Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Hiểu Tình thay một thân bạch y, trong tay thậm chí cầm theo một chiếc quạt xếp, vốn dĩ gương mặt đã là tuyệt mỹ, trải qua một phen tân trang, thay đổi thành thần thái khác, mặc kệ nói như thế nào, Bạch Hiểu Tình đều có dáng vẻ như một công tử phong nhã nhanh nhẹn, nhìn như nào đều không dáng vẻ một nữ tử.
"Không sai, thật không sai, chính là như vậy, nhìn thế nào cũng đoán không được ngươi là nữ tử!"
Nói xong, Mạc Phong muốn khoát tay lên vai Bạch Hiểu Tình, nghiễm nhiên một bộ là huynh đệ tốt, nhưng lại bị ánh mắt Tu lạnh lùng của Triệu Tử ngăn lại, hắn biết, hiện tại nếu đắc tội Triệu Tử Tu một hồi nương tử khả năng sẽ không có, cho nên, hắn nhẫn!
Nhưng là!
Chẳng lẽ Triệu Tử Tu không biết hắn cho tới bây giờ đều không coi Bạch Hiểu Tình là nữ tử bình thường mà đối đãi sao, cho dù nàng là nữ tử, đối với hắn cũng chỉ là muội muội mà thôi, nam nhân này có cần keo kiệt như vậy không?
Thấy Mạc Phong thu tay, Triệu Tử Tu đưa cánh tay khoát lên vai nàng, khiến Mạc Phong không khỏi hung hăng thầm rủa một phen.
Đi tới luận võ đài, Bạch Hiểu Tình nhìn người chung quanh, không khỏi thở dài, xem ra lần này mọi việc thật đúng không phải rắc rối bình thường, vậy mà lại nhiều người như vậy, sớm biết vậy nàng sẽ không đáp ứng, trận này xong xuôi, phỏng chừng sẽ mệt chết a!
Một nữ tử đang đứng ở trung tâm, vẻ mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười giảo hoạt, làm cho nàng khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp linh động, thật sự rất hấp dẫn tầm mắt mọi người.
"Hôm nay tiểu nữ Mộc Thanh Thanh luận võ chọn rể, chỉ cần là người thắng, tiểu nữ liền nhất định sẽ gả cho hắn làm vợ!"
Dứt lời thối lui đến sân sau, quan sát những người đến tham gia, trong mắt hơi thất vọng, hắn, còn vẫn không có đến...
"Tiểu thư, người sao cứ muốn cùng cô gia đấu như vậy, rõ ràng là người hiểu lầm cô gia, thế nào còn muốn nháo tổ chức luận võ chọn rể, hơn nữa cô gia đều đến nhìn tiểu thư, không phải sao?"
Một bên tiểu nha đầu thật sự là vội muốn chết, thời điểm nàng hiểu lầm cô gia cùng nữ nhân khác cấu kết, đúng là nàng khuyên tiểu thư tổ chức luận võ chọn rể, nhưng hiện tại đã biết đó là quỷ kế người khác, làm thế nào tiểu thư vẫn là giữ ý định như cũ a.
"Kỳ thực, ta chỉ hi vọng hắn xuất hiện, sau đó đến xin ta, nhưng hắn không có tới, Thúy nhi, ngươi nói ngày hôm qua ta đem hắn đuổi đi, nên hắn đi tìm cô nương kia rồi, ngươi nói hắn có phải thật sự đi rồi, có phải không cần ta nữa không..."
Mộc Thanh Thanh càng nghĩ càng ủy khuất, nàng vốn chỉ là muốn Mạc Phong tới la hét, nháo với nàng, không biết lại thành ra như vậy, chẳng lẽ thương yêu chỉ dễ dàng nói ra như vậy thôi.
"Tiểu thư tốt của ta, làm sao ngươi có thể nói như vậy, việc này cô gia vốn là bị người ủy khuất, người còn ở đây sinh khí với cô gia, vạn nhất cô gia tưởng thật vậy phải làm sao bây giờ."
Một bên nha hoàn cũng phi thường bất đắc dĩ, tiểu thư của nàng, nơi nào cũng đều tốt, chỉ là thật sự rất hiếu thắng, nhưng giữa nam nữ sao có thể lấy cứng đối cứng a.
