Edit: susublue
Tuy rằng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ít nhất hôm nay nàng là không thể sốt ruột.
Xé hai tờ giấy ra, lấy ra hai bình rượu, bình thường Bạch Hiểu Tình cũng không thích uống rượu, nhưng ở đây thời tiết mùa thu có một chút mát mẻ, nhất là vào buổi tối, nơi này không có gì để sưởi ấm, uống rượu làm ấm người cũng không tệ.
Huống hồ trên bàn còn có đồ nướng nơi dân dã, dù là ban đêm cũng có tư vị khác.
Lúc Bạch Hiểu Tình một mình chậm rãi uống rượu, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, phá hỏng nhã hứng của Bạch Hiểu Tình.
"Ai vậy? Chẳng lẽ không biết lúc này đã rất trễ rồi sao, mặc kệ ngươi muốn tìm ai ngày mai quay lại đi." Bạch Hiểu Tình hơi nhăn mày, nhàn nhạt nói, tiếng đập cửa cũng dừng lại.
"Một mình uống rượu, không sợ buồn sao, thế nào, đã đến đây mà còn ngồi uống rượu, thật không ngờ ngươi lại như vậy." Người ngoài cửa, không mời mà đến, đẩy cửa ra vừa đi vừa nói.
Nhìn người đang đi tới, Bạch Hiểu Tình nâng mi rất cao, nàng chỉ biết, người không mời mà đến ngoài Phượng Nghiêu ra cũng không có ai khác, nhưng mà nàng không hiểu, suốt cả ngày, nam nhân này không có việc gì để làm sao, suốt ngày xuất hiện trước mặt nàng vậy?
Phượng Nghiêu vào đến cửa, chắp tay đằng sau mà đi vào, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp, diẽnndannleeqydonn thấy sự khinh thường trong mắt Bạch Hiểu Tình, Phượng Nghiêu đi tới bàn ngồi đối diện với Bạch Hiểu Tình, không biết lấy ở đâu ra một ly rượu, cầm lấy bầu rượu nho nhỏ kia rót một chén cho mình.
"Dự đoán của Phượng đại các chủ càng ngày càng tốt, đến đây cũng không quên mang theo ly rượu."
Ý tứ trong giọng nói của Bạch Hiểu Tình là cực kỳ không muốn gặp Phượng Nghiêu, điều này cũng không thể trách nàng, ai bảo nam nhân này ba lần bốn lượt cứ canh đến nửa đêm mới đi vào phòng nàng.
"Không còn cách nào khác, cho tới bây giờ Bạch cô nương cũng không muốn chuẩn bị ly rượu cho ta, cho nên ta phải tự chuẩn bị cho mình thôi."
Tất nhiên, Phượng Nghiêu đang nói Bạch Hiểu Tình đối xử không tốt với khách, làm Bạch Hiểu Tình hận nghiến răng nghiến lợi.
"Phượng đại các chủ, lần này ngươi tới đây làm gì? Nên nhớ rằng bây giờ ta đã không còn là người của Thiên Ẩn các nữa, đã bị gạch tên rồi, nếu ngươi cứ liên tục xuất hiện bên cạnh ta sẽ làm cho người khác hiểu lầm."
Vẻ mặt Bạch Hiểu Tình lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo từ đầu đến chân, tất nhiên đã không còn nhẫn nại đối với Phượng Nghiêu, nhất là trong lúc này, hắn xuất hiện ở đây chứng tỏ hắn đã biết bà vυ' không có ở đây rồi, ba lần bốn lượt cung cấp sai tin tức, ai có thể vui mừng khi thấy hắn được.
Nhưng Phượng Nghiêu cũng không quan tâm, chỉ bưng bát rượu lên, kính Bạch Hiểu Tình.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua ta trùng hợp đi ngang qua đây, đến uống vài bát rượu mà thôi, ai bảo rượu của ngươi có mùi thơm như vậy, làm cho ta không muốn bỏ lỡ mất cơ hội thưởng thức rượu ngon."
Lời của Phượng Nghiêu rất chính nghĩa, giống như, hắn thật sự ngửi thấy mùi rượu nên mới đến, chỉ đáng tiếc, Bạch Hiểu Tình cũng không dễ tin người như vậy, lần này chỉ là rượu làm ấm người không phải rượu tốt gì hết.
