Editor: LaOngDao142
"Lão gia... Lão gia, Bắc Hán, Bắc Hán Liệt vương tới!"
Nghe vậy, Mộc Trường Minh chỉ cảm thấy âm thầm đau răng. Tên sát tinh này tại sao lại tới chứ?
Người khác đều sợ hãi Ca Thư Hàn, sợ hãi thanh danh của hắn ta. Nhưng Mộc Trường Minh không giống nhau, hắn từng lĩnh mệnh cùng tướng lãnh Bắc Nhung tác chiến qua. Hắn sợ hãi Ca Thư Hàn, sợ hãi năng lực cùng tính khí khó lường của hắn ta.
Mộc Trường Minh thở dài cũng không dám trì hoãn, gật đầu nói: "Mời Liệt vương vào."
Liệt vương không cần mời, lúc Mộc Trường Minh nói chuyện Ca Thư Hàn đã sãi bước đi vào. Bộ dáng kia dường như đang ở đình viện của mình, thấy thế ánh mắt Mộc Trường Minh trầm xuống. Coi như Liệt vương ở Bắc Hán quyền cao chức trọng, nhưng nơi này vẫn là Hoa Quốc, làm như thế cũng không tránh khỏi không để Hoa Quốc cùng phủ Túc Thành Hầu trong mắt.
"Không biết Bắc Hán Liệt vương đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?" Trong lòng không vui, Mộc Trường Minh cũng không dài dòng khách sáo, trực tiếp khi mở miệng hỏi. Ca Thư Hàn nhíu mày, cũng không vòng vo, cười vang nói: "Bổn vương là tới cầu hôn."
"Cầu hôn?!" Mộc Trường Minh có chút miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm nước miếng, rất kinh ngạc nhìn nam tử ngang tàng trước mắt. Mặc dù cũng biết Bắc Hán tính toán cùng Hoa Quốc liên hôn, nhưng... Triều đình không phải còn đang tuyển chọn người hòa thân sao? Cầu hôn gì? Mộc Trường Minh lấy lại bình tĩnh, nói: "Không biết... Liệt vương là tính toán cưới cháu gái bổn hầu sao? Vương gia cứ việc yên tâm, có thể vì hòa bình giữa Hoa Quốc và Bắc Hán xuất ra một phần lực, bổn hầu đương nhiên không dám chậm trễ." Mộc Trường Minh chỉ có bốn nữ nhi, hai người đã lập gia đình một người đã đính hôn, còn Mộc Thanh Y lại bị người hủy bỏ hôn ước. Thiên kim phủ Túc Thành Hầu cũng chỉ có hai cháu gái. Nếu như Ca Thư Hàn thật sự coi trọng Mộc Vũ Phỉ hoặc Mộc Thủy Liên, Mộc Trường Minh tự nhiên cũng không quan tâm gả một cháu gái xuất thứ đi xa.
"Cháu gái?" Ca Thư Hàn cau mày, nói: "Túc Thành Hầu hiểu lầm, bổn vương muốn kết hôn chính là đích Mộc Thanh Y phủ Túc Thành Hầu."
"Cái gì?" Vương thị kinh ngạc giọng the thé nói.
Mộc Trường Minh cau mày, cũng không biết chuyện gì xảy ra, Điệp nhi trong khoảng thời gian này luôn trở nên cổ cổ quái quái, chung sống hơn hai mươi năm, hắn gần đây thỉnh thoảng sẽ sinh ra một loại cảm giác không hiểu rõ nàng ấy. Lúc trước Điệp nhi dịu dàng nhàn thục, tuyệt đối sẽ không thất lễ như thế.
Nhưng lúc này Mộc Trường Minh cũng không kịp suy nghĩ những thứ này, Ca Thư Hàn đột ngột đưa yêu cầu khiến cho hắn khϊếp sợ không thôi, cơ hồ ngay cả nghĩ cũng không có nghĩ lập tức bật thốt lên, nói: "Không được!"