Cứng đối cứng chỉ có thể mang đến tổn thương cho cả hai, nàng phải làm thế nào cho phải đây!
"Tại hạ Vô Thanh, huynh trưởng ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, nhưng lại bất hạnh không biết võ công, chẳng biết có thể để tại hạ thay huynh trưởng tỷ thí hau không?"
Bạch Hiểu Tình đứng trước mặt Mộc Thanh Thanh, trong mắt mang theo ý cười, xem ra thật sự rất không yên lòng a, ngay cả nàng đều không nhận ra.
Kỳ thực "Bạch Hiểu Tình" cùng Mộc Thanh Thanh có quen biết, thậm chí có thể nói là bằng hữu, "Bạch Hiểu Tình" một lần chấp hành nhiệm vụ, thuận tay cứu Mộc Thanh Thanh, kết quả vì báo ân cứu mạng, Mộc Thanh Thanh muốn cùng "Bạch Hiểu Tình" trở thành bằng hữu, liền bởi vì vậy, hai người thật sự trở thành bằng hữu.
"Tùy ý đi."
Mộc Thanh Thanh cũng không có ngẩng đầu, kỳ thực đối với nàng mà nói chỉ cần không phải Mạc Phong bất luận kẻ nào đều không khác gì nhau, dù sao hắn đã không cần mình nữa, như vậy bản thân gả cho ai có gì khác nhau chứ?
Hiện tại Mộc Thanh Thanh trong lòng tràn đầy hối hận, nghĩ đến về sau sẽ gả cho một nam nhân bản thân không thích, trong lòng liền rất khổ sở, nhưng hiện tại muốn hủy bỏ buổi luận võ chọn rể này cũng không có khả năng, trong lúc nhất thời thật sự là đâm lao phải theo lao.
Mộc Thanh Thanh nói xong, một dáng người bưu hãn đi lên võ đài, một mặt miệt thị nhìn Bạch Hiểu Tình.
" Loại tiểu bạch kiểm như ngươi vẫn là chạy nhanh về nhà đi thôi, chỉ có ta mới xứng với tiểu nương tử xinh đẹp này. Nhìn bộ dáng của nàng yếu đuối, nói không chừng đi được hai bước đã chết ở trên võ đài."
Dứt lời một mặt cười dâʍ đãиɠ, "Tiểu nương tử, ngươi yên tâm, một hồi vương nhị ta nhất định sẽ đả bại tiểu bạch kiểm này, đến lúc đó chúng ta bái đường thành thân, động phòng hoa chúc, ta nhất định khiến tiểu nương tử dục tiên dục tử."
Lời này nói xong, dưới đài Mạc Phong đã nhịn không được, người hắn yêu làm sao có thể để cho người ta vũ nhục như vậy. Thế nhưng là bị Triệu Tử Tu một bên ngăn cản, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Yên tâm, có Tình Nhi ở đó, Tình Nhi sẽ làm cho hắn sống không được." Triệu Tử Tu biết Mộc Thanh Thanh là bạn của Bạch Hiểu Tình, thậm chí có thể tính là thân thiết, nàng làm sao có thể hạ thủ lưu tình đây.
Quả nhiên thời điểm tên đại hãn vừa nói xong câu đó, Bạch Hiểu Tình đã tiến lên, quạt xếp trong tay thêm vài phần nội lực cường đại hướng tới cổ họng của hắn đâm thủng, trong nháy mắt, võ đài đang tranh cãi ầm ĩ yên tĩnh hẳn xuống, thậm chí một quả tú hoa rơi xuống đất đều có thể nghe thấy âm thanh.
Tí tách ——
Thanh âm máu tươi rơi xuống đất, không dám tin thiếu niên trước mắt bị kêu là tiểu bạch kiểm, không nghĩ tới lại...
“ Người miệng không sạch sẽ, chết chưa hết tội!" Trong giọng nói mang theo khinh thường rõ ràng.
Nháy mắt, toàn bộ mọi người đều ngưng trệ, không ai dám nói thêm một câu, bởi vì bọn họ cảm thấy, giờ phút này ai dám nói chuyện, phỏng chừng sẽ trở thành vương nhị thứ hai.
