Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 67: Hỏa thiêu Bình thành

Biết võ công!

Nhìn đến nam tử này, Bạch Hiểu Tình chỉ biết đối phương có mưu kế, Bạch Hiểu Tình khóe miệng cười trào phúng tươi cười.

"Các ngươi có gì không phục, vài người phạm sai lầm? Ta thấy là các ngươi đều cùng phạm sai lầm mới đúng."

Tuy rằng thanh âm ôn hòa như trước, thế nhưng mang theo một tia lạnh như băng. Đích xác, đây hoàn toàn không có khả năng là lỗi của vài người, nếu chỉ có vài người, thì ai gϊếŧ người đã sớm bị tìm ra, mà không phải đến bây giờ vẫn không tra được kết quả gì!

"Vương phi nói vậy là sao, người ám sát Vương gia nhân cũng chỉ vài người, vì sao chúng ta đều phải chịu tội theo?"

Nam tử nói có tình có nghĩa, nhưng ác ý trong mắt hắn lại rất rõ ràng, làm cho người ta không thể không chú ý, xem ra người này dù không phải thích khách, cũng cùng thích khách có liên hệ.

"Ít? Nếu chỉ có ít, làm sao đến bây giờ người ám sát Vương gia còn chưa bị bắt, không có khả năng toàn bộ các ngươi đều không biết chuyện gì đi, nhất định là có người bao che, hoặc là... Tất cả mọi người cùng phạm tội?"

Bạch Hiểu Tình cười khẽ, nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười. Giả bộ ngớ ngẩn để lừa nàng? Vậy thì hắn sai rồi, sự tình lần này tuyệt đối không qua dễ dàng như vậy! Nàng có thể khẳng định trong Bình thành còn có đồng đảng của chúng.

Nháy mắt, nam tử thay đổi sắc mặt, đúng vậy, Bạch Hiểu Tình nói không sai, đương nhiên không có khả năng không ai biết, là có người bao che, chỉ là cho dù Bạch Hiểu Tình nói vậy thì sao, nơi này có mấy người tin tưởng!?

"Nhưng vương phi làm sao mà biết còn có người khác? Tất cả những thứ này chỉ là vương phi đoán thôi, có lẽ, chẳng qua là vì Lệ Vương trốn tránh trách nhiệm mà thôi."

"Hôm qua thời điểm vào thành, đi theo chúng ta tổng cộng có mười hơi thở, tối hôm qua người ám sát chẳng qua chỉ là một trong số đó, trừ bỏ những người hôm qua, nói cách khác ít nhất còn có hai mươi bảy người khác, không biết vị thích khách đại ca này, Bạch Hiểu Tình nói vậy có chính xác không?"

Một câu thích khách đại ca thành công khiến nam tử hoảng thần, hắn thế nào đều không ngờ bản thân lại bại lộ nhanh như vậy, bất quá không có quan hệ, hiện tại Bạch Hiểu Tình bản thân bị trọng thương, muốn kiềm kẹp nàng quả thực là rất đơn giản.

Triệu Tử Tu có thể vì Bạch Hiểu Tình đồ thành, như vậy liền đại biểu Bạch Hiểu Tình ở trong lòng hắn rất quan trọng, một khi đã như vậy, chiếm được Bạch Hiểu Tình tương đương với việc nắm được tính mạng Triệu Tử Tu trong tay.

Bởi vậy, đối phương trực tiếp phi thân đi qua, muốn đem Bạch Hiểu Tình kéo đến trong tay dùng mạng của nàng uy hϊếp Triệu Tử Tu, chỉ là một khắc đối phương đặt đao lên cổ Bạch Hiểu Tình, chủy thủ trong tay nàng đã đâm vào ngực hắn.

"Ngươi không phải là..." Hắn khϊếp sợ nhìn Bạch Hiểu Tình, trong mắt không thể tin.

"Đúng vậy, ta bị thương, bất quá chỉ là trên lưng trên lưng mà thôi, lại không có thương tổn đến tánh mạng, gϊếŧ người không phải vấn đề."

Những người này thật đúng không phải ngu xuẩn bình thường, nàng hiện tại đã có thể đứng ở chỗ này, như vậy nói lên vết thương không phải trí mạng, thậm chí không ảnh hưởng đến hành động của nàng, giờ phút này còn kiềm kẹp nàng, quả thực là muốn tìm chết!

"Tình Nhi, cùng bọn họ nói nhiều như vậy làm gì, bọn họ đã làm bị thương nàng thì nhất định phải trả giá đắt, ta nói rồi hôm nay không giao người ra thì sẽ đồ thành!"

