Chí Tôn Đặc Công

Chương 92: Có cảm giác rồi!

Hà Thiên Phong xem Tần Dương là bạn, giật mình vì khí thế lúc này của Tần Dương, cảm giác của Chu Trạch đứng đối diện đương nhiên càng mãnh liệt hơn.

Chu Trạch bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Dương nhìn chằm chằm, trong lòng vô hình có chút sợ hãi, hắn cảm giác bản thân giống như bị một con mãnh thú để mắt tới, không ngờ áo trong lại toát mồ hôi lạnh!

Ánh mắt của Tần Dương cứ lạnh lùng như vậy chăm chú nhìn Chu Trạch, sau vài giây Tần Dương mới lạnh lùng mở miệng:

- Mày cứ thử xem.

Vốn dĩ Chu Trạch muốn nói mấy lời độc ác nữa nhưng không biết vì sao bị ánh mắt của Tần Dương nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng hắn thấp thỏm không yên, khẽ cắn răng, ngón tay chỉ vào Tần Dương:

- Cứ đợi mà xem!

Chu Trạch xoay người rời đi, Tần Dương nhìn bóng lưng Chu Trạch, ánh mắt có chút xa xăm.

- Đúng là cái loại mặt người dạ chó, phách lối!

Hà Thiên Phong hướng về phía bóng lưng Chu Trạch mắng một tiếng, quay đầu nhìn Tần Dương:

- Lão đại, cậu sao vậy, sao đột nhiên tức giận như vậy?

Tần Dương thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, khí chất ác liệt như đao trên người từ từ tan biến.

- Trưởng bối dạy tôi bản lĩnh, trước đây cũng học đại học Trung Hải.

Trong ánh mắt Tần Dương có mấy phần tình cảm phức tạp khó tả, dường như là đồng tình, lại phảng phất tức giận:

- Vì một số nguyên nhân hắn bị ép rời khỏi đại học Trung Hải, cũng rời bỏ người hắn yêu, lần chia ly này, là cả một đời.

Hà Thiên Phong trợn to hai mắt, chớp mắt hiểu ra vì sao vừa rồi Tần Dương tức giận như vậy, lời nói Chu Trạch đâm tới nội tâm Tần Dương, không phải vì chính hắn mà là vì vị trưởng bối dạy hắn bản lĩnh kia!

Chu Trạch nói mười mấy năm nay, năm nào cũng có không ít học sinh vì lý do gì đó thôi học, hiển nhiên đa số những người này đều là bị ép đến phải rời đi, mà trong đó bao gồm vị trưởng bối kia của Tần Dương.

- Mặc kệ hắn, đại học cũng không phải là nhà hắn mở, muốn đuổi ai là đuổi, hắn cũng chỉ chém gió mà thôi.

Tần Dương ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt:

- Đi thôi.

Hai người trở về ký túc xá, phát hiện một chiếc Audi đang lẳng lặng đậu trước cửa, Vương Cương lẳng lặng đứng ở vị trí gần cửa xe, nhìn thấy Tần Dương liền tiến lên đón.

- Tần Dương, ông chủ bảo tôi đến đón cậu.

Tần Dương gật đầu một cái:

- Được, chờ tôi vài phút, tôi lên lầu lấy đồ.

Hà Thiên Phong kinh ngạc hỏi:

- Ai vậy?

Tần Dương cười nói:

- Tài xế nhà chị tôi.

- Ồ, chị cậu đối xử với cậu tốt ghê, còn phái tài xế riêng đến đón cậu…

Tần Dương gật đầu:

- Ừ, hồi đó tôi thay bọn họ chữa bệnh.

Hà Thiên Phong kinh ngạc hỏi:

- Cậu còn biết chữa bệnh? Cậu là bác sĩ à?

Tần Dương cười ha hả nói:

- Thầy lang giang hồ, không có bằng bác sĩ, chỉ dựa vào mấy cây châm cứu kiếm cơm thôi.

Hà Thiên Phong đương nhiên sẽ không tin lời Tần Dương nói, người có thể để xe riêng đến đón, nếu nói y thuật không giỏi, ai tin?

- Lão đại, cậu được lắm. Tôi càng lúc càng tò mò rồi đấy, người dạy cậu bản lãnh không phải dạng vừa nha. Này, có cơ hội giới thiệu làm quen một chút đi.

Tần Dương cười nói:

- Nếu ngày nào đó hắn đến Trung Hải, tôi nhất định giới thiệu hai người làm quen.

Tần Dương trở về phòng ngủ, đặt sách xuống, cầm túi ngân châm của mình sau đó ra cửa.

Tần Dương rất nhanh đã đến Lôi gia. Lúc Tần Dương đi vào phòng, Lô Quân Di đã đợi Tần Dương.

- Tần Dương, tới rồi!

- Chị!

Tần Dương mỉm cười kêu lên, nhìn mặt Lô Quân Di cười nói:

- Sắc mặt hồng hào, xem ra khí sắc so với trước đây không thiếu nha.