"Chậc chậc chậc, nguyên lai ngươi kêu là vương nhị, tên này quả nhiên không tốt, nhất định cả đời chỉ lang thang làm người qua đường, chết như vậy cũng là chết có ý nghĩa, tráng cho bản thân hắn đi dọa người, ngay cả tên hay đều không có, còn có tư cách gì sống trên đời."
Bạch Hiểu Tình một mặt biểu cảm tiếc hận, lời nàng nói ra nói tuyệt đối không hề tốt đẹp gì, nhưng lại không ai dám phản bác nàng, dù sao người ta thực lực khủng bố như vậy, nếu dám phản bác, phỏng chừng cũng sẽ có chung số mệnh với hắn.
Tiểu nha đầu đứng ở bên người Mộc Thanh Thanh một mặt ngốc, sững sờ nhìn cảnh tượng này, kỳ thực thời điểm tên kia vũ nhục Mộc Thanh Thanh, nàng liền muốn ra tay gϊếŧ người, không nghĩ tới tiểu công tử này ra tay còn nhanh hơn so với nàng.
Hảo thân thủ, tâm tư ngoan độc, bất quá nàng thích! Tuy rằng so với cô gia còn kém, nhưng ở trong lòng nàng cũng đánh giá hắn không thấp.
Chỉ thấy Bạch Hiểu Tình mỉm cười, xong trận này, cao giọng hỏi, "Còn có ai muốn cưới Mộc cô nương không, nếu có tại hạ tùy thời phụng bồi, đương nhiên tại hạ sẽ cẩn thận, sẽ không lại tiếp tục lấy mạng người, dù sao vừa rồi chỉ là nhất thời 'Thất thủ'. Chỉ cần không nói năng lỗ mãng giống vừa rồi, tại hạ tất nhiên sẽ không lại thất thủ."
Bạch Hiểu Tình nói tới đây, ai còn dám lên sân khấu a, chỉ thất thủ một cái liền lấy đi một mạng người, nếu một hồi còn tiếp tục thất thủ, có phải mệnh bọn họ cũng mất ở đây không?
Tuy rằng Bạch Hiểu Tình nói sẽ không lại thất thủ, nhưng không ai dám đảm bảo trăm phần trăm, nói là nói vậy, nhưng nếu như nàng không làm đúng như vậy, ai còn có biện pháp gì, người cũng đã chết, chẳng lẽ có tài cán sống lại vì bản thân đòi công đạo sao?
Nhìn những người dưới đài nửa ngày đều không ai phản ứng gì, Bạch Hiểu Tình hơi chợt nhíu mày, tất cả những việc này đều trong dự kiến của nàng, bản thân vừa mới giải quyết một đối thủ, liền không tin còn có người muốn tới chịu chết.
"Đại ca, đã không ai dám lên đài, ngươi còn chưa lên nhận tân nương tử của ngươi sao?"
Tuy rằng những lời này khiến rất nhiều người bất mãn, một cái nam nhân không có võ công dựa vào cái gì tham gia luận võ chọn rể, còn ôm mỹ nhân về a, nhưng bọn hắn cũng không dám nói, dù sao đệ đệ nhà hắn võ công hơn người nha.
"Ta không phải không muốn lên, tất nhiên ta rất sốt ruột nhưng lại sợ sẽ dọa đại tẩu ngươi bỏ chạy."
Thanh âm quen thuộc khiến Mộc Thanh Thanh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nàng cho rằng hắn căn bản sẽ xuất hiện không liền như vậy xuất hiện trước mặt của nàng, làm cho nàng một chút tâm lý đều không có chuẩn bị.
Nguyên lai hắn vẫn đến đây sao, vốn cho rằng hắn giận mình, sẽ không xuất hiện, thật không ngờ hôm nay vậy mà vẫn đến đây, như vậy nàng cũng đã cảm thấy phi thường vừa lòng.
"Cô... Cô gia, thế nào là ngươi, trong nhà ngươi không phải là con trai độc nhất sao, làm sao có thể có huynh đệ?"
Một bên tiểu nha đầu cũng bất khả tư nghị nhìn Mạc Phong, bọn họ đều cho rằng Mạc Phong không sẽ xuất hiện. Bất quá hiện tại xuất hiện, nhưng thế nào cô gia lại có thêm một cái huynh đệ?
“ Nếu ta không dùng biện pháp này, Thanh Thanh sẽ nhìn đến ta sao?"