"Mùi rượu ở chỗ ta rõ ràng như vậy, làm ngươi không muốn bỏ lỡ mất rượu ngon sao? Phượng đại các chủ, nếu ngươi không nói ta sợ mình cũng quên mất bình rượu này chỉ có giá ba văn tiền." Bạch Hiểu Tình tùy ý nói, lại làm toàn thân Phượng Nghiêu cứng đờ, hắn thật không ngờ Bạch Hiểu Tình lại nói như vậy.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể ngửa đầu uống cạn bát rượu, mỉm cười nhìn Bạch Hiểu Tình, về chuyện vừa rồi, liền làm bộ như không biết.
"Được rồi, ta thừa nhận, lúc trước để ngươi rời đi, là quyết định sai lầm nhất nhất của ta, nếu bây giờ ngươi muốn trở về, cũng không phải không được, ít nhất bất cứ lúc nào Thiên Ẩn các cũng sẽ hoan nghênh ngươi."
"Nhưng mà ta cũng không ngờ, ngươi lại có thể khiến hắn mê luyến ngươi như vậy, biết không, mấy ngày nay ở kinh thành đã xảy ra chuyện không nhỏ, Triệu Tử Tu đã biết chuyện mấy hôm trước có người xuất hiện bên cạnh ngươi, hắn vì ngươi mà đi đối phó thái tử điện hạ, một Lệ Vương không hề có hứng thú đối với nữ nhân, lại vì ngươi mà đi đến bước này, thật sự không đơn giản!"
"Câu không đơn giản cũng không dám nhận, quan hệ giữa ta và Triệu Tử Tu, hình như không liên quan đến các chủ Thiên Ẩn các thì phải, ngươi tới đây cũng chỉ muốn nói với ta những thứ này? Phượng đại các chủ, lời này dùng để lừa con nít còn được, nhưng muốn dùng để lừa ta thì còn rất non, nói đi, mục đích ngươi tới đây là gì, quanh co lòng vòng như vậy thật không giống ngươi!"
Giọng nói Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt, nhưng mỗi một câu đều không khách khí, dienndannleequydoon làm toàn thân Phượng Nghiêu cứng đờ, hắn thật không ngờ Bạch Hiểu Tình lại nhìn thấu mọi việc, nhất thời cảm thấy khó coi.
Áp chế phẫn nộ trong lòng, Phượng Nghiêu vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười như trước, trừng mắt nhìn Bạch Hiểu Tình, Phượng Nghiêu tiếp tục nói.
"Sao ngươi có thể nói như vậy, không phải ta biết ngươi đang tìm bảo nhân, có tin tức mới đều sẽ báo cho ngươi đầu tiên sao, thái độ ngươi như vậy thật sự làm cho ta đau lòng." Phượng Nghiêu làm ra vẻ mặt dụ dỗ, bất đắc dĩ nhìn thẳng Bạch Hiểu Tình.
Phượng Nghiêu này là yêu nghiệt lâu năm, điều này mọi người đều công nhận, lúc này, ở trước mặt Bạch Hiểu Tình lại tìm mọi cách quyến rũ, nàng không hiểu, nam nhân này mỗi lần ở trước mặt nàng không dở trò một lần không được sao?
"Phượng đại các chủ, ngươi tốt nhất nên kiềm chế một chút đi, lần trước lúc ngươi tới ta đã vượt qua một lần, con người của ta lúc uống rượu say không có tự chủ, nhất là Phượng đại các chủ là một đại mỹ nhân, ngươi dụ dỗ ta một hồi, nói không chừng ta sẽ làm ra chuyện gì đó thiên lý bất dung khiến mọi người đều oán trách."
"Ha ha! Ngươi đối làm ra chuyện khiến mọi người đều oán trách, Bạch Hiểu Tình, là do ngươi tự tin quá đáng, hay là do quá coi thường ta? Được rồi, vốn muốn uống mấy chén với ngươi, nhưng xem ra ngươi cũng không hoan nghênh ta, một khi đã như vậy, ta liền rời đi, nếu có cơ hội, chúng ta uống với nhau, đến lúc đó ta thật muốn nhìn xem Bạch Hiểu Tình Bạch cô nương sẽ làm ra chuyện gì mà lại khiến cho mọi người đều oán trách."
"Nhớ kỹ, ở trong Mai thành ngoài bà vυ' của Thái tử phi ra, còn có lão nô trong phủ Thái tử, điều ta có thể cho ngươi biết chỉ có nhiêu đó thôi, có thể tìm được hay không còn phải dựa vào bản lĩnh của ngươi rồi!"
Nói xong, Phượng Nghiêu không làm phiền Bạch Hiểu Tình nữa, xoay người rời đi, diẽnndaffnleequydoon hiện tại chuyện hắn có thể nói chỉ có như vậy, tuy rằng hắn có lòng tốt muốn giúp nàng, nhưng có một số việc tra ra manh mối quá sớm cũng không tốt.
