Bạo Quân Nam Hậu

Chương 15: [Hồi kinh]

Edit: Thủy Tích

Bên kia, Trần phi có vạn điều suy đoán về Tuyên Hằng Nghị, mà bên phía Triệu Dục Vũ, lại cảm thấy lo lắng thay cho Trang Tử Trúc.

Ngày đó, khi Triệu Dục Vũ nghe thấy Tuyên Hằng Nghị muốn lập Trang Tử Trúc làm hậu, Triệu Dục Vũ liền yên lặng lui ra ngoài, ngay cả lễ vật định đưa cho Trang Tử Trúc cũng cất lại vào trong áo.

Triệu Dục Vũ là có ý nghĩ riêng, Trang Tử Trúc có thể trở thành ca nhi có thân phận tôn quý nhất trên đời, đương nhiên sẽ tốt hơn cùng một võ quan bên nhau. Sau khi nước mất, Triệu Dục Vũ không còn tiếp tục làm thủ lĩnh Ngự lâm quân nữa, chỉ là một vị quan nhỏ làm công tác tuần tra hoàng thành mà thôi. Ngay cả phụ thân hắn cũng không còn là Tể tướng, đã từ quan về nhà.

Cho nên, lần trước Trang Tử Trúc có hẹn gặp mặt, Triệu Dục Vũ cũng không có đi. Chỉ đưa qua lễ vật nhưng không lưu tên lại, để tránh cho Hoàng Đế - phu quân tương lai của Trang Tử Trúc sẽ nghi kỵ.

Nhưng là, hai tháng đã trôi qua, thế nhưng tin tức lập hậu vẫn chưa truyền ra ngoài ?! Mà trong thư Trang Tử Trúc phái người đưa qua cũng chỉ đề cập tới việc mình đảm nhiệm chức quan nghiên cứu vũ khí, ăn được ngủ được, không hề nhắc tới hôn sự. Chuyện Tuyên Hằng Nghị ngày đó nói muốn lập hậu cũng không biết khi nào mới thực hiện, có đôi khi Triệu Dục Vũ sẽ sinh ra ý nghĩ vào kinh thăm Trang Tử Trúc nhưng lại bị chức quan cột vào người, cả gia đình đều chờ hắn phục khởi.

Người mà thời niên thiếu mình khuynh mộ nay xa tận chân trời, Triệu Dục Vũ chỉ có thể dựa vào ba bức tranh mà Trang Tử Trúc tự vẽ tặng mình mà hồi ức lại dấu vết những năm tháng đó.

Nhưng chờ tới lúc Triệu Dục Vũ tuần thành về đến nhà, đang muốn cầm lấy bức họa ra nhìn vật nhớ người, lại phát hiện, thứ mà mình trân quý không tìm thấy đâu, vì thế liền điên cuồng tìm kiếm khắp nơi. Lúc này, mẫu phụ của Triệu Dục Vũ bước vào phòng, đưa một xấp ngân phiếu thật dày cho hắn.

Ông tùy tiện ngồi xuống ghế, nói : « Ta biết con đang tìm thứ gì, ta đã mang nó đi đổi thành cái này rồi. »

« Mẫu phụ thật sự biết nhi tử đang tìm cái gì ? Những bức họa của Thanh Trúc Xá Nhân đã bị mẫu phụ mang đi bán rồi sao ? » Triệu Dục Vũ không muốn tin vào suy đoán của mình.

Mẫu phụ của Triệu Dục Vũ nói với vẻ đương nhiên : « Người ta đã đi rồi, hơn nữa những năm qua ngươi đi bán tranh dùm hắn, vậy mà hắn không cho ngươi chút thù lao nào ư ? Sao chỉ để lại mỗi bốn bức ? Thật sự là quá ít. Ngươi biết không ? Đa số quan viên Chương Quốc đều nguyện ý bỏ ra số tiền lớn thu mua tranh của hắn đấy. Lần này, nhân dịp bán tranh, mẫu phụ còn giúp ngươi mưu cầu thăng quan tiến chức, cho nên ngươi phải biết quý trọng. »

Triệu Dục Vũ run rẩy môi hỏi : « Mẫu phụ, người dùng tranh của hắn để giúp ta mưu cầu danh lợi ? Chức quan này ta thà không có. »

« Tiểu Vũ ngươi không phải đương gia nên không biết trong nhà khó khăn đến cỡ nào ! Mẫu phụ ngươi duy trì cái nhà này có bao nhiêu khổ cực ? Phụ thân ngươi là Tể tướng tiền triều, lại hai bàn tay trắng, không biết mưu lợi cho chính mình, có chuyện cần dùng tiền đều lấy từ hồi môn của mẫu phụ ! Trước kia, lúc phụ thân ngươi còn làm quan, còn có thể có bổng lộc quay vòng, hiện tại đệ đệ ngươi cũng phải xuất giá, cữu cữu ngươi phạm tội cũng cần chuẩn bị... »

Việc đã đến nước này, Triệu Dục Vũ cũng không còn tâm trí đâu mà nghe vào, chỉ suy nghĩ đến Trang Tử Trúc ở Chương Quốc đến tột cùng đang làm gì ? Đã quen thức ăn chưa ? So với cuộc sống cực khổ ở đạo quán thì hiện tại sống như thế nào ? Hoàng Đế muốn lập hắn làm hậu, sao lại chậm chạp không hành động ?