Trên mặt Lô Quân Di hiện ra nụ cười vui vẻ:

- Ài, Tần Dương, em đúng là thần y thật mà, uống thuốc em kê xong, hai ngày đầu cảm giác không rõ ràng, nhưng hôm qua hôm nay đã cảm thấy không giống trước kia rồi, tinh thần tốt lên nhiều, ngủ cũng sâu không ít…

Tần Dương cười nói:

- Có tác dụng là được rồi, chút nữa em sẽ châm cứu cho chị, tiếp tục uống thuốc cảm giác của chị sẽ càng rõ hơn.

- Được, nhờ vào em cả.

Lô Quân Di cười đáp ứng một tiếng, chợt khen:

- Này, em trai chị đúng là lợi hại, trẻ còn trẻ mà lợi hại như vậy, sau này nhất định có thể trở thành người tài giỏi…

- Chị, chị đừng khen em nữa, y thuật của em chỉ là gà mờ thôi, cũng chỉ có các chị tin em mới để chữa. Nếu là người khác không chừng phun nước miếng vào mặt em…

Lô Quân Di cười haha nói:

- Vậy cũng phải, em ngay cả chứng chỉ hành y cũng không có, người ta thấy em trẻ tuổi như vậy đúng là không dám tin. Có điều từ xưa tới nay, người tài hay sống ẩn dật, không phải ai cũng có cơ hội quen biết người tài. Chị chính là may mắn mới gặp được em.

Tần Dương và Lô Quân Di đang nói chuyện, Khâu Nguyệt Hoa đẩy xe lăn đi ra, Lôi Kiến Quân ngồi trên xe lăn nói nhỏ:

- Tiểu Tần đến rồi.

Tần Dương cười nói:

- Vâng bác Lôi, mấy ngày nay có ngâm chân theo lời con nói không?

Lôi Kiến Quân cười nói:

- Đương nhiên là có, ta còn mong có ngày có thể tự mình đứng dậy, không dám xảy ra sơ sót gì.

Tần Dương cười cười:

- Được, vậy con giúp bác Lôi châm cứu trước.

Lôi Kiến Quân không câu nệ gật đầu:

- Được, châm cứu ở đâu đây, ngồi hay là nằm?

- Dạ, nâng đùi lên là được, ngồi trên sofa là được.

Sau khi bày vị trí cho Lôi Kiến Quân xong, Tần Dương lấy ngân châm mình đem theo ra. Ngân châm của hắn đều chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt, trong đó có kết cấu đặc biệt để nội khí có thể châm kim thuận lợi hơn, đâm vào cơ thể bệnh nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt vị.

Quan Âm Thập Tam Châm là một bộ châm pháp rất thần kỳ, trong đó quan trọng nhất là lấy khí ngự kim, thông qua châm kim huyệt vị, lại dùng nội khí phụ trợ cộng thêm rất nhiều thủ pháp kỳ lạ mới có thể đạt đến hiệu quả thần kỳ của “Quan Âm châm xuất hiện, Diêm vương nhường đường”.

Tần Dương lấy sáu cây ngân châm, cắm vào vị trí khác nhau trên chân trái của Lôi Kiến Quân, sau đó hít một hơi thật sâu, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén có thần, hắn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng búng một cái trên cây kim thứ nhất.

Đầu ngân châm nhất thời rung rung kịch liệt, từng tia nội khí theo ngân châm tiến vào chân Lôi Kiến Quân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt vị ở chân.

Tần Dương lại búng lần nữa, cây thứ hai, thứ ba, theo thứ tự đến cây thứ sáu!

Sáu cây ngân châm đồng loạt rung rung, mang theo từng tia ánh sáng bạc.

Bọn người Lôi Kiến Quân, Khâu Nguyệt Hoa đều trợn to hai mắt nhìn cảnh này, ánh mắt khϊếp sợ. Chân Lôi Kiến Quân cũng thử qua nhiều lần châm cứu, nhưng chưa bao giờ gặp qua châm pháp phong tao như vậy.

Ánh mắt Tần Dương chăm chú nhìn chằm chằm sáu cây ngân châm, mỗi khi ngân châm dao động chậm dần sắp dừng lại, Tần Dương lại nhẹn nhàng dùng tay búng. Mà vị trí, lực độ mỗi lần búng đều khác nhau, sáu cây ngân châm dao động cũng hoàn toàn không giống.

Mỗi lần búng, từng tia nội khí truyền xuống cùng ngân châm như dòng điện nhỏ không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt vị chân Lôi Kiến Quân.

Vị trí sáu cây ngân châm đều là chỗ bắp chân Lôi Kiến Quân không có cảm giác. Lôi Kiến Quân mặc cho Tần Dương làm, lúc bắt đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng sau khi Tần Dương châm cứu khoảng năm sáu phút, Lôi Kiến Quân đột nhiên trợn to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc khó tin.

- Cảm nhận được rồi, ta cảm thấy ê ẩm rồi… Chân ta có cảm giác rồi!