Nói tới đây, Mạc Phong cũng phi thường bất đắc dĩ, nha đầu này nơi nào cũng đều tốt, nhưng lại quá quật cường, việc nàng đã nhận định, dù thế nào đều sẽ không thay đổi, cho nên hắn mới phải ra hạ sách này.
"Ai, ai nói ta muốn gả cho ngươi, ta muốn gả là..."
Thời điểm nàng quay đầu đưa ngón tay hướng Bạch Hiểu Tình, lại một lần kinh sợ, hôm nay làm sao có thể nhìn thấy nhiều người không thể tưởng tượng như vậy.
Hôm nay vậy mà ngay cả bằng hữu bí mật của nàng đã lâu rồi chưa thấy đều xuất hiện tại nơi này, hôm nay rốt cuộc là ngày gì a, bất quá, mặc kệ là ngày gì, Mộc Thanh Thanh trong lòng đều thật cao hứng, dù sao nàng là thật rất nhớ Bạch Hiểu Tình.
"Thanh Thanh, lâu rồi không thấy."
Đáp lại Mộc Thanh Thanh là tươi cười vạn phần ôn nhu khiến Triệu Tử Tu ghen tị. Bạch Hiểu Tình tuy rằng thích cười, nhưng mỗi lần đều không phải là phô trương tươi cười đến ôn nhu như vậy, Triệu Tử Tu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn có thể không ghen tị sao?
"Bạch... Bạch Hiểu Tình, là ngươi?"
Nàng thế nào đều thật không ngờ, hôm nay người trợ giúp Mạc Phong lại là bằng hữu của mình, Bạch Hiểu Tình. Này, thật là khiến nàng không thể nói gì mà!
"Thế nào, không thể là ta sao?"
Hơi nhíu mày, trong mắt như trước mang theo ý cười nhàn nhạt, tuy rằng nàng là bằng hữu của "Bạch Hiểu Tình", nhưng là nàng cũng thích, tuy rằng không ôn nhu còn có điểm ngang bướng, nhưng lại thẳng thắn đáng yêu, làm cho người ta không thể không thích.
ngày thứ hai, Bạch Hiểu Tình thay một thân bạch y, trong tay thậm chí cầm theo một chiếc quạt xếp, vốn dĩ gương mặt đã là tuyệt mỹ, trải qua một phen tân trang, thay đổi thành thần thái khác, mặc kệ nói như thế nào, Bạch Hiểu Tình đều có dáng vẻ như một công tử phong nhã nhanh nhẹn, nhìn như nào đều không dáng vẻ một nữ tử.
"Không sai, thật không sai, chính là như vậy, nhìn thế nào cũng đoán không được ngươi là nữ tử!"
Nói xong, Mạc Phong muốn khoát tay lên vai Bạch Hiểu Tình, nghiễm nhiên một bộ là huynh đệ tốt, nhưng lại bị ánh mắt Tu lạnh lùng của Triệu Tử ngăn lại, hắn biết, hiện tại nếu đắc tội Triệu Tử Tu một hồi nương tử khả năng sẽ không có, cho nên, hắn nhẫn!
Nhưng là!
Chẳng lẽ Triệu Tử Tu không biết hắn cho tới bây giờ đều không coi Bạch Hiểu Tình là nữ tử bình thường mà đối đãi sao, cho dù nàng là nữ tử, đối với hắn cũng chỉ là muội muội mà thôi, nam nhân này có cần keo kiệt như vậy không?
Thấy Mạc Phong thu tay, Triệu Tử Tu đưa cánh tay khoát lên vai nàng, khiến Mạc Phong không khỏi hung hăng thầm rủa một phen.
Đi tới luận võ đài, Bạch Hiểu Tình nhìn người chung quanh, không khỏi thở dài, xem ra lần này mọi việc thật đúng không phải rắc rối bình thường, vậy mà lại nhiều người như vậy, sớm biết vậy nàng sẽ không đáp ứng, trận này xong xuôi, phỏng chừng sẽ mệt chết a!
Một nữ tử đang đứng ở trung tâm, vẻ mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười giảo hoạt, làm cho nàng khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp linh động, thật sự rất hấp dẫn tầm mắt mọi người.
