Không thể không nói, người này, nếu không nghĩ này nọ, thì miệng uống nước lạnh đều có thể mắc nghẹn mà, đoàn người Triệu Tử Tu thật vất vả không có sát thủ truy sát, cho rằng mấy ngày kế tiếp có thể yên tĩnh một ít.
Nhưng cuối cùng, không có sát thủ, nhưng lại có một đám giặc cỏ, ba ngày sau, thời điểm sắp đến Thuận thành, bọn họ gặp một đám giặc cỏ, vốn cho rằng sự tình có thể đơn giản giải quyết xong.
Lại vạn phần không ngờ là, trong bọn họ lại có một tên nội lực vô cùng cao, thời điểm cùng Bạch Hiểu Tình giằng co, mới chiêu đầu, miệng vết thương trên người Bạch Hiểu Tình bị bung ra, Triệu Tử Tu một mạch tự mình động thủ gϊếŧ tên giặc cỏ kia.
Vốn tưởng mọi việc đến đây đều đã xong, nhưng thật không ngờ là, Bạch Hiểu Tình đêm đó lại bị phong hàn.
Bởi vì bên người không có dược, cho nên bệnh tình Bạch Hiểu Tình càng ngày càng nghiêm trọng, miệng vết thương còn mơ hồ bị nhiễm trùng, khiến Triệu Tử Tu rất lo lắng.
Như này không được, vừa vào thành lập tức tiến vào khách sạn, tìm đại phu giúp Bạch Hiểu Tình xem bệnh, tìm cách chữa khỏi.
"Chủ tử, người không cần lo lắng, chủ mẫu sẽ không có chuyện gì."
Bởi vì ở ngoài, cho nên có nhiều điều không tiện, bởi vậy tất cả mọi người sẽ không xưng Triệu Tử Tu là Vương gia, trực tiếp xưng hô chủ tử, mà Bạch Hiểu Tình tự nhiên sẽ là chủ mẫu, tuy rằng, Triệu Tử Tu luôn không nói gì thêm, nhưng ánh mắt chủ tử nhà mình ngọt ngào như vậy có thể sai sao.
Lại nói, kỳ thực bọn họ cũng là thật tâm nhận định Bạch Hiểu Tình rồi, Bạch Hiểu Tình mặc kệ là võ công hay khí phách đều rất thích hợp với chủ tử, nếu vĩnh viễn có thể hầu ở bên người chủ tử thì tốt rồi.
Kỳ thực bọn họ cũng biết hiện tại vị chủ mẫu này đối với chủ tử còn chưa thật sự có tình cảm, bất quá, bọn họ kêu chủ mẫu nhiều lần, có lẽ chờ nàng nghe thành thói quen tất nhiên sẽ không còn bài xích chủ tử.
"Chủ tử, đại phu đến."
Xem đại phu đã đến, ám nhất chạy nhanh ra nhắc nhở, hiện tại cả trái tim chủ tử toàn bộ đều đặt ở trên người chủ mẫu, sự tình bên ngoài căn bản là không thèm để ý.
Ai, thật không biết chủ tử như vậy là tốt, hay là không tốt đây!
"Cho hắn vào” Trong phòng truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Triệu Tử Tu, rõ ràng là lạnh nhạt, nhưng vào tai người khác quả thật có chút vội vàng.
Trên thực tế, hiện tại trong lòng Triệu Tử Tu đã gấp không chịu được, hiện tại tình huống của Bạch Hiểu Tình đã vô cùng kém, nếu còn không chữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Đại phu, làm phiền ngươi."
Tuy rằng không muốn để cho người khác nhìn thấy lưng Bạch Hiểu Tình, nhưng hiện tại quả thật là không có biện pháp khác, may mắn đây là một lão đại phu.
Bằng không Triệu Tử Tu đều không biết, trị thương cho Bạch Hiểu Tình xong bản thân có thể khống chế được mà không đào mắt hắn ra không.
"Công tử, xin thứ cho lão hủ nhiều lời, không biết tôn phu nhân bị thương thế nào."
Thương thế này thoạt nhìn không đơn giản, hình như là sát thủ lưu lại, nếu không phải tránh né kịp khi, chỉ sợ sớm đã mất mạng, tuy rằng lão đại phu không phải người trong giang hồ, nhưng thân là danh y hắn tự nhiên biết rất nhiều chuyện.
