Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 50: Giải cứu Seneca

Lucas nhận thư, mở ra:

"Thằng cháu phiền phức của ngươi đang ở trong tay ta. Nếu ngươi muốn cứu nó, tối nay một mình đến nhà ta. Nhớ, không được báo tòa án, nếu không thì chờ nhặt xác cháu trai đi!

Brutus."

Cuối thư có dấu mộc chứng minh thân phận của Brutus.

Heron liếc tờ giấy: "Lạ thật. Chẳng phải tên Brutus này thích nhất là chơi trò ám sát hay sao? Sao lần này lại quang minh chính đại gửi thư, lại còn đóng dấu như vậy?"

" "Chó cùng rứt chậu"." Lucas nói, "Có lẽ gã đã sẵn sàng tâm lý chịu chết. Lần này ngài đi chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. "

"Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác", Heron nặng nề nói, "Ta nhất định phải cứu Seneca ra."

Lucas trầm mặc một hồi, mắt đầy lo lắng, môi mím chặt. Y ôm Heron, hạ quyết tâm: "Tôi sẽ đi với ngài. Để ngài xông pha một mình, tôi không yên tâm được."

" Tất nhiên ngươi phải đi với ta rồi. Ngươi luôn ở bên ta ở những lúc khó khăn mà. Lần này cũng không ngoại lệ."

Heron tựa đầu vào vai y, sờ sờ mặt y, cười nói: "Lucas, đừng căng thẳng quá. Tuy ta đánh không lại ngươi, nhưng vẫn đủ sức xử đẹp tên Brutus kia."

Lucas vuốt tóc hắn, nặng nề buông một tiếng thở dài.

...

Đợi y sĩ bôi thuốc và băng bó cho Lucas xong, hai người liền đi thay đồ. Lucas khoác áo choàng, đội một cái mũ lớn, còn cẩn thận quàng thêm một chiếc khăn to sụ, cả mặt đều bị che khuất, chỉ chừa lại hai con mắt để nhìn đường.

Hiện y đang ngồi xổm xuống để Heron buộc giúp một một lớp bảo vệ quanh cổ. Cơ thể y căng cứng, hô hấp rất nhẹ, sắc mặt vô cùng trầm trọng.

Heron nhìn nhìn Lucas, chợt vươn tay ôm lấy y: "Lucas, ta hứa sẽ trở ra an toàn. Tin ta nhé?"

"Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ..." Lucas vẫn không lo lắng không thôi.

Heron nâng mặt y lên, dùng ngón cái dịu dàng vuốt ve vùng chân mày đang nhăn thành một đống của y, thần bí nói: "Xòe tay ra nào, ta cho ngươi xem cái này."

Lucas vâng lời xòe tay. Heron thả vào tay y một thanh kiếm nhỏ có sợi dây buộc ở chuôi.

"Còn nhớ thứ này không?" Heron cười, "Đây là món quà đầu tiên ngươi tặng ta đó, mặc dù là mua bằng tiền của ta."

"Sao mà quên được chứ?" Lucas hơi mỉm cười, "Chính thứ đồ chơi này đã cứu chúng ta một mạng mà."

"Đúng vậy. Lần trước chúng ta thoát được là nhờ có thứ này phù hộ. Lần này cũng vậy thôi. Nào, Lucas, giúp ta đeo nó lên đi."

Heron kéo ống tay áo choàng bên phải lên, để lộ cổ tay trắng noãn, giơ ra ngang tầm với Lucas.

Lucas cẩn thận giúp hắn buộc sợi dây ở chuôi kiếm lên cổ tay. Sau khi buộc xong, y đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

Lucas ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam lấp lánh như chứa bụi kim cương chăm chú nhìn Heron. Hàng mi dài của y phủ xuống, tạo ra cái bóng hình rẻ quạt, và tuy chân mày vẫn còn nhăn tít lại, nhưng trên khóe môi y đã có nét cười. Hai cảm xúc, một lo âu một hạnh phúc, trông đối lập, nhưng kỳ thật lại rất hòa hợp khi cùng xuất hiện trên mặt y.

