người không thở nổi, có thể bức một người đang bình thường yên lành thành điên điên dại dại. Cũng may, "quy củ" không còn nữa.

Vương Tiểu Hồng vỗ ngực, liếc mắt nhìn đường tắt và hành lang không thấy điểm cuối: "Ở nơi như thế này, quá áp lực."

Dương Nguyên Nhất ngẩng đầu lên là có thể thấy đèn Trường Minh trên tầng cao nhất của Bất Câu Lâu ở xa xa, ngọn đèn không tắt. Trước đây trong Bất Câu Lâu có bác Minh phụ trách thắp sáng đèn Trường Minh. Sau khi bác Minh qua đời, hẳn là do Thẩm Tiểu Nguyệt làm những chuyện này. Cậu bỗng nhiên hỏi: "Những dị văn này xuất hiện đều có bối cảnh thê thảm như vậy?"

Vương Tiểu Hồng "A" một tiếng, nhanh chóng giải thích: "Không hẳn —— được rồi, đa phần là như vậy. Kỳ thực dị văn khủng bố chính là sự vật phản chiếu sự sợ hãi nhất của lòng người."

Dương Nguyên Nhất đột nhiên nhớ tới Ngụy Duyên Khanh từng đề cập đến ghi chép dị văn đô thị, vì vậy hỏi Vương Tiểu Hồng. Hắn cũng không quá quan tâm nói: "Đó là hồ sơ dị văn đô thị, do sếp bảo quản. Có người nói nó vốn có chủ, sau này không biết vì lý do gì mà thất lạc vào tay sếp."

Dương Nguyên Nhất nhướng mày: "Có tác dụng gì?"

"Không có." Vương Tiểu Hồng thật thà: "Kỳ thật chỉ là một cuốn sưu tập tem. Sếp rất trạch, hiếm khi có sở thích như thế, tụi em đều ủng hộ."

Dương Nguyên Nhất: "À." Cậu còn đang suy nghĩ phong thủy chỗ nào tốt nhât để xây mộ.

...

Ngày hôm sau, hai người khởi hành quay về văn phòng thám tử. Thẩm Hào tranh thủ đi tiễn bọn họ, lúc đó hắn đang bị anh em bà con bao vây đòi chia tài sản, khó khăn lắm mới thoát thân đến tiễn Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng. Hắn ngượng ngùng cười: "Thiên Công Từ giờ rối tinh rối mù, ai muốn thì cứ lấy."

Dương Nguyên Nhất: "Giá trị vô hạn."

Thẩm Hào không chút để ý: "Nếu như thừa kế Thiên Công Từ thì phải ở nơi này, đây là quy củ duy nhất của Thẩm gia không thể chỉnh sửa. Tuy rằng tôi rất ghét quy củ, nhưng làm người thừa kế Thiên Công Từ phải trả giá, quả thực cần phải ở lại Thẩm trang xử lý công việc liên quan. Nhưng sau khi xử lý xong hậu sự cho cậu họ, tôi sẽ rời khỏi Thẩm trang." Hắn hơi dừng lại, chần chừ nói: "Thẩm Tiểu Nguyệt điên rồi."

Dương Nguyên Nhất đã sớm đoán được kết quả này. Đối với Thẩm Tiểu Nguyệt mà nói, cha giống như mẹ vì bảo vệ cô mà chết trước mặt cô, đả kích thật sự quá lớn.

Thẩm Hào nói: "Tôi định đưa chị ấy ra ngoài chữa trị."

Dương Nguyên Nhất từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm cười: "Tiễn đến đây thôi."

Thẩm Hào dừng chân nhìn bọn họ rời đi, một lúc sau mới xoay người quay về Thiên Công Từ.

Trở lại văn phòng thám tử, cửa xe vừa mở ra, Vương Tiểu Hồng đã "phần phật" chạy vèo đến cửa, một cước đá bay cửa chính, chống nạnh hô to: "Em đã về rồi!"

Trong văn phòng thám tử, Tôn lão, Ngô Úy và Hạ Lan Lam đang ăn dưa, nghe vậy đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía sau của Vương Tiểu Hồng —— Dương Nguyên Nhất bình tĩnh như thường, nói: "Hoan nghênh trở về, Dương Nguyên Nhất."

Dương Nguyên Nhất thoáng kinh ngạc ngước mắt, nhìn thấy thái độ ba người hiền hòa cùng với Vương Tiểu Hồng đứng bên cạnh cười tít mắt, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên cậu hiểu mình đã được các thành viên của văn phòng thám tử tán thành, tán thành làm đồng đội của bọn họ. Nghĩ đến điểm này, cậu cũng cười nói: "Cảm ơn."

Tôn lão lên tiếng: "Nếu mệt thì về nghỉ ngơi đi, tối nay ghi chép hồ sơ dị văn cũng được, không vội. Hai ngày nữa phí ủy thác được gửi đến, tôi sẽ chuyển vào thẻ cho cậu. Lát nữa nhớ xuống ăn trưa."

