Edit: Thủy Tích
Đương nhiên, trước khi đi ngõ nhỏ, Trang Tử Trúc muốn biết thêm về luật pháp Chương Quốc, nhìn xem quan viên triều đình có thể đi ngõ nhỏ hay những địa phương liên quan hay không, đi rồi về sau có thể bị Ngự sử buộc tội hay không. Trước khi tới Chương Quốc, y đã cẩn thận đọc qua một lần, nhưng cũng không nhìn thấy có quy định nào ngăn cấm quan viên đi đến những nơi đó, hiện tại có dịp đi, Trang Tử Trúc quyết định lại đọc lại một lần.
Vẫn là không có.
Lưu quản gia tiến vào, báo cáo tình hình trong phủ mười ngày Trang Tử Trúc không có nhà. Trang Tử Trúc nghe xong, lại hỏi Lưu quản gia về việc này.
Tuy rằng luật pháp không có nêu chi tiết rõ ràng, nhưng cụ thể như thế nào có thể hỏi thử một người dân địa phương đã sống lâu ở Chương Quốc, có lẽ sẽ càng thêm rõ ràng hơn.
Sau khi Lưu quản gia nghe qua, đầu tiên là kinh ngạc liếc mắt nhìn Trang Tử Trúc một cái, vẫn luôn do dự, sau đó mới nói: "Chủ tử muốn đi cũng không phải không thể. Thực sự cũng không có văn bản nào quy định quan viên không được đi, Lễ Bộ còn có một đoàn riêng, mời gọi những người múa giỏi tựu thành một nhóm, để biểu diễn trong yến hội hoàng gia, trong các điển lễ hoặc ngày thường biểu diễn cho các tướng sĩ trong quân xem."
Trang Tử Trúc "ân" một tiếng, nếu như ở trên có thì chính là có thể đi.
Vì thế, Trang Tử Trúc liền nói: "Vậy thì hãy chuẩn bị xe ngựa đi."
Lưu quản gia lại nói: "Nếu chủ tử muốn xem biểu diễn, chúng ta có thể mời đoàn diễn đến đây, không cần tự mình đi qua."
Trang Tử Trúc nói: "Không cần, nghe các đồng sự trong Hỏa khí doanh nói về ngõ nhỏ rất nhiều lần cho nên ta cũng khá tò mò, thỉnh bọn họ tới đây biểu diễn, rất không có không khí. Lưu quản gia mau đi chuẩn bị xe ngựa đi."
Lưu quản gia tiến lên một bước, nhỏ giọng nói bên tai Trang Tử Trúc: "Hiện tại chủ tử đi, còn chưa có dùng cơm trưa, đồ ăn ở ngõ nhỏ đa phần có trộn lẫn dược vật trợ hứng, chủ tử ngàn vạn không thể ăn cơm ở bên kia, nên ở trong phủ dùng xong lại đi."
Lần này, Trang Tử Trúc đồng ý, ở trong phủ dùng cơm trưa, lại ngủ một giấc, buổi chiều lúc thức dậy vô cùng có tinh thần. Trang Tử Trúc giống như bình thường, không cài châu hoa, không dán hình hoa giữa trán, ăn mặc một thân quần áo thoải mái, chuẩn bị ra cửa học tập thêm kiến thức.
Nam nhân cùng ca nhi có sự khác biệt ở khung xương, râu cùng với khả năng sinh dục. Đa số nam nhân có khung xương lớn, thân hình cao to, mà ca nhi dáng người hơi nhỏ gầy, làn da tinh mịn, không có râu. Nhưng cũng có ngoại lệ, tựa như Lương Nhã Ý, vốn đã tập võ từ nhỏ, liền luyện ra một thân cơ bắp cường tráng, tuy rằng hắn không có râu nhưng từ vẻ bề ngoài, nếu không biết thân phận thật của hắn, người khác sẽ đoán hắn là một nam nhân.
Chỉ là nếu dán chòm râu vô thoạt nhìn cũng quá giả, cho nên Trang Tử Trúc cũng không dán, ăn mặc quần áo nam nhân, thanh thanh sảng sảng chuẩn bị ra cửa. Còn chưa lên xe ngựa, Tuyên Hằng Nghị đã ngồi xe ngựa lại đây, dừng lại trước cửa Trang phủ.
Tuyên Hằng Nghị vén lên màn xe, lộ ra một khuôn mặt đã được bảo dưỡng thỏa đáng, mặt như quan ngọc, hỏi: "Ái khanh chuẩn bị ra ngoài?"