"Phượng Nghiêu, ngươi cứ liên tục xuất hiện giúp ta, rốt cục là vì cái gì, chẳng lẽ bởi vì ta đã từng là sát thủ của Thiên Ẩn các, lý do này hình như không hợp lí, rốt cục là ngươi có ý gì?" Bạch Hiểu Tình thử thăm dò, Phượng Nghiêu đi đến cạnh cửa, cúi đầu xuống.
"Ta có thể có ý gì với ngươi, Bạch Hiểu Tình, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, trên đời này nữ nhân Phượng Nghiêu ta thích nhiều lắm, sao ta có thể nhìn đến ngươi." Bỏ lại một câu nói như vậy, sau đó đẩy cửa đi ra, chuẩn bị rời đi.
"Không coi trọng ta thì hảo, làm bằng hữu cũng tốt, ta cũng không hy vọng cuối cùng chúng ta ngay cả cơ hội ngồi uống rượu chung cũng không có, cứ như vậy là tốt nhất." Giọng nói của Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt, trong nháy mắt lại làm Phượng Nghiêu đau lòng, hắn cũng không biết bản thân hắn bị cái gì nữa.
Ngay lúc Bạch Hiểu Tình nói câu cứ như vậy là tốt nhất, trong lòng Phượng Nghiêu thậm chí trong lúc tức thì hiện lên ý muốn buộc chặt nàng lại, nhưng ngay sau đó lại bị hắn đè ép xuống, xoay người rời đi.
Bên trong phòng, còn lưu lại mùi hương đặc thù của Phượng Nghiêu.
Ngửi mùi hương này, Bạch Hiểu Tình cũng suy nghĩ cẩn thận, Phượng Nghiêu nói cho nàng biết những điều này, rốt cục là vì cái gì? Lúc này lại thêm một lần nữa, nếu chỉ ngẫu nhiên một lần, nàng sẽ cho rằng là bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng nhiều lần như vậy, Bạch Hiểu Tình không thể không hoài nghi, chẳng lẽ tất cả những thứ này thật sự như nàng suy nghĩ, Phượng Nghiêu thật sự thích nàng, nếu thật sự như vậy, chỉ sợ mọi chuyện sẽ càng phiền phức.
Bởi vì nàng là sát thủ, tất nhiên biết đặc điểm của sát thủ, bọn họ vì mục đích của mình tuyệt đối không từ thủ đoạn, cho nên, nếu Phượng Nghiêu thật sự có tâm tư gì với nàng, tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp nắm chặt nàng trong tay, đến lúc đó có lẽ sẽ thật sự phiền toái.
Thật ra Bạch Hiểu Tình không phát hiện ra, nàng sợ nhất vẫn là Phượng Nghiêu động thủ với Triệu Tử Tu.
Dù sao Phượng Nghiêu là sát thủ, lúc đối mặt với Triệu Tử Tu không biết ai sẽ chịu thiệt...
Nghĩ đến đây, nàng dùng sức lắc đầu, không khỏi cười, Phượng Nghiêu đã nói là không có tâm tư gì khác với nàng vậy nàng còn suy nghĩ những chuyện không thể này làm gì, diienxdafnleequydoon hiện tại nên nghĩ cách làm thế nào để giải quyết vấn đề này, phải biết rằng, mọi chuyện càng ngày càng phiền toái!
Tuy nhiên...
Lão nô phủ Thái tử sao, một manh mối không tệ, nói không chừng còn có thể lấy được tin tức trên người hắn ta, biết đượcbà vυ' đã đi đâu.
Nghĩ như thế, Bạch Hiểu Tình thu thập một chút, quyết định nghỉ ngơi, mặc kệ thế nào ngày mai phải đi tìm những người đó, không nghỉ ngơi tốt sẽ không chịu nổi.
Cuối cùng, cơn ác mộng hôm qua làm Bạch Hiểu Tình ngủ không ngon, bây giờ nên nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa đối với cảnh tượng trong mơ, sau khi nằm mơ thấy, ít nhất trong vòng nửa tháng sẽ không xuất hiện lại, tối nay rốt cục có thể ngủ ngon.
Một đêm không mộng, sáng sớm hôm sau Bạch Hiểu Tình liền nhanh chóng rời giường đi tìm tin tức, phải biết rằng, chuyện này vẫn nên giải quyết càng sớm càng tốt, bằng không, nếu như hắn cũng bỏ đi giống bà vυ',người gặp phiền toái vẫn là nàng!