Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 166: Quỷ quán trọ

Edit: susublue

"Bạch cô nương có ý gì." Tương Tư cảm thấy không vui, nàng biết có lẽ Bạch Hiểu Tình đã nhìn thấu tâm tư của mình, nhưng nếu mình không thừa nhận thì nàng ta có thể làm gì.

"Có rõ ràng ra đối với ngươi cũng không có gì tốt, đây chỉ là cảnh cáo, nếu còn dám tiếp cận Vương gia thì đừng trách ta không khách sáo." Bạch Hiểu Tình nhìn Tương Tư không thừa nhận, trong lòng rất không thoải mái, dien;dafn*lle&quys,do0n nhưng vì nể mặt Thẩm Vạn Xuân nên lần này nàng nhịn.

Nghe Bạch Hiểu Tình nói vậy, Tương Tư lại càng không vui, dựa vào cái gì mà nàng ta có thể còn nàng thì không thể, dù sao nàng ta cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu, dựa vào cái gì mà muốn độc chiếm Vương gia.

Thật ra trong lòng Tương Tư cảm thấy không phục, sao nàng lại không biết Thẩm Vạn Xuân có ý gì với Bạch Hiểu Tình chứ, dù cho Thẩm Vạn Xuân không có ý gì nhưng cũng là vì Bạch Hiểu Tình đến đây mà hắn hoàn toàn vắng vẻ nàng, ngược lại rất để ý đến Bạch Hiểu Tình.

Thấy hôm nay Bạch Hiểu Tình bị người ta đùa giỡn, Thẩm Vạn Xuân lại thấy không vui thì nàng lại không thoải mái, Thẩm Vạn Xuân chưa từng đắc tội với người nào vì một nữ tử trong Vạn Xuân Các.

"Bạch Hiểu Tình, ta tôn trọng ngươi nên mới gọi ngươi một tiếng Bạch cô nương, đừng tưởng rằng ngươi là hoa khôi Vạn Xuân Các thì rất tài giỏi, cũng chỉlà một nữ tử thanh lâu thôi." Tương Tư khinh thường nói, tỏ vẻ giống như mình rất cao thượng, thuần khiết vậy.

"Ngươi cho ngươi là cái gì?" Bạch Hiểu Tình hỏi ngược lại, "Thẩm Vạn Xuân xem trọng ngươi nên mới không để ngươi tiếp khách, nhưng ngươi và kỹ nữ có gì khác biệt, chẳng qua khách của ngươi chỉ có một mình Thẩm Vạn Xuân mà thôi."

Bạch Hiểu Tình ghét nhất là người khác khinh thường nữ tử thanh lâu, hơn nữa nàng lại còn bị một nữ tử trong thanh lâu nói như vậy, nàng thật không biết sao Tương Tư có thể nói ra những lời thế này.

"Ngươi... Đừng tưởng rằng ngươi quyến rũ được Vương gia là tài giỏi."

"Giỏi hơn ngươi." Bạch Hiểu Tình không muốn nó nhiều với người nhỏ mọn như Tương Tư nữa.

Tương Tư nghẹn họng, nàng thừa nhận mình không bằng Bạch Hiểu Tình, mà thật sự là đã quyến rũ Triệu Tử Tu mấy lần nhưng đều không thành, nam nhân đó vốn không thèm nhìn nàng.

"Nếu không muốn chuyện này tới tai Thẩm Vạn Xuân thì tốt nhất ngươi nên an phận cho ta, còn nếu ngươi muốn nếm thử thủ đoạn của ta thì ta cũng không để ý." Bạch Hiểu Tình không chút khách sáo uy hϊếp, cả hai đều đã nói thẳng ra thì nàng cũng không cần thiết phải khách sáo nữa.

"A? Thế nào, quyến rũ Vương gia không đủ lại còn muốn quyến rũ luôn Thẩm gia sao." Tương Tư châm chọc nói.

Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Hiểu Tình gặp một nữ nhân mù mắt như vậy, nàng ta thật đúng là không biết tốt xấu, nhưng nàng thấy được sự ghen tuông trong lời nói của Tương Tư, xem ra mục đích chủ yếu của Tương Tư không phải là Vương gia, mà chỉ vì nàng ghen tị thôi.

"Ngươi làm vậy thật sự không đáng giá." Bạch Hiểu Tình nói trúng tim đen của Tương Tư khiến nàng ta có chút xấu hổ, giống như bị người ta cởi hết quần áo vậy.

"Mời ngươi lập tức đi ra ngoài, chỗ này của ta không chào đón ngươi." Giọng điệu của Tương Tư có chút khẩn trương, lập tức hạ lệnh đuổi khách.

Bạch Hiểu Tình cảm thấy đã nói đến nước này, nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa, nếu nàng ta không biết kiềm chế vẫn còn muốn tiếp tục nhào vào người Triệu Tử Tu thì nàng sẽ thật sự không khách sáo.