Trang Tử Trúc vừa nghe được giọng nói đã ngay lập tức cúi người hành lễ. Tuyên Hằng Nghị một bước xuống ngựa, tiến lên nâng khuỷu tay Trang Tử Trúc nói: "Ái khanh không cần đa lễ, trẫm cải trang ra cửa, ái khanh gọi trẫm Nghị ca ca là được."
"Tuyên tướng quân, vi thần cũng đang định ra cửa du ngoạn." Trang Tử Trúc gọi xưng hô lần đầu tiên gặp mặt. Đối với xưng hô Nghị ca ca gì đó, trong kinh thành đại quan nhận biết Tuyên Hằng Nghị nhiều như vậy, Trang Tử Trúc mới sẽ không gọi ra miệng.
Tuyên Hằng Nghị ra lệnh cho Lý Thuận từ trên xe lấy xuống một cái áo khoác, cầm lấy, đặt vào trong tay Trang Tử Trúc, lại thay đổi xưng hô, nói: "Tử Trúc luôn ăn mặc đơn bạc như thế, kinh thành không giống ở phía Nam, tuyết vẫn đang rơi, chẳng may nhiễm lạnh thì làm sao đây."
Trang Tử Trúc yên lặng đem áo khoác dày như chăn bông phủ lên người, Tuyên Hằng Nghị lại thỉnh Trang Tử Trúc vào trong xe ngựa: "Đứng trong tuyết nói chuyện rất lạnh, không bằng lên xe ngựa nói tiếp. Tử Trúc chuẩn bị đi đâu? Đi du ngoạn mà chỉ đi một mình, vừa lúc hôm nay trẫm không có việc quan trọng, hay là cùng nhau đi?"
Trang Tử Trúc cũng không từ chối, đi ngõ nhỏ mang theo Lương Nhã Ý, Trương Văn Thanh cũng không tốt lắm, miễn cho cha mẹ bọn họ trách phạt. Nhưng mang theo Hoàng Đế, ai dám nói gì hắn đây?
Hơn nữa, mấy ngày liền không thấy, hôm nay mới nhìn thấy bạn tốt, mời cùng đi du ngoạn, so với một mình mang theo Mặc Thư đi tốt hơn nhiều.
Vì thế Trang Tử Trúc bước lên xe ngựa, liền nói ra hành trình hôm nay của mình: "Nghe vài vị đồng sự bảo ngõ nhỏ trong kinh thành có vài nơi biểu diễn kỹ nghệ. Tử Trúc tò mò, muốn đi thử một phen. Tuyên tướng quân từ nhỏ lớn lên trong kinh thành, không biết có quen thuộc những nơi đó không? Nhà nào diễn xuất sắc nhất?"
"Không biết." Tuyên Hằng Nghị không chút nghĩ ngợi cứ như vậy trả lời, vừa từ trong ngăn kéo lấy ra một cái chăn thật dày, đặt lên đầu gối xếp ngay ngắn, vừa nói: "Trẫm không phải từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, lúc còn nhỏ trẫm đi theo mẫu phụ sống ở Đông Hải, lặn xuống biển mò vài thứ đem bán kiếm sống, mãi đến năm trẫm mười bốn tuổi, phụ hoàng mới mang trẫm cùng Bách đệ hồi cung. Sau đó, mới bắt đầu tập viết luyện binh, chưa từng có thời gian đi du ngoạn bên trong kinh thành."
Dứt lời, Tuyên Hằng Nghị đem chăn đã xếp gọn gàng đặt lên đầu gối Trang Tử Trúc, trên chăn còn rũ xuống một loạt tua rua, trông rất đẹp mắt. Tuyên Hằng Nghị giúp Trang Tử Trúc đắp xong, còn nói thêm: "Mẫu phụ cũng từ nhỏ sống ở bờ biển, chỉ hiểu ra biển đánh cá, lặn xuống biển sâu đào khoáng, trồng khoai lang đỏ, bắt cua biển,... mười năm trước mới bắt đầu học viết chữ. Sau khi được tiếp hồi cung, mẫu phụ vẫn luôn cẩn thận quán xuyến mọi thứ. Sau khi đăng cơ trẫm liền dẫn quân xuất chinh, vậy mà trong cung chưa từng có nhiễu loạn. Nhưng ngày ấy, mẫu phụ lại để Tử Trúc phải chịu tội, hôm nay trẫm hướng Tử Trúc bồi tội vậy, thỉnh Tử Trúc không cần để trong lòng, trẫm sẽ ước thúc (*) mẫu phụ, về sau khẳng định sẽ không lại có việc như thế phát sinh."