Dương Nguyên Nhất gật đầu: "Vâng."

Đêm qua chiến đấu kịch liệt chưa kịp rửa mặt liền ngủ, sáng nay lại vất vả mệt mỏi chạy đi dẫn đến cả người rất dơ. Dương Nguyên Nhất ở lầu một không được bao lâu liền quay về phòng ở lầu ba chuẩn bị tắm rửa, nhưng trước khi tắm cậu phải thắp hương cho ông chồng quá cố của mình.

Vì vậy cậu đi tới phía trước điện thờ, cúi đầu, mấy giây sau đột ngột ngẩng đầu, mắt trợn to. Chỉ thấy trên điện thờ rỗng tuếch, nơi vốn nên đặt bài vị vong phu đã không còn bảng gỗ kia.

Dương Nguyên Nhất tìm xung quanh điện thờ một lúc vẫn không thấy, vì vậy tìm kiếm ở những chỗ khác trong phòng, cũng tìm không ra. Tò mò xuống dưới lầu hỏi Tôn lão, đúng lúc mọi người đều có mặt, vì vậy bọn họ kinh ngạc phát hiện thì ra Dương Nguyên Nhất có một vong phu.

Tôn lão trả lời cậu: "Nhân viên không được lên lầu ba và lầu bốn nên chúng tôi cũng không rõ lắm. Trong văn phòng cũng không bị trộm cắp, cho dù có trộm cũng sẽ không trộm bài vị."

Dương Nguyên Nhất: "Vậy để tôi đi hỏi sếp."

Tôn lão gật đầu, sau đó nhìn bóng lưng của Dương Nguyên Nhất, vẻ mặt cực kỳ nhìn xa trông rộng, thì thào: "Thì ra gu của sếp là đàn ông góa chồng."

Vương Tiểu Hồng đứng gần Tôn lão nhất, nghe những lời này, vẻ mặt nứt toát dữ tợn trừng Tôn lão.

Dương Nguyên Nhất gõ cửa phòng sếp, qua hồi lâu, bên trong mới truyền đến động tĩnh. Cửa mở ra, Ngụy Duyên Khanh đeo khẩu trang màu đen, tóc ướt nhẹp, trên thái dương còn có bọt nước chảy xuống, hơi nước mát mẻ đập vào mặt.

Dương Nguyên Nhất: "Anh đang tắm?"

Sau một lúc lâu, Ngụy Duyên Khanh trả lời: "Tắm xong rồi. Đã trở về?"

Dương Nguyên Nhất: "Ừ."

Ngụy Duyên Khanh: "Vào trong ngồi một lát không?"

Dương Nguyên Nhất lắc đầu: "Không cần, tôi tính hỏi sếp có thấy qua bài vị vong phu trong phòng tôi không?"

Ngụy Duyên Khanh im lặng hồi lâu, có hơi miễn cưỡng gật đầu: "Là như vầy, tôi cảm thấy cậu ra ngoài làm việc, không ai thắp hương thay cậu. Trùng hợp tôi đang rảnh nên giúp cậu thắp hương."

Dương Nguyên Nhất mỉm cười: "Cám ơn sếp."

Dưới lớp khẩu trang, khóe miệng của Ngụy Duyên Khanh bắt đầu hơi run, anh nói: "Không cần."

Dương Nguyên Nhất: "Bài vị chồng trước của tôi đâu?"

Ngụy Duyên Khanh: "Nát."

Dương Nguyên Nhất đang mỉm cười bỗng dưng cứng đờ: "???"

Ngụy Duyên Khanh ngước mắt nhìn xa xa, nghiêm túc lạnh lùng: "Tôi muốn cầm lên lau, không cẩn thận rớt xuống sàn nhà, bị tét một đường. Tôi muốn sửa lại bài vị, không cẩn thận dùng sức quá lớn làm bài vị thành hai nửa." Anh nhấn mạnh trọng điểm "không cẩn thận" tận hai lần.

Dương Nguyên Nhất im lặng một lúc, thở dài: "Bỏ đi."

Ngụy Duyên Khanh nhìn dáng vẻ của cậu, hiếm khi xẹt qua một tia chột dạ: "Hay là tôi khắc cái khác đền cậu?"

Loại vật như bài vị có thể tùy tiện khắc một cái bồi thường sao? Dương Nguyên Nhất đỡ trán, vẫn mỉm cười: "Không sao, tôi có dự phòng."

Ngụy Duyên Khanh: "!!"

Dương Nguyên Nhất quay về phòng mình, Ngụy Duyên Khanh theo sát phía sau nhanh chóng nhìn thấy cậu lấy từ trong vali ra một bài vị hoàn toàn mới —— ở giữa còn để trống, chỉ cần bổ sung tên vào là có thể hoàn toàn sử dụng bài vị mới. Cậu còn lấy một xấp ảnh trắng đen từ trong ngăn kéo ra, lựa một tấm dán lên, đốt ba cây nhang cắm vào lư hương.