Dứt lời ôm Bạch Hiểu Tình lên xe ngựa, sau khi ra khỏi thành liền truyền lệnh đồ thành, đối với những người đó, hắn là một chút đồng tình đều không có, một ít người vì bị Triệu Tử Việt lợi dụng, mà muốn hắn đồng tình sao?

Chỉ một thoáng, kêu rên vang lên khắp nơi, Bạch Hiểu Tình đều thấy bản thân có chút không đành lòng, kỳ thực tuy rằng nàng nói như vậy, nhưng nàng cũng biết kỳ thực bọn họ căn bản không biết sự tình ngày hôm qua.

Mà nàng nói như vậy nguyên nhân một phần cũng là vì giận chó đánh mèo, bởi vì những người này mà Triệu Tử Tu suýt nữa bại lộ võ công, nàng làm sao có thể không giận chó đánh mèo.

Nhưng thời điểm nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Hiểu Tình tâm lại mềm nhũn, đúng vậy, nghe thanh âm nam nữ già trẻ kêu thảm thiết, Bạch Hiểu Tình vẫn cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi, rõ ràng nàng đã tự nói với bản thân, những người này là xứng đáng, nhưng vẫn thấy khó chịu.

"Khó chịu thì đừng nhìn đừng nghe, đây đều là ta một mình tạo tội nghiệt, cùng nàng hoàn toàn không liên quan."

Thời gian dài như vậy ở chung, Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình là dạng người gì, nàng tuy có thể gϊếŧ người, nhưng gϊếŧ hại phạm vi lớn như vậy, chỉ sợ là có chút không chịu nổi.

"Ta không khuyên can ngươi, như vậy đại biểu ta đã chuẩn bị cùng ngươi đối mặt với tất cả những thứ này, cho nên không cần lo lắng."

Nhưng bộ dạng Bạch Hiểu Tình như này thật sự không cần lo lắng sao?

Xem mặt Bạch Hiểu Tình có chút tái nhợt, tâm Triệu Tử Tu cũng hơi hơi nhói lên, hôm nay hắn đối với Bạch Hiểu Tình lại có nhận thức mới, ít nhất là dáng vẻ quật cường trên mặt của nàng.

"Hồi chủ tử, theo mệnh lệnh chủ tử đã lặng lẽ thả một người chạy, thỉnh chủ tử cho chỉ thị bước tiếp theo." Ám vệ cung kính quỳ gối trước mặt Triệu Tử Tu, đợi mệnh lệnh.

"Các ngươi cho là bổn vương đang đùa sao, bổn vương nói muốn đồ thành chính là đồ thành."

Nhớ tới miệng vết thương dữ tợn sau lưng Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu lại một lần nữa phẫn nộ đứng lên, vì những người này mà Bạch Hiểu Tình mới bị thương, hơn nữa Triệu Tử Tu vốn không phải người nhân từ gì, cho nên tự nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.

“ Dạ!"

Nghe được mệnh lệnh của Triệu Tử Tu, thân thể Bạch Hiểu Tình cứng đờ, nàng cho rằng vừa rồi gϊếŧ những người đó để giáo huấn là đủ rồi, không nghĩ tới...

"Tình Nhi, vì nàng, ta có thể ruồng bỏ thiên hạ."

Đây lời thật lòng của Triệu Tử Tu, vì Bạch Hiểu Tình, không cần nói là đồ thành, cho dù là mưu toan soán vị hắn cũng làm được, dù sao trên thế giới này ở trong lòng hắn người quan trọng nhất cũng chỉ có mẫu hậu cùng nàng, hiện tại bồi ở bên mình cũng chỉ có một mình nàng, hắn tự nhiên sẽ đem hết thảy mọi thứ của hắn cho nàng.

Hôm nay nàng bị trọng thương như thế, hắn tất nhiên sẽ vì nàng báo thù, đây là theo lý thường, không phải sao. Hơn nữa ở trong mắt Triệu Tử Tu, người toàn thành chính là đồng mưu!

Cho dù không phải đồng mưu cũng sẽ biến thành đồng mưu, bởi vì lần này Triệu Tử Tu chân chính phẫn nộ rồi. Người hắn nhìn trúng, làm sao có thể để người khác thương hại như vậy!

Bạch Hiểu Tình có chút bất đắc dĩ, bỗng nhiên nàng cảm thấy bản thân cũng có tố chất họa thủy, rõ ràng tính cách của nàng "Ác liệt" như vậy, vì sao có thể khiến Triệu Tử Tu vì nàng làm nhiều như vậy?

Kỳ thực Bạch Hiểu Tình không biết, thân thể của nàng có một loại ấm áp mà người khác không có, chỉ dựa gần vào đều có thể cảm giác được, bất luận kẻ nào đều không thể cự tuyệt, mà Triệu Tử Tu luôn sinh tồn trong bóng đêm làm sao có khả năng buông tha.

