Vốn Triệu Tử Tu muốn ở Thanh thành thêm vài ngày, nhưng thời gian không cho phép, tuy rằng nói là phụ hoàng cho phép hắn ra ngoài, nhưng nếu quá lâu không hồi kinh, sẽ khiến Triệu Tử Hằng chui vào chỗ trống đến lúc đó tổn thất sẽ là hắn.
Hơn nữa hiện tại phỏng chừng trong kinh thành những người đó đang mưu tính làm thế nào để ám sát hắn, hắn ở bên ngoài thời gian càng dài sẽ càng nguy hiểm, đương nhiên, hắn lo lắng không phải là mình, mà là Bạch Hiểu Tình, nếu quả thật có người ám sát, bị ra tay nhất định sẽ là nàng.
"Tình Nhi, ngày mai chúng ta phải rời khỏi, có nơi nào đặc biệt muốn đi không?"
Nhiều ngày nay ở Thanh thành bọn họ đều đi dạo, cho nên Bạch Hiểu Tình nếu muốn đi chỗ nào chính nàng hẳn là đã biết, ngày mai phải rời khỏi, cho nên Triệu Tử Tu còn muốn mang nàng ra ngoài đi dạo.
"Nếu ta nói ta muốn tự đi dạo thì sao?"
Tuy rằng nàng không chán ghét cảm giác Triệu Tử Tu theo bên người, nhưng là nếu có thể có một chút không gian riêng cũng tốt, bất quá chuyện này nàng không hi vọng nhiều.
"Trừ bỏ cái này."
Tuy rằng hiện tại Bạch Hiểu Tình vẫn ở bên người hắn, nhưng ngộ lỡ thời điểm hắn không để ý, ai biết nàng có một mạch 'Rời nhà trốn đi' hay không, như vậy rất nguy hiểm!
Hiện tại để nàng tự đi rất mạo hiểm, trên đời này người có thể làm cho hắn để ý không nhiều lắm, chỉ có Bạch Hiểu Tình là làm hắn phi thường để ý
Triệu Tử Tu không đồng ý, Bạch Hiểu Tình cũng không nói gì thêm, chỉ là tùy ý đi dạo, dù sao ngày mai đều phải rời khỏi, hôm nay liền muốn tùy ý ở trong thành nhìn xem, cũng không có mục đích gì đặc biệt.
Xem bộ dạng Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu biết nàng mất hứng, nhưng hắn cũng không có cách nào, trên thế giới này hắn cái gì đều dám cược, cái gì đều có thể thua, bao gồm tính mạng bản thân, nhưng duy nhất nàng, hắn không dám cược, cũng không muốn thua.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Hôm nay đã không thể tự ra ngoài, như vậy liền xem một chút kế tiếp đi nơi nào, thuận tiện nàng còn chuẩn bị một chút, dù sao này dọc đường đi bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
"Tiếp theo là Bình thành."
Triệu Tử Tu nhíu mày, nếu có thể, hắn không muốn mang Bạch Hiểu Tình vào trong đó, tuy rằng nói hiện tại Thành vương đang ở kinh thành, nhưng dù sao Bình thành là đất phong của hắn, tự nhiên không hề thiếu người của hắn, mà Thành vương cùng Thái tử là thân huynh đệ cùng mẫu thân.
Nói đến Bình thành, Bạch Hiểu Tình cũng hơi nhíu mày, nàng biết Bình thành, là có tiếng chiến loạn, nhất là Thành vương cho tới bây giờ cũng không thèm quản đất phong của mình, nơi đó nghiễm nhiên có các loại hỗn loạn tụ tập, mơ hồ cảm thấy lần này Triệu Tử Tu vào đó hẳn là sẽ rất phiền toái.
Hơn nữa đã là đất phong của Thành vương, Bạch Hiểu Tình tin tưởng, Triệu Tử Việt tuyệt đối đã bố trí thiên la địa võng chờ bọn họ chui đầu vô lưới!
"Vì sao lại muốn đi tới đó, chỉ cần đem người bên trong trực tiếp dẫn ra ngoài là được rồi."
Nàng lại không có thế lực bằng hắn, không có cách nào từ trong Bình thành mang một người đem ra. Nếu có thể không vào thành, nguy hiểm tự nhiên giảm đi rất nhiều.
"Lần này thật không có cách nào, nơi đó là đất phong của Triệu Tử Việt, hắn sáng sớm liền phái người ở đó chờ ta, thậm chí ta có thể đoán được tin tức 'Bảo nhân' xuất hiện tám chín phần đều là giả, nhưng vì phụ hoàng cực kỳ coi trọng chuyện này, cho nên cho dù ta biết đây là cạm bẫy cũng sẽ phải đi vào."