Ánh mắt Ngụy Duyên Khanh cực kỳ phức tạp: "Cậu mang theo hai bài vị."

Dương Nguyên Nhất mỉm cười: "Đề phòng bất trắc." Cậu đóng vali lại, trả về chỗ cũ.

Tuy rằng chỉ thoáng nhìn qua, nhưng Ngụy Duyên Khanh thấy rõ bên trong còn có mấy cái bài vị giống nhau như đúc!

Dương Nguyên Nhất nhìn thấy ánh mắt cực kỳ phức tạp của Ngụy Duyên Khanh, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng giải thích: "Ra ngoài kiếm sống, không cẩn thận sẽ làm hư bài vị. Những thứ này đều là dự phòng."

Ngụy Duyên Khanh nhìn ảnh chụp trắng đen trên bài vị, đột nhiên cảm thấy thắt lưng có hơi đau: "Tôi đi sấy tóc trước đã." Nói xong liền quay về phòng mình, nhìn dáng vẻ trong gương, nội tâm có chút lo lắng.

Buổi trưa, Dương Nguyên Nhất xuống lầu ăn cơm thì kinh ngạc phát hiện đồ ăn rất phong phú. Vương Tiểu Hồng ngồi tại chỗ cầm đũa gọi cậu: "Anh Nguyên, em giữ chỗ cho anh rồi."

Dương Nguyên Nhất ngồi xuống, hỏi: "Hôm nay là ngày gì? Ăn thịnh soạn quá."

Trên bàn cơm ít nhất cũng mười mấy món, món nóng món nguội đều có, bình thường không ăn phong phú như thế.

Vương Tiểu Hồng giải thích: "Chúc mừng anh gia nhập văn phòng thám tử, còn có chuyện ủy thác nữa. Sáng nay chú Tôn đã đặt những thứ này, một bút lớn đó, bình thường đúng là không phong phú như thế."

Đang nói chuyện thì Tôn lão, Ngô Úy và Hạ Lan Lam đi đến, chia nhau ra ngồi xuống. Hạ Lan Lam ngồi bên phía tay trái Dương Nguyên Nhất, một nụ cười yếu ớt chợt thoáng qua: "Hoan nghênh."

Ngô Úy không nói gì, chỉ gật đầu. Tôn lão liền thúc đẩy mọi người trò chuyện, mới vừa cầm đũa lên thì đã thấy Ngụy Duyên Khanh đứng ngay cửa nhà ăn. Tôn lão vội vã đứng lên: "Sếp, cậu đói? Tôi sẽ mang đồ ăn lên ngay đây."

Ngụy Duyên Khanh lãnh lãnh đạm đạm, bóng dáng cao lớn, vòng qua bàn ăn đi tới chủ vị: "Không cần, tôi ăn ở đây."

Nghe vậy, mọi người ở đây ngoại trừ Tôn lão và Vương Tiểu Hồng, những người còn lại đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả Ngô Úy quái gở đều thiếu chút nữa cho rằng Ngụy Duyên Khanh phát bệnh.

Sau khi Ngụy Duyên Khanh ngồi xuống vẫn luôn lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Hồng. Vương Tiểu Hồng ăn không trôi, cuối cùng suy sụp đề nghị đổi chỗ với Dương Nguyên Nhất. Dương Nguyên Nhất không hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng vẫn đổi chỗ ngồi bên cạnh Ngụy Duyên Khanh.

Ngụy Duyên Khanh tháo khẩu trang xuống, mỉm cười với Dương Nguyên Nhất. Đây là lần đầu tiên Dương Nguyên Nhất thấy mặt anh, so với trong tưởng tượng có rất nhiều khác biệt, chí ít so với trước kia chỉ lộ ra đôi mắt làm người khác kinh diễm thì gương mặt này bình thường hơn nhiều.

Vương Tiểu Hồng chỉ nhìn thoáng qua liền che mắt, ngầm nghiến răng chịu đựng. Tôn lão nhìn thấy, trong lòng cũng kinh ngạc, ông suy nghĩ có thể là đàn ông góa chồng cũng không quá quan tâm nhan sắc.

Hạ Lan Lam ghé sát vào tai Ngô Úy, thấp giọng hỏi: "Đây là dung mạo của sếp hả?"

Ngô Úy nâng ly rượu lên, cau mày nói: "Theo tôi nhớ thì không phải."

Hai người nhìn nhau rồi tự tách ra, ăn ý không tiếp tục nói về vấn đề này nữa.

Tôn lão đứng dậy đi lấy bộ dao nĩa bằng bạc: "Đổi thành bạc, cố gắng giảm bớt ác mộng."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tôn lão: Gu của sếp là đàn ông góa chồng. Mặn ghê luôn, không hổ danh là sếp.

PS: Nguyên Nhất không tức giận việc bài vị bị tét và bài vị bị phá hư, sau này sẽ giải thích