Biết bản thân dù khuyên bảo cũng không có hiệu quả, cho nên Bạch Hiểu Tình cũng không lắm miệng, chỉ là nghe tiếng kêu thảm thiết trong thành, trong lòng Bạch Hiểu Tình vẫn khó chịu, nàng cũng không phải người từ bi gì, nhưng bình thường việc này ai cũng đều sẽ khó chịu.

"Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, một tướng quân tấn công thành trì sẽ để lại vạn cốt khô, trên chiến trường so với như vậy còn tàn khốc hơn. Ta nghĩ một ngày nào đó ngươi có thể hiểu."

Thanh âm Triệu Tử Tu có chút nói mát, mang theo một loại ý tứ hàm xúc mà Bạch Hiểu Tình không hiểu.

Bạch Hiểu Tình gật gật đầu, không nói gì cả, nàng làm sao có thể không rõ, nàng đã từng trải qua cũng không ít chuyện, gϊếŧ người cũng không phải ít, chỉ là bỗng nhiên cùng một lúc nhiều sinh mệnh toàn bộ trôi đi như vậy, có chút không thói quen thôi.

"Chuẩn bị đi, chúng ta phải rời khỏi đây."

Sau khi gϊếŧ tất cả người ở đó, thời điểm bọn họ rời đi, nghe tiếng kêu thảm thiết dần dần biến mất, Triệu Tử Tu biết tất cả những thứ này đều đã xong, nhưng hiện tại tranh đấu giữ hắn cùng Triệu Tử Hằng còn có Triệu Tử Việt mới chân chính bắt đầu.

"Chủ tử, toàn bộ đều xử lý xong, kế tiếp nên xử lý tòa thành này như thế nào."

Thuộc hạ hướng Triệu Tử Tu hồi báo, hơn nữa xin chỉ thị bước tiếp theo nên làm thế nào.

"Thiêu, hiện tại ta muốn Triệu Tử Việt biết thủ đoạn của ta, cho hắn biết cho dù ta 'Không có võ công', chỉ cần ta muốn, ta đều có thể hủy căn cơ của hắn." Triệu Tử Tu nói dị thường cuồng ngạo, bất quá, hắn cũng thật có thể làm được.

“ Dạ, thuộc hạ rõ."

Ý tứ trong lời nói của Triệu Tử Tu bọn họ làm sao có thể không biết, chủ tử là muốn cùng thành vương chính diện tuyên chiến. Yên lặng lâu như vậy, chủ tử rốt cục muốn đoạt lại những thứ nguyên bản thuộc về bản thân. bọn họ cũng đã chờ đợi rất lâu rồi!

Nhìn Bạch Hiểu Tình đứng ở bên người Triệu Tử Tu, trong mắt bọn họ hiện lên một chút cung kính, tất cả mọi người đều biết, hiện tại Triệu Tử Tu làm như vậy hoàn toàn là vì Bạch Hiểu Tình, trên thế giới này người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của chủ tử chỉ có nàng.

Nhìn lửa bên trong thành trì, bỗng nhiên trong lúc đó, Bạch Hiểu Tình không biết phải nói cái gì cho phải, gϊếŧ người liền tính, hiện tại lại ngang nhiên hủy thành trì, lần này Triệu Tử Tu không sợ sẽ tra đến trên người hắn sao, nàng vì sao có loại cảm giác hắn chính là cố ý?

"Không cần lo lắng, Triệu Tử Việt nhất định sẽ biết, không lâu sau chúng ta có thể gặp hắn ở đất phong của hắn."

Triệu Tử Tu nói rất tùy ý, nhưng ý tứ đã rành mạch tỏ vẻ Triệu Tử Việt nhất định sẽ biết, xem ra, Triệu Tử Tu thật đúng không phải hận hắn thông thường.

Kỳ thực Bạch Hiểu Tình cảm giác một điểm đều không sai, khi Triệu Tử Việt phái sát thủ tới gϊếŧ Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu đối với hắn đã hận thấu xương. Cho nên đồ thành nhất định phải làm, Triệu Tử Việt cũng cần phải biết!

Nếu như không có việc ám sát Bạch Hiểu Tình lần này, Triệu Tử Tu hết thảy sẽ thuận theo tự nhiên, nên thế nào liền thế đấy, hắn cũng sẽ không tức giận như thế.

Nhưng thích khách ngày đó rõ ràng vì gϊếŧ Bạch Hiểu Tình mà đến, hắn nếu có thể nhịn mới là chuyện lớn! Bạch Hiểu Tình là điểm mấu chốt của hắn, nàng xảy ra chuyện, trên đời này ai cũng không thể khuyên hắn