Edit: Thủy Tích
Vọng Thiên Lâu.
Trang Tử Trúc dựa vào lan can, gió nhẹ thổi bay tay áo, tư thái tiêu sái tuấn dật. Hai mắt y nhìn đám mây bay, ăn một miếng bánh táo đỏ, vẽ thêm vài nét bút lên bức họa "Tiên nhân trên biển". Bên trong sương mù, tiên nhân với mái tóc dài rối tung, ngẩng đầu lên uống rượu trong hồ lô, vô cùng thanh thản ; mà dưới chân tiên nhân, biển sâu muôn ngàn con sóng lớn, mãnh thú dưới biển đang ngủ say, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào. Hai hình ảnh hoàn toàn đối lập lại dung hợp một cách hoàn mỹ trong bức tranh, khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách.
Trước khi đầu hàng, toàn thành bị vây khốn, không có người nhàn rỗi làm bánh táo đỏ ; sau đó thế cục dần ổn định, cuối cùng đã có thể ăn được. Hương vị ngọt ngào, mềm mại tan chảy trong vòm miệng, Trang Tử Trúc không thể không phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, cảm thán hòa bình thật tốt.
Bỗng dưng một tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau, lại nghe được Mặc Thư kêu lên một tiếng "Tuyên tướng quân", Trang Tử Trúc cũng không quay đầu lại hỏi : « Đã được nhìn thấy biển chưa ? »
« Đã gặp qua, Tử Trúc vẽ biển thật khác biệt. » Tuyên Hằng Nghị ôm một chồng bức họa bước vào, không nghĩ tới hôm nay Trang Tử Trúc lại mang đến cho mình một kinh hỉ, rốt cuộc, hắn đã có thể tận mắt nhìn thấy Thanh Trúc Xá Nhân chân thật vẽ tranh!
Sau khi có ý tưởng đem Trang Tử Trúc tiến cung, ánh mắt Tuyên Hằng Nghị nhìn Trang Tử Trúc có điều không giống trước nữa.
Không thể nói rõ khác nhau ở chỗ nào nhưng cảm giác chính là càng nhìn càng thấy thuận mắt hơn trước nhiều.
Trước kia sao ? Thanh Trúc Xá Nhân là kỳ tài muốn mời chào; mà hiện tại, Trang Tử Trúc trong tương lai sẽ là người của mình.
Nhưng "người nhà" Trang Tử Trúc này cũng quá tùy ý rồi, Tuyên Hằng Nghị đi vào lâu như vậy rồi mà tiết tấu vẽ tranh của y cũng không ngơi nghỉ giây phút nào. Ngẩng đầu nhìn xem một đám mây trên trời, cúi đầu lại sửa hai nét.
Tuyên Hằng Nghị đứng một bên kiên nhẫn ngắm nhìn, không có quấy rầy. Ngắm nhìn, là tranh, là bút pháp, là ngón tay Trang Tử Trúc. Kia ngón tay cầm bút cũng quá đẹp, ngón tay thon dài non mịn, móng tay hồng nhạt, châu tròn ngọc sáng, nhìn qua chính là cảnh đẹp ý vui.
Tầm mắt lại chuyển dời tới trên mặt Trang Tử Trúc, trước kia thám tử tới bẩm báo Tam Vương tử mà Tiêu Quốc phái tới hòa thân là người có nhan sắc tốt nhất, Tuyên Hằng Nghị không hề có cảm giác gì. Mỗi một ca nhi được làm mai, không hề có người nào bị nói là khó coi, nhưng hôm nay Tuyên Hằng Nghị vừa nhìn thấy Trang Tử Trúc, liền cảm thấy y xứng đáng với bốn chữ « nhan sắc tốt nhất » này. Diện mạo tuấn tú mà không âm nhu, ánh mắt lúc vẽ tranh hết sức chăm chú, phảng phất chứa đựng cả bầu trời sao, lộng lẫy bắt mắt.