Đây là địa phương của Triệu Tử Việt, hắn biết rõ hết thảy mọi chuyện đều là âm mưu nhưng không thể không cam tâm tình nguyện đi vào. Nhưng đơn giản như vậy liền muốn mạng Triệu Tử Tu hắn, cũng hoàn toàn không có khả năng!
"Chẳng qua là một ít thủ đoạn nhỏ mà thôi, có cái gì, đôi khi mưu kế trước mặt cũng chỉ là trò vặt vẵn mà thôi."
Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt cười, trong mắt mang theo một tia lãnh ý, hiện tại Triệu Tử Tu có thế lực gì, nàng đã sớm biết rõ, bởi vì việc này, Triệu Tử Tu từ đầu đến cuối đều không giấu diếm bản thân.
Đạo lý này Triệu Tử Tu tự nhiên hiểu, nhưng bây giờ còn không phải lúc. Nếu hiện tại đem thế lực của hắn ra ngoài, ở thời điểm tranh đoạt sẽ mất đi rất nhiều ưu thế, đó là tuyệt đối không thể, trận chiến tranh đoạt, chỉ có thể thắng lợi không thể thất bại.
Hơn nữa bây giờ còn có Bạch Hiểu Tình, một khi bọn họ đã biết thế lực bản thân, như vậy sẽ biết hắn có bao nhiêu để ý Bạch Hiểu Tình, nhất định sẽ lợi dụng nhược điểm này, đến lúc đó nàng thật sự sẽ gặp nguy hiểm
Lần này, hiện tại Triệu Tử Tu chuẩn bị so với lần trước đầy đủ hơn rất nhiều, xe ngựa thoải mái hơn, tất cả những thứ này làm cho người ta khó có thể tiếp nhận rồi.
Ngay lúc thần sắc hai người nhàn nhã, Bạch Hiểu Tình híp mắt lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, ngay khi Triệu Tử Tu động, Bạch Hiểu Tình đã chạy ra khỏi xe ngựa, chủy thủ trong tay hung hăng đâm vào tim người nọ.
Triệu Tử Tu sửng sốt, trong mắt bất đắc dĩ, trong khoảng thời gian này ở bên người Bạch Hiểu Tình, hắn tựa hồ đã thả lỏng đề phòng, giờ phút này nàng rõ ràng phát hiện thích khách trước hắn.
"Không nghĩ tới ngươi Bạch Hiểu Tình có một ngày lại thành tay sai của triều đình, thật sự làm cho người ta ngoài ý muốn a!"
Đối phương hiển nhiên biết Bạch Hiểu Tình là người phương nào, cho nên trong giọng nói rõ ràng hàm xúc ý châm chọc! Nhưng trong mắt mang theo kiêng kị, xem ra mục đích của đối phương chính là kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bạch Hiểu Tình.
"Ta là người thế nào còn không tới phiên một người ngoài như ngươi nói!"
Bạch Hiểu Tình nói chắc như đinh đóng cột, lời này ở trong tai Triệu Tử Tu càng làm cho hắn thêm bất đắc dĩ, vì sao ở trong lòng nàng, nàng vĩnh viễn là hộ vệ của chính mình?
"Vậy ngươi liền cùng chết với hắn đi!"
Tuy rằng biết công phu Bạch Hiểu Tình, nhưng bọn hắn đồng dạng cũng biết Bạch Hiểu Tình thiện lương, thông thường dưới tình huống này nàng sẽ không đối người khác hạ thủ, như vậy bọn họ tự nhiên sẽ có cơ hội!
Chỉ tiếc, lần này có một số việc bọn họ vẫn nghĩ sai rồi, bởi vì hiện tại Bạch Hiểu Tình đã thay đổi linh hồn, Bạch Hiểu Tình trước kia là sẽ không dễ dàng gϊếŧ người.
Nhưng Bạch Hiểu Tình hiện tại, vì có thể sống sót, đối với nàng mà nói gϊếŧ người cũng không phải không thể, không, có lẽ không phải là không thể tiếp nhận, mà là đã trở thành thói quen.
Hiện tại Bạch Hiểu Tình sát khí trên người cùng thần sắc giống nhau, hoàn toàn không có một chút gánh nặng tâm lý.