"Hôm nay tiểu nữ Mộc Thanh Thanh luận võ chọn rể, chỉ cần là người thắng, tiểu nữ liền nhất định sẽ gả cho hắn làm vợ!"
Dứt lời thối lui đến sân sau, quan sát những người đến tham gia, trong mắt hơi thất vọng, hắn, còn vẫn không có đến...
"Tiểu thư, người sao cứ muốn cùng cô gia đấu như vậy, rõ ràng là người hiểu lầm cô gia, thế nào còn muốn nháo tổ chức luận võ chọn rể, hơn nữa cô gia đều đến nhìn tiểu thư, không phải sao?"
Một bên tiểu nha đầu thật sự là vội muốn chết, thời điểm nàng hiểu lầm cô gia cùng nữ nhân khác cấu kết, đúng là nàng khuyên tiểu thư tổ chức luận võ chọn rể, nhưng hiện tại đã biết đó là quỷ kế người khác, làm thế nào tiểu thư vẫn là giữ ý định như cũ a.
"Kỳ thực, ta chỉ hi vọng hắn xuất hiện, sau đó đến xin ta, nhưng hắn không có tới, Thúy nhi, ngươi nói ngày hôm qua ta đem hắn đuổi đi, nên hắn đi tìm cô nương kia rồi, ngươi nói hắn có phải thật sự đi rồi, có phải không cần ta nữa không..."
Mộc Thanh Thanh càng nghĩ càng ủy khuất, nàng vốn chỉ là muốn Mạc Phong tới la hét, nháo với nàng, không biết lại thành ra như vậy, chẳng lẽ thương yêu chỉ dễ dàng nói ra như vậy thôi.
"Tiểu thư tốt của ta, làm sao ngươi có thể nói như vậy, việc này cô gia vốn là bị người ủy khuất, người còn ở đây sinh khí với cô gia, vạn nhất cô gia tưởng thật vậy phải làm sao bây giờ."
Một bên nha hoàn cũng phi thường bất đắc dĩ, tiểu thư của nàng, nơi nào cũng đều tốt, chỉ là thật sự rất hiếu thắng, nhưng giữa nam nữ sao có thể lấy cứng đối cứng a.
Cứng đối cứng chỉ có thể mang đến tổn thương cho cả hai, nàng phải làm thế nào cho phải đây!
"Tại hạ Vô Thanh, huynh trưởng ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, nhưng lại bất hạnh không biết võ công, chẳng biết có thể để tại hạ thay huynh trưởng tỷ thí hau không?"
Bạch Hiểu Tình đứng trước mặt Mộc Thanh Thanh, trong mắt mang theo ý cười, xem ra thật sự rất không yên lòng a, ngay cả nàng đều không nhận ra.
Kỳ thực "Bạch Hiểu Tình" cùng Mộc Thanh Thanh có quen biết, thậm chí có thể nói là bằng hữu, "Bạch Hiểu Tình" một lần chấp hành nhiệm vụ, thuận tay cứu Mộc Thanh Thanh, kết quả vì báo ân cứu mạng, Mộc Thanh Thanh muốn cùng "Bạch Hiểu Tình" trở thành bằng hữu, liền bởi vì vậy, hai người thật sự trở thành bằng hữu.
"Tùy ý đi."
Mộc Thanh Thanh cũng không có ngẩng đầu, kỳ thực đối với nàng mà nói chỉ cần không phải Mạc Phong bất luận kẻ nào đều không khác gì nhau, dù sao hắn đã không cần mình nữa, như vậy bản thân gả cho ai có gì khác nhau chứ?
Hiện tại Mộc Thanh Thanh trong lòng tràn đầy hối hận, nghĩ đến về sau sẽ gả cho một nam nhân bản thân không thích, trong lòng liền rất khổ sở, nhưng hiện tại muốn hủy bỏ buổi luận võ chọn rể này cũng không có khả năng, trong lúc nhất thời thật sự là đâm lao phải theo lao.
Mộc Thanh Thanh nói xong, một dáng người bưu hãn đi lên võ đài, một mặt miệt thị nhìn Bạch Hiểu Tình.
" Loại tiểu bạch kiểm như ngươi vẫn là chạy nhanh về nhà đi thôi, chỉ có ta mới xứng với tiểu nương tử xinh đẹp này. Nhìn bộ dáng của nàng yếu đuối, nói không chừng đi được hai bước đã chết ở trên võ đài."
