Quỷ Sự Vô Tận

Chương 5: Búp bê Matryoska (5)

Sáu giờ chiều, Ngụy Duyên Khanh tới đón Dương Nguyên Nhất. Lúc này trên mặt anh, mặt nạ đã đổi thành mặt nạ Venice màu trắng, giống như một u linh du đãng ở nhân gian, có loại mỹ cảm lộng lẫy quỷ quyệt.

Vương Tiểu Hồng từng nói trước kia Ngụy Duyên Khanh không đeo mặt nạ, Dương Nguyên Nhất lập tức đoán hẳn là anh không muốn để mình nhìn thấy mặt, nhưng mang mặt nạ ra ngoài cảm thấy rất kỳ quái.

Bọn họ sẽ không bị cảnh sát giao thông xem là phạm tội gϊếŧ người hay là cướp mà cản lại chứ? Song khi Dương Nguyên Nhất nhìn cảnh sát giao thông chặn chiếc xe kế tiếp kiểm tra nồng độ cồn mà lại bỏ qua xe của bọn họ, nghi hoặc đã được giải đáp. Cậu khϊếp sợ nói: "Không có kiểm tra chúng ta?"

Ngụy Duyên Khanh: "Hạ thấp cảm giác tồn tại bản thân sẽ dễ dàng bị xem nhẹ, giống như sự vật phổ thông tầm thường lại mờ nhạt."

Dương Nguyên Nhất: "Làm sao làm được?"

Ngụy Duyên Khanh: "Thôi miên mình là đèn đường."

Dương Nguyên Nhất cho rằng anh nói đùa, vì vậy nói: "Sếp nhất định là người mà tất cả các buổi tiệc tùng đều muốn mời." Ngụy Duyên Khanh nghi hoặc nhìn sang, Dương Nguyên Nhất cươi nói: "Bởi vì sẽ không bị kiểm tra nồng độ cồn."

Ngụy Duyên Khanh không chút phản ứng, không khí khá xấu hổ. Dương Nguyên Nhất chà chà mũi, không nói chuyện. Bên trong xe thực yên tĩnh, cho đến hai mươi phút sau, Ngụy Duyên Khanh đột nhiên bật cười, tiếng cười không lớn nhưng đủ để làm Dương Nguyên Nhất chú ý tới. Dương Nguyên Nhất ù ù cạc cạc không hiểu, mà Ngụy Duyên Khanh thì lại thốt lên: "Thú vị."

Dương Nguyên Nhất: "A?"

Ngụy Duyên Khanh: "Truyện cười lúc nãy của cậu thật thú vị." Lúc nói lời này, trong giọng nói của anh còn mang theo ý cười.

Dương Nguyên Nhất: "Thật sao?" Cậu có thể khẳng định nụ cười cực kỳ thấp của Ngụy Duyên Khanh về truyện cười của cậu là có ý khác.

Xe quẹo vào bãi đỗ xe của tiểu khu nào đó, lúc này đã là tám giờ tối. Hoa viên bên ngoài tiểu khu có hai ba người đang tản bộ, nói tương đối thì có ít người. Đèn đường khá sáng, có thể thấy rõ đường nhỏ.

Ngụy Duyên Khanh xách rương theo, dẫn đầu đi ở phía trước, đi được năm sáu thước thì dừng lại, quay đầu nhìn Dương Nguyên Nhất, chờ cậu theo kịp. Dương Nguyên Nhất theo sau, giữ khoảng cách nửa thước với Ngụy Duyên Khanh.

Ngụy Duyên Khanh bước đi vững vàng, Dương Nguyên Nhất dõi theo bước đi của anh thì phát hiện tốc độ của đối phương cực kỳ đều đặn, mỗi một bước đi như đã đo lường qua, khoảng cách rất giống nhau.

Dương Nguyên Nhất ngước mắt nhìn chăm chú bóng dáng cao lớn của Ngụy Duyên Khanh, sau đó quan sát hoàn cảnh xung quanh, lần thứ hai kinh ngạc phát hiện không ai dùng ánh mắt khác thường nhìn Ngụy Duyên Khanh mang mặt nạ.

Thậm chí là không ai nhìn Ngụy Duyên Khanh, điều này rất bất thường. Chỉ riêng thân hình cao lớn và khí chất toàn thân của Ngụy Duyên Khanh cũng đủ để đưa tới ánh mắt tò mò, huống chi trong bóng đêm còn mang mặt nạ như u linh. Tất cả mọi người xem Ngụy Duyên Khanh như không tồn tại, có lẽ giống như lời Ngụy Duyên Khanh đã nói, anh hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, giống như đèn đường hay ghế đá, chỉ là những vật tầm thường.