"Không dối gạt đại phu, kỳ thực đây đều là ta sai, ta đã từng là thiếu niên hết sức lông bông, trước khi gặp được phu nhân cũng là một người phong lưu ăn chơi, tự nhiên thiếu không ít nợ, bất quá sau khi gặp được phu nhân liền thu tâm, một lòng thầm nghĩ muốn ở bên người phu nhân, cũng không ngờ lại có người thuê sát thủ đến ám sát ta, kết quả phu nhân vì bảo hộ ta, chặn một đao sau lưng..."
Triệu Tử Tu ngữ khí có chút trầm trọng, cũng có chút áy náy, hắn hiện tại hoàn toàn là không biết nên nói gì mới có thể hình dung được tâm tình của bản thân, dù sao tóm lại một câu, hắn là tự trách thật.
Nói tới đây, cũng không cần thiết kể tiếp nữa lão đại phu cũng có thể tự hiểu, nhìn vị công tử trước mắt này, bộ dạng phong lưu thật có khả năng làm ra loại sự tình này, vị cô nương này thật đáng thương.
Bất quá, xem bộ dáng vị công tử này hiện tại hối hận, hai người coi như là hạnh phúc đi. Ai, hiện tại người trẻ tuổi, thật sự không biết phải nói cái gì cho phải.
Một bên ám nhất cũng là chịu không nổi, thiếu niên lông bông? Phong lưu ăn chơi? Chủ tử xác định người kia thật sự là chính người sao? Lúc trước là ai thấy nữ nhân sẽ khó chịu bất an!? Thật hận không thể một chưởng đem nữ nhân trực tiếp đánh chết!
"Vị cô nương này bị thương không nặng, bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng hơn nữa phong hàn có chút sốt, tóm lại cũng không có vấn đề gì, một hồi ta cho ngươi mấy vị thuốc, uống xong liền không sao."
Nói xong lại từ trong hòm thuốc lấy ra một cái chai nhỏ, trong mắt tựa hồ là có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn cầm lọ thuốc đưa cho Triệu Tử Tu.
"Đây là thuốc trị liệu ngoại thương, bôi lên trên, miệng vết thương mấy ngày sau có thể khép lại, bất quá mấy ngày nay không thể để cho nàng dùng sức quá mức, bằng không miệng vết thương sẽ có thể nứt ra."
Lão đại phu làm sao có thể không biết hắn có điều giấu diếm, lúc bắt mạch cho vị cô nương trên giường kia, lão đại phu đã biết nàng biết võ công, về phần vết thương này là thế nào mà có... Hắn không hỏi nhiều, bất quá xem tiểu tử này đối với nha đầu kia là thật sự chân tình a.
"Ai là phu nhân của ngươi." Sau khi lão đại phu đi, Bạch Hiểu Tình luôn nằm im trên giường liền mở miệng.
"Chúng ta đều đã thành hôn, nàng tất nhiên chính là phu nhân của ta, là thê tử duy nhất của ta, không phải là Lệ Vương phi, mà là thê tử của Triệu Tử Tu ta. Tình Nhi, nàng sẽ chỉ là thê tử của một mình ta."
Ngữ khí của Triệu Tử Tu như lời thề son sắt, làm cho người ta không tin không được, mà Bạch Hiểu Tình cũng quả thật bởi vì những lời này, nội tâm rõ ràng dao động.
Bạch Hiểu Tình nghĩ muốn cái gì, Triệu Tử Tu so với ai đều biết, cho nên ngay từ đầu hắn cho nàng hứa hẹn cũng không phải với tư cách Lệ Vương, mà là hắn Triệu Tử Tu, cũng chưa hề nghĩ tới dùng thân phận của mình đi ép buộc nàng.
Bạch Hiểu Tình trầm mặc, bởi vì nàng vì phần thật tình này mà cảm động. Nàng biết nam nhân kia là thật tâm yêu nàng.
Trong nháy mắt, Triệu Tử Tu cảm thấy bản thân có chút thất bại, vì sao bản thân làm nhiều như vậy, mà nàng căn bản không cho bản thân một chút phản ứng, cho dù là cự tuyệt cũng tốt, ít nhất cũng nên cho hắn biết lời nói của hắn nàng đều nghe được.
Thất bại a, thật thất bại!
"Quên đi, muốn ta cùng ngươi ra ngoài đi dạo hay không?"
Vừa rồi lão đại phu nói, nên để nàng ra ngoài đi dạo nhiều một chút, chứ không phải cả ngày ở trong phòng buồn phiền, như vậy sẽ gây bất lợi cho miệng vết thương khép lại.