Trang Tử Trúc được Triệu Dục Vũ thương nhớ ngày đêm, sinh hoạt phải nói là phong phú lại vui sướиɠ.

Trước khi rời Tiêu Quốc, Trang Tử Trúc đã cố ý để Mặc Thư đi mua một đống lớn mỹ thực ở Tiêu Quốc mang theo vì cho là về sau sẽ rất ít có cơ hội ăn tới. Nhưng là ngày đầu tiên đến Hỏa khí doanh, thức ăn ở đó đã khiến y vô cùng kinh ngạc.

Trong Hỏa khí doanh, ngoại trừ đầu bếp Chương Quốc phụ trách quản lý các quan viên chịu trách nhiệm về ẩm thực, còn có đầu bếp đến từ Tiêu Quốc, khẩu vị nấu nướng không hề sai biệt mấy so với thức ăn ở Tiêu Quốc. Mỗi ngày đều có người mang bánh táo đỏ cùng điểm tâm mà Trang Tử Trúc thích đến cho y, vô cùng ngọt ngào, so ra thì còn ngon hơn nhiều thức ăn mà Mặc Thư đi mua.

Ai nói Chương Quốc hàng năm đại hạn cho nên không ăn không uống ? Chương Quốc sửa chữa đường bộ thông thương, các nơi có mỹ thực trong kinh thành, Trang Tử Trúc ăn còn không hết.

Thỏa mãn du͙© vọиɠ ăn uống, Trang Tử Trúc bắt đầu gia nhập vào nghiên cứu hỏa khí, làm tốt bổn phận thần tử của bản thân. Bởi vì thuốc nổ dễ châm dễ nổ, vô cùng nguy hiểm, cho nên quan mới Trang Tử Trúc vừa lên nhậm chức đã ra một loạt chế độ an toàn buộc thợ thủ công phải nghiêm khắc tuân thủ. Trước khi bắt tay vào chế tạo, Trang Tử Trúc cho mọi người tận mắt nhìn xem uy lực của thuốc nổ giúp nâng cao lòng phòng bị của mọi người, sau đó còn tổ chức khóa huấn luyện an toàn, giảm thương vong không cần thiết xuống mức thấp nhất.

Mặt khác, khi Trang Tử Trúc giới thiệu kết cấu của đại pháo cho mọi người, khiến họ không tránh khâm phục y. Trang Tử Trúc cũng khiêm tốn, hiếu học, cùng nhau thảo luận, cải tiến với các thợ thủ công. Có Tuyên Hằng Nghị toàn lực duy trì, đòi tiền đưa tiền, muốn tài nguyên cấp tài nguyên, muốn người cho người cho nên sau khi thử nghiệm mấy chục cỗ đại pháo, rốt cuộc có một cỗ, có thể thành công chống đỡ tuyết đông rét lạnh, bắn ra đạn pháo, làm nổ tung một khối đất cao bằng một người.

Khi bắn vào khối đất, tiếng vang cực lớn, núi rừng chấn rung, chim hoảng sợ xoay quanh trên bầu trời. Hỏa khí doanh cách kinh thành không xa, cho nên kinh thành cũng thường xuyên có thể nghe được tiếng nổ mạnh, bọn họ cứ ngỡ là sấm sét giữa trời nắng.

Ngoại trừ pháo, Trang Tử Trúc còn tự chế tạo cho mình một khẩu súng đồng, thiết kế còn an toàn hơn so với súng được chế tạo trước đó, không cần kíp nổ, dùng để phòng thân là tốt nhất.

Trang Tử Trúc nhờ người báo thành quả mới nhất đến Tuyên Hằng Nghị, ngày hôm sau hắn đã chạy tới rồi. Khi hắn nhìn đến đại pháo có thể băng sơn địa liệt, vui sướиɠ đến không lời gì có thể tả, nhìn qua còn muốn cao hứng hơn Trang Tử Trúc nhiều, tươi cười của hắn cũng không còn cứng đờ, chân thành hơn rất nhiều.

Mà một khi Tuyên Hằng Nghị cao hứng thì trong Hỏa khí doanh bao gồm quan viên thợ thủ công, vẩy nước quét nhà, đầu bếp toàn bộ đều được thưởng. Thậm chí, hôm nay Tuyên Hằng Nghị còn lưu lại cùng dùng cơm với Trang Tử Trúc.