Thời điểm một người chết dưới tay Bạch Hiểu Tình, bọn họ rốt cục đã biết, người trước mắt đã không còn là nữ nhân lòng dạ mềm yếu như trước nữa.
"Đại gia mau bỏ đi!" Tên càm đầu nhìn Bạch Hiểu Tình không lưu tình chém gϊếŧ, hắn liền hiểu, lần này ám sát thất bại.
Bọn họ đều không có một là đối thủ của Bạch Hiểu Tình, nàng là sát thủ thiên ẩn các, người nơi đó đều không dễ đối phó.
Mà có thể thành công khiến thiên ẩn các xoá tên, một là người chết, mà một loại khác chính là phải hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi, hiện tại Bạch Hiểu Tình còn ở nơi này, như vậy nói lên nàng đã hoàn thành nhiệm vụ không ai có khả năng hoàn thành!
"Hiện còn muốn chạy? Các ngươi xem bổn vương là loại người nào, muốn ám sát thì đến ám sát, muốn rời đi là có thể rời đi? Ám vệ, trừ bỏ đầu lĩnh toàn bộ gϊếŧ!"
Thời điểm mọi người chuẩn bị rút lui, trong xe ngựa truyền đến thanh âm của Triệu Tử Tu, cái loại thanh âm lạnh như băng này khiến tất cả mọi người toàn thân lạnh run,
"..."
Bạch Hiểu Tình há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng ngay sau đó, hết thảy đều biến thành một nụ cười lạnh, vì những người này căn bản không đáng giá để nàng cầu tình!
Bởi vì nàng biết họ đến đây vì muốn mạng Triệu Tử Tu, bọn họ đã tới gϊếŧ hắn, nàng vì sao còn muốn thay những người này cầu tình, căn bản là không có khả năng!
Gϊếŧ người không thành sẽ bị gϊếŧ lại, đạo lý này, làm sát thủ hẳn đều minh bạch.
"Hôm nay thế nào không tức giận, ta gϊếŧ không ít người đi."
Xem bộ dáng Bạch Hiểu Tình, vừa rồi hẳn là muốn khuyên can hắn đi, nhưng không biết vì sao cuối cùng vẫn không có nói ra miệng, bất quá như vậy cũng tốt, bởi vì cho dù là mở miệng, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho những người này.
"Sát thủ là nghề như thế này, đã quyết định đi ám sát đối phương, như vậy nhất định phải làm tốt nhiệm vụ, mà nhiệm vụ thất bại, chỉ biết có một loại kết quả, là chết, ta nghĩ bọn họ đã sớm nghĩ tới sẽ có kết cục này, cho nên hoàn toàn không có gì để cầu tình."
"Bạch Hiểu Tình, ngươi không phải cho mình là có lòng thương xót người sao, khi nào thì trở nên máu lạnh như vậy."
Đối phương hung hăng cười nhạo Bạch Hiểu Tình, hắn không rõ, một người làm sao có thể có nhiều biến hóa như vậy! Chẳng những động thủ gϊếŧ người, mà làm cho người ta không thể tiếp nhận là, nàng hoàn toàn không có ý ngăn cản Triệu Tử Tu gϊếŧ bọn hắn.
“ Muốn thương xót người cũng phải còn sống, các ngươi đều muốn gϊếŧ ta, ta không đối với các ngươi hạ thủ, nhưng là các ngươi lợi dụng sự nhân từ của ta, muốn triệt để trừ bỏ ta cùng Tử Tu, một khi đã như vậy, ta vì sao còn phải hạ thủ lưu tình."
Nhớ được ngày đầu tiên nàng xuyên không tới đây, những người kia đối với bản thân dụng hình, nhiệm vụ của nàng thất bại là vì lòng dạ mềm yếu, một khi đã như vậy, tuy rằng nàng không thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người thương hại mình!
Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng chính mình là sát thủ, cùng Bạch Hiểu Tình mà hắn nói không giống nhau, nàng đều có thể gϊếŧ người!
Ngay khi nam tử muốn tự sát, một bàn tay trắng nõn nắm lấy cằm của hắn, không phí sức đã đem cằm của hắn mở ra, ngón tay thon dài tham nhập vào trong miệng của hắn, lấy đi răng nanh chứa độc dược. Lập tức sau gáy đau xót, sau đó trước mặt bỗng tối sầm cái gì đều không biết.
Mà một bên ám vệ, xem Bạch Hiểu Tình động tác lưu loát, nhất thời trong lòng dâng lên vô hạn bội phục, nếu là bọn hắn, nói không chừng đã để cho người này tự sát thành công.