Heron kích động nhào đến ôm Lucas, thì thầm vào tai y: "Lucas, sau khi trở về, ta muốn cùng ngươi làʍ t̠ìиɦ."

Dứt lời liền hôn lên môi y một cái thật kêu.

Lucas đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

...

Hai mẹ con Brutus sống ở vùng ngoại ô, cách khá xa nhà của Heron. Lúc hai người tới nơi, trời đã khuya lắm rồi. Vạn vật đã chìm vào giấc ngủ say, giữa không gian tĩnh lặng cũng chỉ có tiếng côn trùng kêu, tiếng gió hú và tiếng quần áo loạt xoạt của họ mà thôi.

Màn đêm thăm thẳm như một tấm vải khổng lồ bao trùm lên mọi thứ. Trời hôm nay không có sao, chỉ có vầng trăng nhợt nhạt thoắt ẩn thoắt hiện. Gió đêm lạnh lẽo gào thét trên những ngọn cây, như tiếng của một con quái vật vô hình.

Heron vừa xuống xe đã thấy Brutus ôm Seneca đứng sẵn trước cổng đợi từ bao giờ.

Brutus mặc quần áo làm từ vải thô, mặt dính những vết bẩn nhờ nhờ, tóc nhờn dầu dính bết vào nhau, tay áo đã bạc màu phất phơ trong gió. Khuôn mặt gã cứng đờ, bị ánh trăng phủ lên một màu trắng bệch, thân thể gầy nhom chẳng khác nào một bộ xương khô, đứng thất thần như một cái xác không hồn.

Seneca đang yên tĩnh ngủ trong vòng tay gã.

Brutus vừa nhìn thấy Heron, đôi mắt không có tiêu cự chợt bén nhọn hẳn lên, như một con vật xù gai để tự vệ. Chẳng biết từ đâu, gã lấy ra một con dao kề sát vào l*иg ngực nhỏ bé khẽ phập phồng của Seneca.

Một cơn gió nổi lên thổi tóc Heron bay tán loạn. Hắn bình tĩnh vén tóc ra sau tai, chậm rãi nói: " Ta chỉ dẫn theo một nô ɭệ đánh xe, cho nên ngươi không cần phải đề phòng thế đâu."

Brutus xem như không nghe thấy, mũi dao vẫn đặt chỗ cũ, vừa từ từ lùi vào trong sân, vừa cẩn thận quan sát bốn phía.

"Vào một mình, đóng cửa lại!" Gã quát khẽ.

Heron nhanh chóng đi theo, sau đó xoay người đặt tay lên hai cánh cửa nặng trịch. Hắn bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lucas, âm thầm thở ra một hơi, sau đó mỉm cười với y, rồi đóng cửa lại.

Sau khi thấy đối phương hoàn toàn bước vào địa bàn của mình rồi, sắc mặt Brutus mới thả lỏng ra một chút. Gã ôm khư khư Seneca, ngồi xuống một cái ghế đặt cạnh cái bàn đá kê trong sân, đồng thời hất mặt về phía cái ghế trống đối diện, ra hiệu cho Heron.

Heron cảnh giác nhìn gã, cũng ngồi xuống.

Brutus theo dõi động tác của Heron, chợt bật cười.

"Làm gì căng thế, ta có ăn thịt ngươi đâu nào." Gã vừa cười vừa nói.

"Ngươi muốn gì?" Heron vào thẳng vấn đề.

Brutus cầm bình rượu đặt trên bàn lên, tự rót cho mình một chén, ngả ngớn hươ hươ trước mặt Heron:

"Nói chuyện với ta đi! Nói gì cũng được."

Đoạn gã uống sạch rượu trong chén: "Chẳng ai thèm nói chuyện với ta suốt mười ngày rồi. Dù ngươi là người ta ghét nhất, nhưng có còn hơn không."

Sự bình tĩnh của Brutus khiến lòng Heron sinh ra một nỗi bất an mơ hồ.