(*) ước thúc = hạn chế, quản thúc,... vì là con nói về cha mẹ cho nên tôi để nguyên văn, chứ dịch ra không ổn lắm.
Trách không được lời đồn Tuyên Hằng Nghị là con của một ngư dân, thô bỉ hoang dã như con ngựa chiến không dễ dàng chịu người điều khiển. Trang Tử Trúc chấp nhận lời xin lỗi của Tuyên Hằng Nghị, còn nói thêm: "Một mình Thái Hậu nuôi lớn bệ hạ cùng Thận vương, cũng không dễ dàng. Nhưng câu "lặn xuống biển đào khoáng" bệ hạ vừa nói là có ý gì? Đào vỏ sò xinh đẹp đem bán sao?"
Tuyên Hằng Nghị cười nói: "Không phải, vùng đất ven biển không phù hợp để canh tác trồng trọt, cho nên chỉ có thể ăn khoai lang đỏ. Mẫu phụ mang theo chúng ta lặn xuống đáy biển, nhìn đáy biển nơi nào bùn sa có lỗ nhỏ liền đào xuống, bắt được một ít sò, hến mang về ăn. Nếu phụ hoàng không đem chúng ta trở về, có lẽ giờ này chúng ta vẫn là một ngư dân bình thường sống ở bờ biển."
Trang Tử Trúc cảm thán: "Mười bốn tuổi bệ hạ mới hồi cung, hiện tại văn võ đều toàn tài, quản chế quân đội có trật tự kỉ cương, khiến các quốc gia bên ngoài vừa nghe thấy tiếng đã sợ vỡ mật, thật khiến Tử Trúc phải kính nể mười phần."
Tuyên Hằng Nghị cúi đầu mỉm cười.
Trang Tử Trúc còn nói thêm: "Bệ hạ cần chính ái dân, chưa có cơ hội đi dạo trong kinh thành, chúng ta cũng ngồi trên xe ngựa lâu rồi, không bằng xuống đi dạo một chút, Tử Trúc cùng bệ hạ đi tham quan ngõ nhỏ, mở mang kiến thức đi."
"..." Tuyên Hằng Nghị tươi cười cứng đờ.
"Ý của bệ hạ như thế nào?" Trang Tử Trúc truy hỏi.
Tuyên Hằng Nghị mặt không biểu tình trả lời: "Cứ theo lời Tử Trúc đi."
Trang Tử Trúc liền phân phó gã đánh xe ngựa khởi hành.
Trang Tử Trúc mang theo Hoàng Đế đi dạo ngõ nhỏ. Thản nhiên tiếp nhận Tuyên Hằng Nghị đem chăn ấm đặt lên đầu gối, cũng như khoác áo choàng lên cho mình.
Mười ngày trước, Tuyên Hằng Nghị đến cửa tạ lỗi, y lại lấy cớ không gặp, cũng không phải là cậy sủng sinh kiêu, dám vô lễ với Hoàng Đế. Mà là, y biết với tính cách của Tuyên Hằng Nghị, hắn không truy cứu việc bá tánh gọi mình là tai tinh, thậm chí còn dựa vào đó càng thêm chăm lo việc nước, thực hiện nhiều loại phương pháp nhanh chóng giải quyết nạn hạn hán, nạn châu chấu, thì việc Trang Tử Trúc vốn là một quan viên có giá trị để khai thác, chưởng quản Hỏa khí doanh, không ngừng cải tiến, đổi mới vũ khí, là một nhân tài trong một đám người, y chắc chắn bệ hạ sẽ không khiển trách mình đâu, cho nên mới vô cùng yên tâm từ chối gặp mặt.
Cứ cho là lời nói cùng với việc làm của Trang Tử Trúc thật sự vô lễ, thì nhiều lắm Tuyên Hằng Nghị cũng chỉ gõ một chút, xử lý nhẹ nhàng, huống chi y thật sự vô tội chịu nhục.
Y – một quan viên có thành tựu lớn lao lại bị hoàng thân quốc thích làm nhục giữa chốn hậu cung, nếu Hoàng Đế không tỏ rõ thái độ, Trang Tử Trúc sẽ không lại lao tâm lao lực cải tiến vũ khí, vẫn sẽ đệ sổ con đề nghị dùng hỏa khí đè ép sĩ khí các nước láng giềng nhưng sẽ không giao ra bản vẽ kết cấu súng kết hợp dao. Hiện tại, Tuyên Hằng Nghị lại tự mình đến xin lỗi, trừng trị những người làm nhục y, vì vậy Trang Tử Trúc mới đồng ý lên xe ngựa của Tuyên Hằng Nghị, cùng hắn đi du ngoạn.