Nhưng Tương Tư lại không nghĩ như vậy, Bạch Hiểu Tình càng là như vậy thì nàng ta lại càng muốn chinh phục Triệu Tử Tu, nàng ta cũng vốn là người không chịu thua bất cứ ai sao có thể dễ dàng bị dọa sợ.

Bạch Hiểu Tình vốn không muốn đứng đây nữa, nàng nói một câu cảnh tỉnh nàng ta, nếu không thì khẳng định Tương Tư cũng không biết mình chết thế nào.

Triệu Tử Tu thấy Bạch Hiểu Tình như vậy cũng không tức giận mà ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, ít nhất hắn biết nàng có để ý hắn, có yêu hắn.

Mà ngày hôm sau đã xảy ra một chuyện làm cho cả đô thành đều khϊếp sợ, đó là Lễ bộ thượng thư bị tra ra nhận hối lộ tham ô, Hoàng thượng nhân từ, tịch thu nhà cửa, nhưng không có trảm cả nhà, oan uổng nhất vẫn là Lễ bộ thượng thư, hắn chẳng qua chỉ tham ô một chút tiền nhỏ, vốn dĩ là khó bị phát hiện, nhưng không ngờ lại bị người ta tra xét ra, còn bị tịch thu nhà cửa, điều này làm cho hắn thấy rất khó hiểu.

Phải biết rằng hắn không có công lao cũng có khổ lao, sao Hoàng thượng có thể đối xử với hắn như vậy, mà người dẫn đầu xét nhà lại là Lệ Vương, trong phủ thượng thư đầy tiếng khóc đau lòng.

"Bổn vương ghét nhất là loại người ngang ngược ỷ thế hoành hành." Triệu Tử Tu nhỏ giọng nói bên tai Lễ bộ thượng thư, điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu, không biết vương gia có ý gì.

"Vương gia, hạ quan tham ô, nhưng tất cả đều chỉ là những món lợi nhỏ thôi, hơn nữa cũng chỉ có một hai lần, van cầu Vương gia giúp hạ quan cầu tình." Thượng thư đại nhân biết thật ra tất cả những chuyện này đều do Triệu Tử Tu làm ra.

" Vương Minh Viễn, ngươi nói xem ta đã đẩy một người xuống vực sâu rồi, còn có thể đi cứu hắn sao?" Triệu Tử Tu cười nói.

"Vương gia người..." Vương Minh Viễn như hiểu ra điều gì đó, thì ra tất cả những chuyện này đều do Triệu Tử Tu hãm hại bản thân, cũng không thể nói là hãm hại, phải nói là Lệ Vương đã công bố mọi chuyện của mình ra ngoài, nhưng rốt cục là tại sao, điều này làm cho Vương Minh Viễn nghĩ mãi không ra.

"Muốn trách thì trách chuyện tốt mà cháu ngươi đã làm." Triệu Tử Tu nói xong liền bỏ đi.

----- susublue-----

Lúc này Vương Minh Viễn mới hiểu ra, nhớ tới câu nói lúc đầu Triệu Tử Tu nói, hắn biết đứa cháu kia luôn lấy tên hắn ra ngoài làm xằng làm bậy, nhưng cũng không có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng không ngờ lần này tiểu tử đó lại gặp phải Lệ Vương, hắn thật không biết bản thân gặp chuyện xui xẻo gì.

Đứa cháu đó là con trai của muội muội mình, từ nhỏ cha mẹ đã qua đời, là hắn một tay nuôi lớn, mà vì Vương gia không có con trai, cho nên Vương Minh Viễn cực kỳ sủng ái hắn, nhưng không ngờ là lại gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Chuyện này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ đô thành, Bạch Hiểu Tình cũng có nghe nói, nhưng đối với việc Triệu Tử Tu làm, Bạch Hiểu Tình cũng không có ý kiến, nàng biết nếu Triệu Tử Tu không làm như vậy thì chắc chắn hắn sẽ không bình ổn được tâm trạng.

Còn về Cửu Trọng Lâu, Bạch Hiểu Tình đã bắt tay vào chuẩn bị, mà Bạch Hiểu Tình cũng thật sự nghe lời ban ngày về Vương phủ, không ở trong Vạn Xuân Các nữa.

Thật ra hiện tại Vạn Xuân Các cũng không có chuyện gì đặc biệt cần nàng phải ra mặt, hoặc là nói ngay từ đầu đã không còn cần nàng tự tay xử lý rồi, Bạch Hiểu Tình đã sớm suy nghĩ ra cách, còn Thẩm Vạn Xuân thì lại không ý kiến, hắn chỉ cần biết tiền không cần biết người nào cả.

Ngày hôm đó Bạch Hiểu Tình dẫn Tiểu Phấn đi dạo chọn mặt bằng, tuy rằng cũng không phải quá vừa ý, dù sao tất cả đều phải sửa chữa lại rồi mới khai trương được.

Đến nơi này lâu như vậy, Bạch Hiểu Tình chưa từng đi dạo phố lần nào, thấy rất nhiều thứ đáng ngạc nhiên, Bạch Hiểu Tình nhìn thấy tiền giấy màu đỏ, mấy thứ này mà mang đến hiện đại để bán thì nhất định rất đáng giá, nhưng đây lại là một quốc gia không tồn tại trong lịch sử, Bạch Hiểu Tình chưa từng đọc được thông tin về Tấn Thiên quốc trong lịch sử.