"Sao Seneca lại ở trong tay ngươi?"

"Bởi vì ông anh quý hóa của ta là Antony đại nhân. Ngươi nghĩ ngươi có thể qua mắt được mạng lưới khổng lồ của hắn ta à? Với lại, ta không bắt cóc thằng quỷ nhỏ này, ta chỉ lãnh nhiệm vụ bón ăn dọn phân giặt quần áo cho nó thôi."

Heron khϊếp sợ. Thế là những bí ẩn trong chuyện này, nhờ lời tự thú thẳng thừng của Brutus, bắt đầu được đưa ra ánh sáng. Và mấu chốt ở đây chính là Darling.

Brutus cúi đầu, cầm lấy cái tay trắng trắng mềm mềm của Seneca, tự chơi tự cười, trông như một thằng bệnh.

"Nhưng mà..." Brutus thả tay của thằng bé xuống, tiếc hận buông một tiếng thở dài, "Darling kia chỉ lợi dụng ta như một thứ công cụ không hơn không kém..."

Khuôn mặt vốn hờ hững của Brutus trở nên âm thầm. Gã cười âm hiểm, mạch máu hai bên Thái Dương lồi lên như muốn phá rách cả da.

"Sau ngươi, hắn là kẻ ta hận nhất! Hắn đối xử với ta như nô ɭệ, tưởng ta là chó, cho khúc xương là vẫy đuôi nịnh bợ hay sao! Mẹ nó, ta thật muốn xẻ thịt lột da, bằng thây vạn đoạn, vứt hắn cho chó ăn!"

Theo sau là một tràng chửi rủa, bao nhiêu từ ngữ chợ búa gã đều phun hết ra.

Heron không rét mà run. Chỉ trong nháy mắt, Brutus đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Chợt Brutus ngưng chửi, lại tiếp tục híp mắt cười, giống như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của Heron.

"Nhưng mà không sao, hắn rồi sẽ hối hận vì đã đối xử với ta như thế..." Khóe môi gã nhếch lên, "Ngươi biết tại sao hôm nay ngươi lại ngồi ở đây, mà không phải là Gattuso không? Đây là món quà đáp lễ của ta dành cho anh trai yêu quý của mình đó! Ha ha!"

Heron trầm mặc, cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn.

Brutus không quan tâm Heron có đáp lại hay không, hiện tại gã chỉ cần một người để trút bầu tâm sự mà thôi. Gã vừa nốc rượu vừa lải nhải:

"Darling chẳng qua chỉ là một thằng con nuôi của gia tộc Antony thôi..." Brutus co người lại như một con rùa, "Ta với hắn mới là ruột thịt, dòng máu chảy trong người hắn chẳng khác gì dòng máu chảy trong người ta!"

Rồi gã nhớ lại chuyện cũ, điên cuồng lắc đầu, nước mũi chảy lòng thòng cũng không buồn lau: "Trước khi mẹ ta chết đã gửi chúng ta cho gia tộc Antony, thế nhưng bọn họ không muốn ta, thế là bọn họ vứt bỏ ta, tàn nhẫn và lạnh lùng như vứt bỏ một phế phẩm..."

Trong cơn kích động, Brutus gần như đánh mất chính mình. Gã dùng dao găm khắc lên bàn đá, tạo ra những âm thanh cực kỳ chói tai. Những âm thanh đó vang khắp bốn phía, rồi lại bị dội ngược trở về, mạnh mẽ đâm vào màng nhĩ Heron.

"Bọn họ vứt bỏ ta! Bọn họ vứt bỏ ta! Bọn họ vứt bỏ ta!..."

Brutus cố chấp lặp đi lặp lại, càng lúc càng lớn, đến mức át cả tiếng dao ma sát với mặt bàn. Heron chợt có cảm giác đây không phải là giọng của Brutus, mà là giọng phát ra từ một con ác quỷ đang bám trên người gã.

Một luồng khí lạnh bò lên lưng Heron, tê dại.