Hai người đi vào tiểu khu, bên trong tiểu khu này xây rất nhiều nhà. Lần đầu tiên tới rất dễ đi lòng vòng, nhưng Ngụy Duyên Khanh không gặp trở ngại tìm được nhà của cố chủ một cách chính xác. Anh ấn chuông cửa, bên trong truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, có vẻ khàn khàn mỏi mệt.

Cô ta hỏi: "Ai?"

Ngụy Duyên Khanh chỉ nói một câu: "Được ủy thác mà đến." Cô ta lập tức mở cửa, hai người đi vào. Lầu một là hành lang chật hẹp mờ tối, lầu hai mới có thang máy, mà cố chủ ở trên lầu chín. Bọn họ vào thang máy, Dương Nguyên Nhất tò mò hỏi: "Cố chủ ủy thác văn phòng thám tử chúng ta hả?"

Ngụy Duyên Khanh: "Bọn họ không phải ủy thác trực tiếp. Văn phòng thám tử hợp tác với rất nhiều tổ chức, bình thường là bọn họ phát hiện hiện tượng không bình thường, sau đó xuất tiền thuê văn phòng thám tử thay bọn họ giải quyết. Văn phòng thám tử cũng hợp tác với chính phủ, như sự kiện búp bê Nga lần này thuộc loại dị văn bên ngoài xâm lấn. Đa phần dị văn từ bên ngoài xâm lấn đều phạm tội không theo quy luật, cũng không có địa điểm phạm tội cố định, thuộc án hình sự trọng đại. Cho nên phải do chính phủ ra mặt thuê văn phòng thám tử giải quyết dị văn ngoại lai này."

Dương Nguyên Nhất: "Dị văn của những nước khác cũng sẽ xuất hiện tại quốc gia chúng ta?"

Ngụy Duyên Khanh: "Chỉ cần tin đồn có người tin tưởng, mà trùng hợp là dị văn này đã cụ tượng hóa."

Lúc này cửa thang máy mở ra, hai người đi ra ngoài. Dương Nguyên Nhất gật đầu, hỏi tiếp: "Dị văn có thể cụ tượng hóa đều là dị văn khủng bố sao? Những dị văn khủng bố này một khi cụ tượng hóa nhất định gϊếŧ người?"

Ngụy Duyên Khanh ấn chuông cửa: "Hiện nay dị văn xuất hiện cụ tượng hóa đều lệ thuộc khủng bố, khủng bố không phải tự nhiên sinh ra cảm xúc sợ hãi, mà là hình dung tồn tại cụ thể càng rộng rãi, phổ biến. Một khắc khi tử vong, cụt tay cụt chân, tình cảnh máu tanh, hắc ám và tịch mịch đều thuộc về khủng bố. Sự tồn tại đặc biệt của khủng bố, có thể khiến mọi người phản ứng kịch liệt và cộng hưởng mãnh liệt. Thần minh và quỷ quái đều là hư cấu, không xác định có tồn tại hay không nhưng khủng bố tất nhiên là tồn tại. Các dị văn khủng bố cụ tượng hóa không nhất định biết gϊếŧ người, nhưng đa phần đều yêu thích máu tanh, còn có ý đồ tạo khủng bố. Bọn họ một lòng một dạ với bất cứ thứ gì có thể tạo ra chuyện kinh dị, dường như không thể khắc chế điên cuồng mê đắm."

Dương Nguyên Nhất cảm thấy Ngụy Duyên Khanh nói ra từng chữ cậu đều biết, nhưng hợp lại cùng một chỗ lại không hiểu được Ngụy Duyên Khanh cười nói: "Ủy thác thêm một hai lần, cậu sẽ hiểu."

Lúc này, cửa phòng mở ra, lộ một kẽ hở. Nửa gương mặt xuất hiện trong khe cửa, trầm lặng nhìn hai người. Người phụ nữ hỏi bọn họ: "Các ngươi chính là người được ủy thác đến?"

Dương Nguyên Nhất gật đầu. Ánh mắt người phụ nữ đảo qua mặt nạ của Ngụy Duyên Khanh, dường như không cảm thấy có gì kỳ quái, ngược lại tầm mắt dừng trên người Dương Nguyên Nhất, rất lâu không dời đi. Cô ta mở cửa: "Vào đi."