Trong mắt Mặc Thư đang hầu hạ bên cạnh, Tuyên Hằng Nghị nghiêm túc xem tranh có thể dùng bốn chữ "ngây ra như phỗng" mà hình dung. Tranh của chủ tử nhà hắn vẽ ra có thể mê hoặc được Hoàng Đế địch quốc, Mặc Thư vì chủ tử cảm thấy vô cùng kiêu ngạo !
« Đã đợi lâu, » Hai khắc sau, Trang Tử Trúc rốt cuộc vẽ xong phần hôm nay, đóng lên con dấu, sau đó mới nhìn một chồng bức họa mà Tuyên Hằng Nghị mang đến, những bức họa đó nhìn qua có vẻ quen mắt, Trang Tử Trúc nhìn thêm vài lần, lật từng bức từng bức, nhìn liên tiếp tám bức, cuối cùng hỏi : « Ngươi toàn mua tranh mô phỏng sao? »
Đến bây giờ Tuyên Hằng Nghị cũng chưa ngồi xuống, khách khí trả lời : « Tranh thật được đặt ở trong cung --- ở nhà ta, những bức tranh mô phỏng này mang ra đàm luận cũng không sợ bị hư hao. »
« Chỉ có vài nếp nhăn, giữ gìn thật tốt, » Trang Tử Trúc nhìn những bức họa được người khác mô phỏng lại, đột nhiên trong lòng trào dâng nghi vấn : « Lại nói tiếp, bốn năm trước, những bức tranh của ta nhận được sự thưởng thức của Thận Vương Chương Quốc, sau đó mới có chút danh tiếng, giúp cho ta cùng bọn Mặc Thư Cẩm Thư áo cơm không lo, ta vô cùng cảm khích. Sau đó, Tuyên tướng quân đã mua lại sao ? »
Tuyên Hằng Nghị sửng sốt, có chút không vui : « Đồn đãi không đúng, vốn là do ta thu thập tranh của ngươi. »
« Ta đây hẳn là nên cảm kích ngươi mới đúng. » Trang Tử Trúc dứt lời, mời Tuyên Hằng Nghị ngồi ghế trên.
Rốt cuộc đến lúc này Tuyên Hằng Nghị mới có thể ngồi, mở ra bức "Tướng quân chiến thắng trở về", mở miệng liền khen : « Là do những bức tranh Tam Vương tử vẽ đáng giá, lúc ấy ngươi mới bao lớn đâu, sao lại có thể nghĩ ra được chuyện gắn thêm móng sắt cho ngựa để giúp ngựa không phải chịu đau đớn thương tổn ? »
Trang Tử Trúc có chút kinh ngạc, vẫn luôn không để ý tới vuốt sắt, còn tưởng rằng chuyện này là chuyện rất phổ biến rồi : « Vó ngựa giống như móng tay người vậy, gắn thêm cho chúng vuốt sắc bảo vệ thì chúng sẽ không bị đau nữa. »
« Tiên sinh đã giúp ta giải quyết một vấn đề không nhỏ ! » Tuyên Hằng Nghị lúc này gọi một tiếng tiên sinh, còn chắp tay nói : « Hành quân gian khổ, vũ khí nặng nề, vó ngựa bị thối rữa, từng con ngựa tốt đều chết nơi dị quốc, thật sự đau lòng. Hiện tại, Hàm Quốc bị diệt quốc, tính ra thì tiên sinh cũng có một phần công lao. »
Trang Tử Trúc cười hỏi : « Đó hẳn nên luận công ban thưởng. »
Thấy Trang Tử Trúc cười hoạt bát giống như ánh mặt trời, Tuyên Hằng Nghị vô cùng sửng sốt, hỏi : « Ngươi muốn thưởng cái gì ? »
Trang Tử Trúc mỉm cười xua tay : « Vui đùa, vui đùa, ta đây còn cảm kích ân tình Tuyên tướng quân thưởng thức tranh của mình, giúp chúng ta có thể có tiền ăn thịt. Tuyên tướng quân còn có gì nghi vấn, ta hứa biết gì sẽ nói hết, không giấu diếm nửa lời. »
Tuyên Hằng Nghị quét mắt nhìn Trang Tử Trúc từ đầu tới chân, ngược lại với chính mình, dáng người y quả thật vô cùng đơn bạc, vì thế liền nói : « Ở Chương Quốc ta, mỗi bữa cơm đều có thể ăn thịt. Đến lúc đó, mời tiên sinh đến quốc gia của ta, nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt. »
« Vậy đa tạ trước. » Trang Tử Trúc là người chủ chốt để tạo ra hỏa khí cho nên Tuyên Hằng Nghị muốn chiêu đãi y đó là chuyện thường tình, hoàn toàn không hề nghĩ tới những phương diện khác.