"Không được?" Ca Thư Hàn không vui thiêu mi, "Phủ Túc Thành Hầu là cảm thấy bổn vương không xứng với Mộc Tứ tiểu thư? Bổn vương thành tâm hỏi cưới, nhất định lấy Mộc tiểu thư làm phi." Vậy cũng là thành ý cực lớn rồi. Ca Thư Hàn ở Bắc Hán quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người. Hai nước hòa thân, xuất giá trừ phi công chúa ruột thịt Hoa Hoàng, nếu không chỉ sợ cho dù là công chúa xuất thứ, có thể được làm bình phi coi như là không tệ.
Mộc Trường Minh có chút khó khăn âm thầm nuốt nước miếng một cái, cửa hôn sự này vạn vạn lần không thể đáp ứng. Hoa Hoàng trời sanh tính đa nghi, năm đó Cố phủ tư thông với địch phản quốc, địch nhân này... ý nói là Bắc Hán. Mặc dù hiện tại hai nước hòa bình chuẩn bị hòa thân. Nhưng hoàng gia chọn trúng nữ tử hòa thân cùng với Ca Thư Hàn tự mình tới cửa cầu hôn hoàn toàn khác nhau. Chỉ sợ đến lúc đó bị người có ý đặt điều, phủ Túc Thành Hầu chính là Cố gia thứ hai. Mặt khác, đều nói nữ tử hòa thân là vinh dự vô cùng lớn, thật ra thì sau khi hòa thân đến một nơi xa xôi, đối với nhà mẹ của nữ tử hòa thân căn bản không được trợ giúp gì. Thứ nữ và đích nữ phân lượng hoàn toàn bất đồng. Vì vậy, vô luận từ điểm nào mà nói Mộc Trường Minh cũng tuyệt không muốn phủ Túc Thành Hầu cùng Ca Thư Hàn nhấc lên quan hệ.
Bị người cự tuyệt một cách lưu loát rõ ràng như thế, đối với Ca Thư Hàn mà nói chỉ sợ là lần đầu tiên trong đời. Một đôi mày kiếm sát khí hơi nâng lên, nhìn chằm chằm Mộc Trường Minh nói: "Rốt cuộc là vì sao? Túc Thành Hầu vì sao không nói?"
Mộc Trường Minh lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Liệt vương để mắt phủ Túc Thành Hầu, là phúc phận phủ Túc Thành Hầu. Nhưng... chuyện hòa thân chỉ sợ còn phải nhờ hoàng thượng làm chủ. Liệt vương cũng không bẩm rõ với hoàng thượng lại tới phủ Túc Thành Hầu cầu hôn trước, không khỏi không hợp lễ nghi."
Ca Thư Hàn cau mày nói: "Không phải nói cầu hôn trước đối với nhà gái mới tôn trọng sao?"
Xem ra Ca Thư Hàn quả nhiên rất coi trọng Thanh Y, Mộc Trường Minh trong lòng tự cân nhắc, ngoài miệng lại nói: "Lời tuy như thế, nhưng phủ Túc Thành Hầu vẫn là thần tử, hơn nữa hôn sự của vương gia cũng không phải chỉ quan hệ giữa vương gia với một người. Hơn nữa... Tiểu nữ hiện tại cũng không ở trong phủ, vương gia có thể hỏi ý kiến của con bé một chút không?"
"Nàng nhất định sẽ đồng ý." Ca Thư Hàn tràn đầy tự tin nói.
Mộc Trường Minh cau mày, Ca Thư Hàn tại sao tự tin như vậy? Chẳng lẻ... Hai người này thật sự có quen biết?
Mộc Sâm luôn luôn đứng ở bên cạnh trầm giọng nói: "Phụ thân, không bằng bây giờ hài nhi bảo Tứ muội trở lại hỏi ý tứ của muội ấy?"