Dương Nguyên Nhất mới vừa vào cửa đã ngửi được cổ hương vị làm người nôn mửa, cậu che mũi miệng quay đầu nhìn Ngụy Duyên Khanh. Anh mang mặt nạ không nhìn ra biểu cảm, nhưng trấn định như không ngửi thấy cổ mùi hôi chua kia. Dương Nguyên Nhất nhịn hồi lâu, chậm rãi thích ứng cổ hương vị kia rồi mới buông tay quan sát.

Căn hộ là tiêu chuẩn ba phòng một phòng khách, cửa ra vào đối diện phòng bếp, bên cạnh là cái tủ để giày, sau tủ để giày chính là phòng khách và ban công. Cửa sổ sát đất ở phía trước ban công bị bức màn ngăn trở, không mở đèn, cả phòng mờ tối không thấy rõ. Dương Nguyên Nhất vừa đi tới đã bị giầy để lung tung làm trượt chân, được Ngụy Duyên Khanh níu tay lại, cả người rơi vào vòm ngực dày rộng ấm áp.

Dương Nguyên Nhất sửng sốt, Ngụy Duyên Khanh ôm chặt thắt lưng cậu hồi lâu, đôi mắt hơi híp lại, lóe lên ánh sáng khác thường, trong bóng đêm không ai nhìn thấy. Ngụy Duyên Khanh đỡ Dương Nguyên Nhất đứng thẳng, lạnh nhạt nói: "Cẩn thận."

Dương Nguyên Nhất nói lời cảm ơn, sau khi đứng vững thì nheo mắt lại nhìn sàn nhà. Sau đó một ánh lửa lờ mờ sáng lên, chiếu sáng căn phòng khiến cậu có thể nhìn rõ mọi vật. Dương Nguyên Nhất ngẩng đầu nhìn về phía ánh lửa, trùng hợp đối diện với đôi mắt đυ.c ngầu của người phụ nữ kia. Nữ nhân trước mặt rất béo, phần thịt dưới cằm béo chừng ba ngấn, nhìn qua vừa nung núc mỡ vừa nhếch nhác.

Biểu tình người phụ nữ dại ra, vừa nhìn chòng chọc Dương Nguyên Nhất vừa giới thiệu: "Tôi tên Hà Mai, ủy thác mấy người tới điều tra nguyên nhân em gái tôi bị gì."

Hà Mai dẫn hai người vào phòng ngủ, có một cô gái gầy yếu rúc trên giường trong phòng ngủ. Trước mặt cô gái là một con búp bê Nga cao nửa thước, búp bê Nga xinh đẹp tươi tắn, vô cùng quen thuộc.

Hà Mai nói: "Từ khi mua con búp bê này, trong nhà luôn xảy ra bất thường. Em gái của tôi cũng thường xuyên trốn trong phòng, không bật đèn không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm con búp bê kia."

Hà Mai lại tiếp tục giải thích chuyện lạ xảy ra trong nhà cho bọn họ nghe, có mấy lần nửa đêm còn nhìn thấy con búp bê Nga này đứng ở đầu giường nhìn chằm chằm em gái đang ngủ say.

Dương Nguyên Nhất: "Vì sao không vứt đi?"

Hà Mai: "Từng ném mấy lần, nhưng nó sẽ tự trở về. Sau này lại không thể ném, ném một cái em gái tôi sẽ phát điên với tôi."

Dương Nguyên Nhất đi vòng qua bên kia giường nhìn em gái của Hà Mai, cô co lại thành một đoàn, biểu tình dại ra nhìn chằm chằm búp bê ở đối diện. Cậu từng bước tới gần, cô gái cũng không có động tĩnh gì.

Nhưng khi cậu tính lấy đi con búp bê Nga kia, cô gái lập tức nổi điên nhào lên. Dương Nguyên Nhất linh hoạt tránh đi, nhưng Hà Mai thân thể ục ịch không tránh được, bị em gái cắn cánh tay xé một miếng thịt nhỏ xuống dưới.

Hà Mai gào lên kêu đau, Dương Nguyên Nhất lập tức ném búp bê đang cầm trong tay, cô gái lập tức nhào qua ôm lấy búp bê quay trở về giường. Hà Mai ôm cánh tay vội vàng rời khỏi phòng ngủ, nhìn qua như là đi xử lý vết thương.