Sau đó, Tuyên Hằng Nghị lại tiếp tục khen ngợi vài bức tranh, trừ bỏ móng ngựa, còn có giáp sắt bảo vệ trái tim, ... Thỉnh giáo từ sáng sớm tới giữa trưa, còn chưa có ý định rời đi, cuối cùng mở ra bức họa mới nhất "Mãnh hổ giữa rừng xanh", Tuyên Hằng Nghị khiêm tốn thỉnh giáo : « Khi vừa nhìn thấy bức tranh này, trong lòng ta vô cùng kinh hãi, tiên sinh tài cao, ngay cả mãnh hổ cũng có thể thuần dưỡng được ? Hay là đã từng gặp qua mãnh hổ ở đạo quán cho nên nhân tiện nuôi dưỡng chúng nó ? »
« Sao có thể ! Ta chưa từng nuôi hổ. » Hiện tại, y có thể chắc chắn rằng Tuyên tướng quân chính là fan cuồng của mình, cư nhiên có thể mù quáng tín nhiệm mình tới trình độ này, ngay cả chuyện vẽ theo trí tưởng tượng thôi mà cũng tin là thật.
Tuyên Hằng Nghị nghi hoặc nói : « Chưa từng nuôi sao ? Nhưng mấy chục con hổ trong bức tranh này, thần thái mỗi con đều khác nhau, có uy nghiêm hung mãnh, có ngây thơ, sinh động như thật, chỉ có người đã từng nuôi dưỡng chúng mới có thể phác thảo một cách linh hoạt như vậy được. »
« Ta đã từng gặp qua hổ, bằng không cũng sẽ không vẽ giống đến vậy được, » Ở kiếp trước, trên TV y đã nhìn thấy trong chương trình thế giới muôn loài, nhưng Trang Tử Trúc không có biện pháp nói ra : « Nhưng thật sự chưa từng nuôi dưỡng. Thật ra Tuyên tướng quân tò mò chuyện một đội quân mãnh hổ không người địch lại hơn đúng không ? »
Tuyên Hằng Nghị bổ sung : « Không chỉ vậy, ta còn muốn biết nếu có người có khả năng nuôi dưỡng mãnh hổ thì ta đây nên làm gì để có thể nghênh chiến với địch đây. »
Trang Tử Trúc cười : « Cứ cho là có người có thể nuôi dưỡng ra một đội quân mãnh thú thì ngươi cũng nên suy nghĩ sâu thêm một chút, thức ăn của hổ là gì ? »
« Ăn thịt người, » Tuyên Hằng Nghị trầm mặc nghĩ, còn nói thêm : « Có lẽ một người còn chưa đủ no. »
« Đúng rồi ! Một con hổ mỗi ngày muốn cho nó ăn no thì bao nhiêu thịt mới đủ đây ? Nuôi một đội quân mãnh hổ thì cần phải mang theo bao nhiêu thịt tươi hành quân ? Tình huống xấu nhất nếu nó ăn không đủ no, rồi đói bụng thì sao ? Cho nên nuôi dưỡng một đội quân mãnh hổ cũng không thực dụng. Sở dĩ ta có thể phác họa ra thần thái của hổ chân thật đến như vậy là vì lúc vẽ ta đã tưởng tượng nó là mèo rồi vẽ thôi. Tuyên tướng quân không cần quá tin tưởng vào những bức tranh này, ta có vẽ ra được pháo xa nhưng trên thực tế cũng chưa có chân chính chế tạo ra, chỉ mới nghiên cứu ra được súng ống mà thôi.»