Trong lúc dùng cơm, Tuyên Hằng Nghị làm như lơ đãng hỏi : « Hiện tại đại pháo đã chế tạo thành công, chuyện kế tiếp cứ giao cho thợ thủ công là được. Tử Trúc cần phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian, muốn trở về kinh thành qua mùa đông không ? Thừa dịp trời còn chưa lạnh, khu vực săn bắn hoàng gia sẽ tổ chức đông săn. Tử Trúc có muốn tham gia không ? »

Trang Tử Trúc nghĩ nghĩ, nói : « Theo quỹ đạo hiện giờ của Hỏa khí doanh, ta đích xác không cần phải tự tay làm nữa. Nhưng thật không dấu giếm, ta không biết săn thú, động tác kéo cung bắn tên thì có thể nhưng lại không nhắm chuẩn được, đằng này lại còn yêu cầu phải cưỡi ngựa nhắm chuẩn, ta càng sẽ không. »

Tuyên Hằng Nghị dụ dỗ : « Tử Trúc không biết cũng không quan trọng, trẫm có thể săn. Trẫm muốn nhìn Tử Trúc vẽ cho trẫm một bức thiên tử săn thú, trẫm dùng con mồi săn được tới đổi họa của Tử Trúc, thấy thế nào ? »

Thì ra, fan cuồng muốn nhìn y vẽ tranh ! Trang Tử Trúc dấn thân vào vẽ kết cấu hỏa khí, linh kiện vân vân, thật sự đã lâu không thả lỏng vẽ tranh. Nếu như đại pháo đã được nghiên cứu chế tạo thành công thì y cũng có thể đi du ngoạn khắp nơi rồi. Cũng có thể đi kinh thành qua mùa đông lạnh lẽo.

Khi Trang Tử Trúc nhậm chức, trừ bỏ trang phục lên triều, còn được ban một tòa nhà. Nhưng Trang Tử Trúc vừa đến kinh thành liền nhậm chức và vào ở trong Hỏa khí doanh, cũng không có cơ hội về nhà. Lợi dụng mùa đông sửa sang lại nhà để đón Tết âm lịch cũng tốt đó chứ !

Lúc này, Tuyên Hằng Nghị lại nói một câu đánh gãy Trang Tử Trúc đang mặc sức tưởng tượng về kỳ nghỉ : « Vừa lúc gia đình Tử Trúc cũng lên kinh, trẫm đã an bài họ ở ngoại thành. Nghiên cứu chế tạo thành công đại pháo, Tử Trúc có công lao lớn nhất, không biết muốn ban thưởng cái gì ? Trẫm nhớ tới Lục đệ của Tử Trúc niên thiếu anh hùng, mười hai tuổi đã mặc áo giáp ra trận, trẫm nhưng sẽ phá lệ để hắn nhập Quốc Tử Giám đọc sách, không biết phẩm hạnh hắn như thế nào ? »

Trang Tử Trúc ngẩn người, thành thật nói : « Từ nhỏ Tử Trúc cùng mẫu phi rất ít khi bước ra cửa cung, sau lại bị đưa đi thanh tu ở đạo quán nhiều năm, chỉ gặp qua Lục đệ ở cung yến mùa xuân vài lần. Không bằng khi đến biệt trang, thần sẽ thay bệ hạ khảo một phen ? »

Trang Tử Trúc không có chút ấn tượng nào với Lục đệ này, nhưng nguyên thân lại rất hâm mộ hắn, phụ hoàng lúc về già còn có con cho nên mọi người rất sủng ái Lục đệ. Tính cách hắn càng ương ngạnh phi dương, lại còn sinh lòng căm thù với những đứa trẻ không phải do Hoàng Hậu sinh, Lục đệ đã từng ném ấm trà vào giữa trán nguyên thân mắng y là đứa trẻ do kỹ nam sinh ra.

Loại lời nói này lại xuất ra từ miệng một đứa trẻ có thể khẳng định chúng học lại từ người lớn. Mà hiện tại, Lục đệ của y vốn tự cho mình là Thái tử điện hạ, thoáng cái đã biến thành hoàng tử mất nước bị giam lỏng, còn y lại là đại thần thân cận của Hoàng Đế bệ hạ, chưởng quản doanh trại chế tạo vũ khí quân sự cơ mật. Thời điểm đi thăm người nhà nguyên thân, không biết tính cách Lục đệ sẽ như thế nào, nhưng biểu tình của phụ thân nguyên thân chắc hẳn sẽ còn xuất sắc hơn.

Nghĩ đến đây, Trang Tử Trúc lộ ra một nụ cười mỉm.