Tuy rằng bên trong phòng ngủ vô cùng tối cùng vừa rồi tình hình khẩn cấp, nhưng Dương Nguyên Nhất vẫn nhìn thấy trên cánh tay của Hà Mai bị cắn rớt một khối thịt không có máu tươi chảy ra.

Dương Nguyên Nhất nhìn phòng khách và phòng ngủ mờ tối, khẽ nói: "Sếp, tôi nhớ anh từng nói đa phần dị văn ngoại lai phạm tội thuộc án hình sự trọng đại, bình thường đều là chính phủ ra mặt ủy thác."

Trong mắt Ngụy Duyên Khanh lóe ý cười: "Ừ."

Ủy thác của văn phòng thám tử đến từ chính phủ sẽ không dễ dàng tiết lộ, vừa rồi Hà Mai nghe bọn họ nhắc tới ủy thác không chỉ không biểu hiện bất cứ nghi ngờ gì, ngược lại còn thừa nhận rất lưu loát.

Cô ta đang lừa gạt, dụ dỗ bọn họ.

Dương Nguyên Nhất: "Làm sao bây giờ? Hà Mai là như thế nào? Búp bê này là bán sỉ hả?"

Ngụy Duyên Khanh ra khỏi phòng ngủ, Dương Nguyên Nhất đi theo phía sau anh. Hai người vừa ra khỏi, cô gái trên giường và búp bê bên cạnh chuyển động đầu, lạnh như băng nhìn chằm chằm hai người. Dưới tình huống không một bóng người, cửa phòng chậm rãi đóng lại, phát ra tiếng va chạm nhỏ vụn.

"Tách" một tiếng, Ngụy Duyên Khanh bật đèn, trong nháy mắt ánh đèn trong phòng sáng rực. Sau đó anh đi về phía phòng bếp, Dương Nguyên Nhất không rõ cho nên đi theo: "Anh đói bụng?"

Ngụy Duyên Khanh mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh đều là thịt tươi. Dương Nguyên Nhất liếc nhìn thịt tươi được chất đầy trong tủ lạnh, không biết tại sao luôn cảm thấy có chút khác thường. Ngụy Duyên Khanh đóng cửa tủ lạnh, tùy ý nhìn phòng bếp rồi đi ra ngoài, lúc Dương Nguyên Nhất đi ra liếc nhìn thùng rác, lập tức chú ý tới trong thùng rác có vật tơ lụa màu đen.

Cậu cầm cái kẹp đặt trong góc phòng xốc lên vật tơ lụa màu đen, phát hiện đó là tóc. Một đống tóc dài, bên trong là tóc ngắn, cực kỳ ghê tởm.

Dương Nguyên Nhất ném tóc trở lại thùng rác, vứt cái kẹp xuống, lúc đứng dậy đi ngang qua tủ lạnh đột nhiên nhớ tới đống thịt tươi đầy ắp trong tủ lạnh. Yết hầu không khỏi dâng lên cảm giác nôn mửa ngây ngấy, cậu lại mở cửa tủ lạnh, dưới ánh đèn nhợt nhạt, thịt tươi béo ngậy không khác gì thịt lợn chết.

Dương Nguyên Nhất đóng sầm cửa tủ lạnh, đi nhanh ra khỏi phòng bếp, chạm đến ánh mắt cười như không cười của Ngụy Duyên Khanh: "Bên trong ——"

Ngụy Duyên Khanh: "Về sau cậu sẽ gặp nhiều." Sắc mặt Dương Nguyên Nhất đại biến, Ngụy Duyên Khanh hỏi tiếp: "Sợ?"

Dương Nguyên Nhất im lặng thật lâu, sau đó hít sâu một hơi: "Làm quen là được rồi."

Nghe vậy, ý cười trong mắt Ngụy Duyên Khanh càng rõ ràng hơn: "Cậu can đảm hơn Vương Tiểu Hồng rất nhiều, trời sinh thích hợp làm công việc của chúng ta."

"Không có lựa chọn nào khác mà thôi." Dương Nguyên Nhất nhún vai, hỏi anh: "Rốt cuộc Hà Mai là như thế nào?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Duyên Khanh: Bốn bỏ năm lên đặc biệt có tướng phu thê, trời sinh thích hợp làm công việc của chúng ta,

(Bốn bỏ năm lên: cách làm tròn số, tui cũng không hiểu chỗ này có ý gì nữa TT)