Tuyên Hằng Nghị bừng tỉnh đại ngộ, hắn quả thật quá mức tin tưởng vào những bức tranh do Thanh Trúc Xá Nhân vẽ ra, đến nỗi không nghiêm túc suy xét thực tế, hiện tại Trang Tử Trúc tự mình giải thích nghi hoặc làm Tuyên Hằng Nghị càng thêm kính nể y.
Vẫn luôn đàm luận từ sáng đến giờ, đã qua buổi trưa. Cẩm Thư mang một hộp đồ ăn lên, gồm tám đĩa, đây là lần đầu tiên Trang Tử Trúc nhìn thấy có nhiều thức ăn đến thế từ khi thành bị vây khốn.
Nhưng mà khi nhìn thấy bữa ăn của Trang Tử Trúc quá mức thanh đạm, Tuyên Hằng Nghị liền biểu đạt bất mãn : « Trách không được tiên sinh gầy ốm đến vậy, nếu thành người Chương Quốc chúng ta rồi thì cũng không cần giữ cái thói quen ăn uống đạm bạc như lúc còn ở đạo quán nữa. »
Dứt lời, Tuyên Hằng Nghị liền sai tùy tùng xuống phòng bếp thông truyền. Một lát sau, một mâm toàn thịt hương thơm ngào ngạt được bưng lên, bày đầy lên tất cả bàn trong Vọng Thiên Lâu. Trang Tử Trúc quét mắt vài lần, phát hiện một chút đồ ăn khác đều không nhìn thấy, tất cả đều là thịt, thịt, thịt, thịt, thịt,...
Trách không được toàn bộ quân nhân Chương Quốc đều có thân hình cao lớn, Tuyên Hằng Nghị càng là khí thế bức người, đĩnh bạc hữu lực, thì ra đều do ăn thịt mà ra.
Lần đầu Trang Tử Trúc được ăn thức ăn mang phong cách Chương Quốc, cho nên cảm thấy rất mới mẻ và không thể dừng đũa được. Cơm nước no đủ, Trang Tử Trúc nói muốn trở về ngủ trưa, lúc này Tuyên Hằng Nghị mới cáo từ.
Sau khi rời khỏi Vọng Thiên Lâu, Tuyên Hằng Nghị hỏi Trương tướng quân : « Hôm nay đã bắt được Khang Cảnh Đế rồi sao ? »
Trương tướng quân bẩm báo nói : « Đã đến hành cung Tiêu Quốc, đánh bại quân đội Kính Quốc, bắt được Khang Cảnh Đế. Chỉ là, hành cung đã sớm bị cướp đoạt, nghi là Kính Quốc trong lúc loạn lạc đã trấn đoạt ! Đã bắt Khang Cảnh Đế viết thư đầu hàng, trước khi vào mùa đông nhất định có thể tiêu diệt được Tiêu Quốc ; việc lớn bệ hạ muốn nạp phi cũng đã báo cho Lương tướng quân, tin tưởng hôn thư ít bữa nữa sẽ tới nơi. »
Sắc mặt Tuyên Hằng Nghị hơi an tâm một chút, phân phó nói : « Rất tốt, bắt Khang Cảnh Đế viết một phong thư nhà, đem cho Tam Vương tử. »