" Tiểu Phấn, chúng ta qua bên kia xem thử." Bạch Hiểu Tình nhìn tòa nhà ba tầng đối diện, phải nói đó là một cái quán rách nát thì mới đúng, nhưng nhìn sơ qua thì cũng đoán được lúc trước nhất định rất xa hoa.

"Lão bá, xin hỏi cái quán này bán thế nào?" Đi đến trước cửa quán, Tiểu Phấn liền chủ động đến hỏi lão bá bán đồ ăn bên cạnh.

"Quán trọ này treo bảng bán rất lâu rồi mà vẫn chưa bán được." Lão bá than thở nói.

"Sao lại không bán được, khúc đường này tốt như vậy, khách điếm này cũng không tệ." Bạch Hiểu Tình nghe xong thì nghi hoặc hỏi.

"Hai vị cô nương có điều không biết, trước kia ở đây có người chết, mọi người đều truyền tai những lời đồn ma quái, là điềm xấu, cho nên không ai muốn mua." Lão bá nhỏ giọng nói.

"Như vậy đi, lão bá ngươi có biết chủ của khách điếm này ở đâu không." Bạch Hiểu Tình cũng không để ý mấy thứ này, dù sao thứ nàng xem trọng thì tuyệt đối sẽ không sai.

"Cô nương muốn mua nơi này sao? Nghe ta khuyên đi, không nên mua đâu, ngươi là một cô nương đến lúc đó sẽ rất thiệt thòi." Lão bá nói rất chân thành.

"Lão bá, phiền ngươi nói cho ta biết chủ của nó ở đâu." Bạch Hiểu Tình cười tiếp tục nói.

"Ai, gia đình ở cuối phố phía trước." Lão bá thở dài, thấy Bạch Hiểu Tình chấp nhất như vậy, cuối cùng vẫn nói cho nàng biết nhà của chủ quán trọ.

Bạch Hiểu Tình nghe xong liền dẫn Tiểu Phấn đi tìm chủ của quán trọ đó, mà Tiểu Phấn nghe xong thì trong lòng có chút sợ hãi.

"Tiểu thư, ngươi không sợ sao?" Tiểu Phấn dè dặt cẩn trọng hỏi, nàng thật sự rất sợ.

"Có cái gì mà sợ, cũng chỉ là lời đồn, cho dù có ma quỷ thật thì cũng là có người người giả dạng hù dọa." Bạch Hiểu Tình chưa bao giờ tin tưởng vào mấy chuyện ma quỷ, cũng giống như chuyện lúc trước ở Thuận thành vậy.

Tiểu Phấn không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ, nàng cảm thấy con đường đi đến nhà chủ quán trọ ở cuối phố cực kỳ dài, cảm giác đi hoài mà chưa đến.

Khi đến nơi thì đó là một tiệm gạo, Bạch Hiểu Tình càng lúc càng hiếu kì về chuyện của quán trọ kia, thấy người một nhà bọn họ có một quán trọ tốt như vậy mà không buôn bán, lại đến nơi này mở tiệm gạo, xem ra thật sự bị dọa không nhẹ, dienxdafnllequysdoon thật không biết bọn họ đã đắc tội với ai.

"Hai vị cô nương mua gì." Bạch Hiểu Tình vừa vào trong cửa hàng thì có một nam tử trung niên đi ra hỏi.

"Lão bản, quán trọ bên kia là của ngươi sao." Bạch Hiểu Tình cũng không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng.

"Là của ta, thế nào, cô nương muốn mua sao?" Lão bản có chút ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, lão bản nói giá đi."

"Cô nương ngươi..." Lão bản không biết có nên nói thật cho Bạch Hiểu Tình biết không, quán trọ đó không ai dám mua, nếu lỡ nói thật dọa người ta sợ bỏ đi thì làm sao, nhưng nếu không nói thật thì đến lúc đó lại nói hắn lừa gạt người, rốt cục nên làm sao mới tốt đây.

"Lão bản, ngươi không cần lo lắng, ta biết tất cả mọi chuyện, ta muốn mua quán trọ đó của ngươi." Bạch Hiểu Tình cười nói.

"Thật vậy không?" Lão bản lộ vẻ vui mừng, cuối cùng hắn cũng gặp được quý nhân rồi.

"Ừ, thật sự." Bạch Hiểu Tình chắc chắn gật đầu.

Bởi vì biết quán trọ đó không sạch sẽ cho nên lão bản cũng không hét giá cao, Bạch Hiểu Tình cũng sảng khoái đồng ý, nàng cũng không thiếu chút tiền này, hơn nữa cũng không phải quá mắc, ký kết hợp đồng, giao chìa khóa và khế đất xong thì Bạch Hiểu Tình liền hồi Vương phủ, mà lão bản lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng bán được cái quán trọ đó rồi.