Dứt lời một mặt cười dâʍ đãиɠ, "Tiểu nương tử, ngươi yên tâm, một hồi vương nhị ta nhất định sẽ đả bại tiểu bạch kiểm này, đến lúc đó chúng ta bái đường thành thân, động phòng hoa chúc, ta nhất định khiến tiểu nương tử dục tiên dục tử."
Lời này nói xong, dưới đài Mạc Phong đã nhịn không được, người hắn yêu làm sao có thể để cho người ta vũ nhục như vậy. Thế nhưng là bị Triệu Tử Tu một bên ngăn cản, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Yên tâm, có Tình Nhi ở đó, Tình Nhi sẽ làm cho hắn sống không được." Triệu Tử Tu biết Mộc Thanh Thanh là bạn của Bạch Hiểu Tình, thậm chí có thể tính là thân thiết, nàng làm sao có thể hạ thủ lưu tình đây.
Quả nhiên thời điểm tên đại hãn vừa nói xong câu đó, Bạch Hiểu Tình đã tiến lên, quạt xếp trong tay thêm vài phần nội lực cường đại hướng tới cổ họng của hắn đâm thủng, trong nháy mắt, võ đài đang tranh cãi ầm ĩ yên tĩnh hẳn xuống, thậm chí một quả tú hoa rơi xuống đất đều có thể nghe thấy âm thanh.
Tí tách ——
Thanh âm máu tươi rơi xuống đất, không dám tin thiếu niên trước mắt bị kêu là tiểu bạch kiểm, không nghĩ tới lại...
“ Người miệng không sạch sẽ, chết chưa hết tội!" Trong giọng nói mang theo khinh thường rõ ràng.
Nháy mắt, toàn bộ mọi người đều ngưng trệ, không ai dám nói thêm một câu, bởi vì bọn họ cảm thấy, giờ phút này ai dám nói chuyện, phỏng chừng sẽ trở thành vương nhị thứ hai.
"Chậc chậc chậc, nguyên lai ngươi kêu là vương nhị, tên này quả nhiên không tốt, nhất định cả đời chỉ lang thang làm người qua đường, chết như vậy cũng là chết có ý nghĩa, tráng cho bản thân hắn đi dọa người, ngay cả tên hay đều không có, còn có tư cách gì sống trên đời."
Bạch Hiểu Tình một mặt biểu cảm tiếc hận, lời nàng nói ra nói tuyệt đối không hề tốt đẹp gì, nhưng lại không ai dám phản bác nàng, dù sao người ta thực lực khủng bố như vậy, nếu dám phản bác, phỏng chừng cũng sẽ có chung số mệnh với hắn.
Tiểu nha đầu đứng ở bên người Mộc Thanh Thanh một mặt ngốc, sững sờ nhìn cảnh tượng này, kỳ thực thời điểm tên kia vũ nhục Mộc Thanh Thanh, nàng liền muốn ra tay gϊếŧ người, không nghĩ tới tiểu công tử này ra tay còn nhanh hơn so với nàng.
Hảo thân thủ, tâm tư ngoan độc, bất quá nàng thích! Tuy rằng so với cô gia còn kém, nhưng ở trong lòng nàng cũng đánh giá hắn không thấp.
Chỉ thấy Bạch Hiểu Tình mỉm cười, xong trận này, cao giọng hỏi, "Còn có ai muốn cưới Mộc cô nương không, nếu có tại hạ tùy thời phụng bồi, đương nhiên tại hạ sẽ cẩn thận, sẽ không lại tiếp tục lấy mạng người, dù sao vừa rồi chỉ là nhất thời 'Thất thủ'. Chỉ cần không nói năng lỗ mãng giống vừa rồi, tại hạ tất nhiên sẽ không lại thất thủ."
Bạch Hiểu Tình nói tới đây, ai còn dám lên sân khấu a, chỉ thất thủ một cái liền lấy đi một mạng người, nếu một hồi còn tiếp tục thất thủ, có phải mệnh bọn họ cũng mất ở đây không?