Mộc Trường Minh do dự một chút, tán thưởng nhìn Mộc Sâm nói: "Như thế cũng tốt, con đi nhanh về nhanh!" Đồng thời, Ca Thư Hàn hướng Mộc Sâm nháy mắt, Mộc Sâm khẽ gật đầu, lập tức xoay người đi. Nhìn bóng lưng con trai lớn rời đi, Mộc Trường Minh gật đầu một cái. Gần đây con trai lớn nhất làm việc ngược lại càng ngày càng không tệ.
"Hầu gia, nếu Liệt vương điện hạ có chuyện quan trọng, vãn bối trước hết được cáo từ." Lí Túc vẫn ngồi ở bên cạnh không nói gì cũng nhân cơ hội này đứng dậy cáo từ. Hiện tại tình hình này hiển nhiên không thích hợp nói từ hôn. Dù sao Lý gia cũng tỏ rõ thái độ, nói vậy Mộc Trường Minh trong lòng cũng hiểu rõ. Mộc Trường Minh cũng không còn tâm trí, bảo quản gia dẫn Lí Túc đi ra ngoài.
Trong Báo Quốc Tự, Mộc Thanh Y cùng Dung Cẩn ngồi đối diện nhau trong tay cầm cờ. Dung Cẩn một tay vuốt ve con cờ
trong tay, vừa cười nói: "Mấy ngày nay phủ Túc Thành Hầu thật đúng là náo nhiệt. Thanh Thanh không có ở đó bỏ lỡ rất nhiều kịch hay, thật là tiếc nuối."
Mộc Thanh Y bình tĩnh đánh xuống một quân cờ, nhàn nhạt nói: "Tiếc nuối cái gì? Cửu công tử sợ thiên hạ không loạn, ngay cả phủ Túc Thành Hầu cũng không buông tha sao?" Dung Cẩn trừng mắt nhìn, có chút vô tội nhìn nàng, "Chẳng lẽ không đúng sao, Thanh Thanh nhìn người phủ Túc Thành Hầu không vừa mắt sao? Bổn công tử rất oan uổng."
Mộc Thanh Y cười mà không nói, chỉ là nói: "Đồ công tử cần Thanh Y đã chuẩn bị xong. Không biết đồ Thanh Y muốn, công tử đã chuẩn bị xong chưa?"
Dung Cẩn hơi sửng sờ, Mộc Thanh Y từ hắn luôn luôn khó có thể bắt lấy thần sắc ưu buồn cùng thương cảm. Hồi lâu, Dung Cẩn mới cười nói: "Bổn công tử quả nhiên không có nhìn lầm Thanh Thanh. Thanh Thanh yên tâm, đồ Thanh Thanh muốn bổn công tử sớm đã chuẩn bị xong."
Dung Cửu công tử lấy ra một phong thư đưa cho Mộc Thanh Y, nói: "Vì chút chuyện này mà, bổn công tử mất rất nhiều khí lực. Thanh Thanh cần phải nhớ hảo hảo báo đáp bổn công tử."
Mộc Thanh Y nghiêng người từ phía sau lấy ra một cái hộp gỗ, cười nhạt nói: "Không phải hai bên thoả thuận xong rồi sao? Nhiều nhất nửa tháng sau mở ra, bảo đảm là U Hàn hương tinh thuần nhất."
"Thanh Thanh quả nhiên không phải lần đầu tiên điều chế U Hàn hương." Dung Cẩn nhìn Mộc Thanh Y cười trộm, dường như phát hiện ra bí mật gì đó của Mộc Thanh Y.
Mộc Thanh Y không rãnh để ý, chẳng qua là tiện tay đem thu xếp bàn cờ bỏ vào trong hộp, ý muốn tiễn khách không cần nói cũng biết. Dung Cẩn tự nhiên hiểu, mỉm cười đứng dậy cầm U Hàn hương xoay người đi.
Mộc Thanh Y rũ mắt nhìn phong thư trong tay, cụp mắt xuống hơi rung động.
Sau nửa canh giờ, khi Mộc Sâm vội vã đến nhìn thấy chính là dung nhan Tứ muội xưa nay ôn văn thanh tao lịch sự lại lãnh nhược băng sương tuyệt mỹ.