"Cũng tốt, " dù sao không đi, cũng là ở trong phòng mốc meo, vậy không bằng đi ra ngoài đi dạo, ít nhất tâm tình có thể tốt lên một chút, không phải sao, "Ra ngoài đi dạo, Thuận thành có chỗ nào tốt để đi?"
"Ta cũng không biết, trước kia đến Thuận thành không nhiều lắm, chẳng qua mới chỉ đến có một hai lần mà thôi, cũng không có ở lại quá lâu."
Nói xong Triệu Tử Tu đỡ Bạch Hiểu Tình chậm rãi tiêu sái xuống lầu, tuy rằng hiện tại bệnh tình đã được khống chế, nhưng thân thể của nàng vẫn rất suy yếu, cho nên hắn cứ như vậy đem nàng ôm trong ngực, hai người chậm rãi đi xuống lầu.
Bộ dáng dè dặt cẩn trọng, làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn qua đều biết Triệu Tử Tu để ý Bạch Hiểu Tình cỡ nào.
Chỉ là, thời điểm hai người còn chưa đi xuống, tiếng nói chuyện phía dưới khiến cho Triệu Tử Tu thay đổi sắc mặt, hắn biết sự tình Bình thành nhất định sẽ truyền đến nơi này, thế nhưng thật không ngờ lại truyền đến không chịu nổi như vậy.
"Uy, các ngươi biết không, Bình thành đã bị đồ thành, trời ạ, toàn bộ một tòa thành không phải rất đáng sợ sao!"
"Ngươi biết cái gì a, sự tình ở Bình thành làm sao có thể đơn giản như vậy, ta nói cho ngươi biết, hình như là cùng Lệ Vương điện hạ có liên quan, Lệ Vương điện hạ không biết vì sao lại đi Bình thành, sau đó thời điểm rời đi Bình thành liền ra lệnh đồ thành, hơn nữa toàn bộ thành trì đều bị thiêu, quả thực là rất tàn nhẫn không biết hắn làm thế nào hạ thủ được."
Chung quanh thanh âm nghị luận, khiến Triệu Tử Tu hơi nhăn mày lại, thế nhưng là vẫn không quá mức để ý, dù sao việc này làm hắn cũng đã đoán được sẽ có kết quả như vậy.
Thời điểm mặt họ nói ra như vậy, sắc mặt Triệu Tử Tu cũng hoàn toàn thay đổi, biến thành một mảnh âm trầm, làm Bạch Hiểu Tình lo lắng hắn nhất thời không nhịn được, động thủ gϊếŧ người.
"Còn có còn có! Ta nghe được không chỉ có vậy đâu, nghe nói lần này Lệ Vương ra tay là vì một nữ nhân, không biết sao lại thế này, Lệ Vương đã bị một nữ nhân mê mẩn, kết quả vì làm cho nàng vui, đầu tiên là gϊếŧ một phụ nữ có thai."
"Ngươi không biết, thật sự rất tàn nhẫn a, nữ nhân kia có thai bụng đã tám tháng, đứa nhỏ cũng gần ra đời, kết quả vì yêu nữ kia không vừa lòng nên đã đồ thành a."
"Cũng không biết Lệ Vương bị ma quỷ cám dỗ hay sao, vậy mà lại đồng ý, toàn bộ người trong thành cứ như vậy bị thiêu sống, quả thực chính là cực kỳ bi thảm a!"
Câu nói kia quả thực đã đâm vào trong lòng Triệu Tử Tu, rõ ràng việc này đều là hắn một mình làm, là hắn một mình quyết định, thế nhưng lại liên lụy đến Bạch Hiểu Tình hắn làm sao có thể không tức giận.
Vốn hắn đã chuẩn bị tốt lắm tư tưởng nhận chỉ trích của người khác, nhưng hiện tại thật không ngờ, người nhận chỉ trích lại là Bạch Hiểu Tình, cái này bảo hắn làm sao có thể chịu được!
Nam tử kia kể chuyện rất xuất thần, chỉ tiếc hắn không biết là, hắn đã gặp phải một sát thần, nếu sự tình hôm nay, bọn họ chỉ nói đến Triệu Tử Tu, mà không nói đến Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu cũng sẽ chỉ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý.
Nhưng bọn hộ vậy mà ở trước mặt hắn đàm luận Bạch Hiểu Tình, lại còn tìm mọi cách mắng chửi, hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, cho nên, người kia nhất định phải trả giá lớn!
Nam tử đang nói, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng bản thân chợt lạnh, hình như có gì đó không tốt sắp xảy ra, nhất thời làm cho hắn cảm thấy có chút bất an.