Tuy rằng Bạch Hiểu Tình nói sẽ không lại thất thủ, nhưng không ai dám đảm bảo trăm phần trăm, nói là nói vậy, nhưng nếu như nàng không làm đúng như vậy, ai còn có biện pháp gì, người cũng đã chết, chẳng lẽ có tài cán sống lại vì bản thân đòi công đạo sao?
Nhìn những người dưới đài nửa ngày đều không ai phản ứng gì, Bạch Hiểu Tình hơi chợt nhíu mày, tất cả những việc này đều trong dự kiến của nàng, bản thân vừa mới giải quyết một đối thủ, liền không tin còn có người muốn tới chịu chết.
"Đại ca, đã không ai dám lên đài, ngươi còn chưa lên nhận tân nương tử của ngươi sao?"
Tuy rằng những lời này khiến rất nhiều người bất mãn, một cái nam nhân không có võ công dựa vào cái gì tham gia luận võ chọn rể, còn ôm mỹ nhân về a, nhưng bọn hắn cũng không dám nói, dù sao đệ đệ nhà hắn võ công hơn người nha.
"Ta không phải không muốn lên, tất nhiên ta rất sốt ruột nhưng lại sợ sẽ dọa đại tẩu ngươi bỏ chạy."
Thanh âm quen thuộc khiến Mộc Thanh Thanh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nàng cho rằng hắn căn bản sẽ xuất hiện không liền như vậy xuất hiện trước mặt của nàng, làm cho nàng một chút tâm lý đều không có chuẩn bị.
Nguyên lai hắn vẫn đến đây sao, vốn cho rằng hắn giận mình, sẽ không xuất hiện, thật không ngờ hôm nay vậy mà vẫn đến đây, như vậy nàng cũng đã cảm thấy phi thường vừa lòng.
"Cô... Cô gia, thế nào là ngươi, trong nhà ngươi không phải là con trai độc nhất sao, làm sao có thể có huynh đệ?"
Một bên tiểu nha đầu cũng bất khả tư nghị nhìn Mạc Phong, bọn họ đều cho rằng Mạc Phong không sẽ xuất hiện. Bất quá hiện tại xuất hiện, nhưng thế nào cô gia lại có thêm một cái huynh đệ?
“ Nếu ta không dùng biện pháp này, Thanh Thanh sẽ nhìn đến ta sao?"
Nói tới đây, Mạc Phong cũng phi thường bất đắc dĩ, nha đầu này nơi nào cũng đều tốt, nhưng lại quá quật cường, việc nàng đã nhận định, dù thế nào đều sẽ không thay đổi, cho nên hắn mới phải ra hạ sách này.
"Ai, ai nói ta muốn gả cho ngươi, ta muốn gả là..."
Thời điểm nàng quay đầu đưa ngón tay hướng Bạch Hiểu Tình, lại một lần kinh sợ, hôm nay làm sao có thể nhìn thấy nhiều người không thể tưởng tượng như vậy.
Hôm nay vậy mà ngay cả bằng hữu bí mật của nàng đã lâu rồi chưa thấy đều xuất hiện tại nơi này, hôm nay rốt cuộc là ngày gì a, bất quá, mặc kệ là ngày gì, Mộc Thanh Thanh trong lòng đều thật cao hứng, dù sao nàng là thật rất nhớ Bạch Hiểu Tình.
"Thanh Thanh, lâu rồi không thấy."
Đáp lại Mộc Thanh Thanh là tươi cười vạn phần ôn nhu khiến Triệu Tử Tu ghen tị. Bạch Hiểu Tình tuy rằng thích cười, nhưng mỗi lần đều không phải là phô trương tươi cười đến ôn nhu như vậy, Triệu Tử Tu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn có thể không ghen tị sao?
"Bạch... Bạch Hiểu Tình, là ngươi?"
Nàng thế nào đều thật không ngờ, hôm nay người trợ giúp Mạc Phong lại là bằng hữu của mình, Bạch Hiểu Tình. Này, thật là khiến nàng không thể nói gì mà!
"Thế nào, không thể là ta sao?"
Hơi nhíu mày, trong mắt như trước mang theo ý cười nhàn nhạt, tuy rằng nàng là bằng hữu của "Bạch Hiểu Tình", nhưng là nàng cũng thích, tuy rằng không ôn nhu còn có điểm ngang bướng, nhưng lại thẳng thắn đáng yêu, làm cho người ta không thể không thích.