Xe ngựa vừa từ phố Đông chạy ra đường cái, bỗng dưng có bốn gã đại hán một thân quần áo mùa đông điểm xuyết vài mảnh vá trói lại một ca nhi tóc tai lộn xộn, ném ca nhi vào trong đống tuyết, ngăn lại xe ngựa của Tuyên Hằng Nghị. Thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, tập trung đề phòng.
Một đại hán chắp tay hành lễ, nói với người ngồi trong xe ngựa: "Xin hỏi người ngồi trong xe ngựa có phải là Trang Tử Trúc Trang đại nhân không?"
Trang Tử Trúc vén màn xe lên, xác định chính mình không hề quen biết vị đại hán này, lại nhìn nhìn ca nhi đang bị trói trên mặt đất, miệng còn bị nhét một mảnh vải bố, hỏi: "Đúng là tại hạ, không biết các vị là?"
Đại hán tò mò nhìn chằm chằm Trang Tử Trúc, một hồi sau mới nói: "Ca nhi này! Mười ngày trước đến tìm chúng ta, muốn chúng ta điều tra hành tung của Trang đại nhân, nhưng bọn họ lại che giấu thân phận của ngài, chỉ nói ngài là một ca nhi bình thường, nếu ngài ra cửa, chúng ta phải lập tức báo cho hắn. Nhưng sau khi chúng ta nghe ngóng được chỗ ở của ngài, đã cảm thấy kỳ lạ, phố Đông đều là nơi ở của các vị quan to cùng quý nhân, mấy phủ tướng quân cũng ở đó, thường xuyên sẽ có binh lính đi tuần tra, chúng ta thấy không ổn liền tìm một nơi ẩn nấp tiếp tục quan sát. Sau khi hỏi thăm rõ ràng mới biết được, thì ra Trang đại nhân là mệnh quan triều đình!"
Trang Tử Trúc hỏi: "Chỉ muốn biết hành tung của ta? Sao các ngươi lại trói hắn lại?"
Đại hán chắp tay thi lễ: "Lúc đầu, ca nhi này chỉ nói muốn biết hành tung nhưng sau đó hắn lại bảo chúng ta đem Trang đại nhân dẫn tới một nơi hẻo lánh, đó là nơi có nhiều lưu manh tựu tập, Trang đại nhân vốn là ca nhi, khẳng định hắn không có ý tốt với ngài! Theo dõi người sống chúng ta có thể làm nhưng hại người sống, hơn nữa còn làm hại mệnh quan triều đình, chúng ta dù có thêm mấy lá gan cũng không dám ra tay nha!"
Một đại hán khác bổ sung: "Hơn nữa, Trang đại nhân ngài đẹp như vậy, nhất định là người tốt."
Tuyên Hằng Nghị ngồi trong xe: "..."
Trang Tử Trúc bảo Mặc Thư đem một ít bạc cho bọn họ, lại nói: "Việc này, ta đã biết, hiện tại sẽ đi báo quan ---- khoan, từ từ, nơi hẻo lánh là nơi nào?"
Trang Tử Trúc chế tạo ra đại bác hoàn thiện lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội thử qua lần nào nha.
Vừa hỏi vậy, liền có người đi đến lấy mảnh vải trong miệng ca nhi vẫn nằm trên đất ra, nhưng hắn cũng không chịu trả lời, chỉ hô lớn: "Bớ người ta! Có người cưỡng đoạt ca nhi a!"
Người đi trên đường cái vừa nghe thấy vậy lập tức dừng lại bước chân châu đầu nhìn qua, sau đó nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa mỹ, bên cạnh còn có mấy thị vệ uy phong lẫm lẫm, lại là đi ra từ phố Đông, liền suy đoán có thể người trong xe là một vị tướng quân có phẩm cấp, nên chỉ dám đứng nhìn ngó chỉ trỏ.
Tuyên Hằng Nghị ngồi trong xe nãy giờ, giờ mới lên tiếng: "Trói ca nhi trên mặt đất lại đem cho quan phủ tra hỏi, phái thêm binh mã đi truy lùng, bắt hết đám lưu manh đó lại."
Thị vệ nhanh chóng nhét mảnh vải vào miệng ca nhi nọ, rồi nhanh chóng mang đi, đồng thời mời bốn vị đại hán kia đến cung cấp lời chứng với quan phủ.
Ca nhi trên nền tuyết bị mang đi, Tuyên Hằng Nghị ngồi trong xe ngựa cười lạnh: "Buồn cười, dưới chân thiên tử, lại có người dám bày mưu hãm hại mệnh quan triều đình sao?"