Lạc Giang Hách thân là trưởng lão Lạc gia, sự cao ngạo sớm đã thấm sâu vào tận xương tủy, hôm nay lại bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ liên tục, tính tình vốn dĩ không tốt đã nhẫn nại đến mức cuối cùng, đối thoại giữa Hiên Khâu Thiên Giác và Long Tiểu Chi càng đẩy ông ta sâu vào bùn, sao Lạc Giang Hách còn chịu hạ mình giữ họ lại, hơn nữa còn dưới tình huống không biết thực lực Hiên Khâu Thiên Giác có cao hơn mình không.
Đệ tử Lạc gia phát hiện sự không vui trên mặt Lạc Giang Hách rất nhanh, sau khi hiểu thái độ Lạc Giang Hách thì lập tức mở miệng châm biếm."Lấy chúng ta thực lực Lạc gia, gọi ngươi một tiếng đạo hữu là để mắt ngươi rồi, Lạc gia cũng không phải ai muốn là vào, đừng có quá tự mình đa tình."
Thật ra không chỉ có Lạc gia, phần lớn những người giữa sân không tin thực lực Hiên Khâu Thiên Giác cao hơn Lạc Giang Hách, thực lực Lạc gia đã ăn sâu bám rễ ở Nam Cực này từ lâu, Lạc Giang Hách là trưởng lão rất có thực lực và địa vị của Lạc gia, bởi vậy mới được cho phép đi theo bên cạnh huyết mạch dòng chính Lạc Lưu Nguyệt.
"Ngưỡng cửa Lạc gia quá cao, Đường gia ta lại bằng lòng mở rộng cửa chính cho hai vị, không biết hai vị có thể bằng lòng không?" Đường Bạch Trần im lặng rất lâu lại đột nhiên mở miệng mời chào.
Đệ tử Lạc gia lập tức lộ ra ánh mắt khi dễ, hai kẻ vừa mới bị Lạc gia cự tuyệt, Đường gia lại không thể chờ đợi biểu lộ rõ ràng thái độ mời chào, đây không phải nhặt thứ bọn họ không cần sao?
Hiên Khâu Thiên Giác dáng tươi cười chưa giảm."Chỉ sợ không phải hai vị, mà là ba vị."
Mọi người xung quanh lại là sững sờ, ba vị?
Lương Âm khẽ ngẩn ngơ, sau đó mặt đỏ hồng, thế nhưng lộ ra chút bối rối, ngượng ngùng nói."Ta vốn chính là người trong Đường gia rồi, tiền bối không cần thỉnh cầu vì ta..."
Lương Âm người cao ngựa lớn đột nhiên toát ra tư thái nữ nhi, trong chớp mắt khiến mọi người xung quanh rùng mình một cái, Long Tiểu Chi dùng cánh tay mập mạp của mình che mặt, bày tỏ không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có vẻ mặt Hiên Khâu Thiên Giác không chút thay đổi, cũng khiến người khâm phục.
Lời Lương Âm còn chưa dứt, một giọng nói lạnh như băng vang lên nơi cửa vào."Sư phụ, tiểu sư... đệ." Sau đó mọi người thấy được một nam tử quần áo cả người màu vàng sáng ngang ngược đạp bước mà đến, quanh người này tỏa ra cực độ lạnh lùng không cho người tới gần, tròng mắt lạnh như băng có vẻ vô cùng lương bạc.
"Đại sư huynh!" Long Tiểu Chi làm tổ trong tà áo Hiên Khâu Thiên Giác quơ quơ tay chào hỏi, nàng thật không ngờ Hiên Khâu Mặc Bạch lại đuổi kịp.
Hiên Khâu Mặc Bạch đi đến bên cạnh hai người, ngón tay hơi giật, cuối cùng vẫn nhịn xúc động muốn kéo Long Tiểu Chi ra xoa bóp, có điều khóe mắt vẫn chú ý bé con này, có dự định Long Tiểu Chi vừa nhảy ra thì sẽ duỗi tay bắt lấy.
Không hiểu sao Long Tiểu Chi thấy hơi lạnh, vì vậy rụt rụt vào trong lần nữa.
Từ lúc Hiên Khâu Mặc Bạch đi vào thì tự nhiên hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người, nam nhân cả người tỏa ra ánh vàng bá đạo này hình như trời sinh có năng lực hấp dẫn mọi người.
Hơn nữa sau khi Hiên Khâu Mặc Bạch đứng lại, ba thầy trò này dù từ bề ngoài hay từ khí chất đều tương đối dễ chú ý, ánh mắt Lạc Giang Hách thâm trầm, nam tử quần áo vàng sáng này hắn vẫn không nhìn thấu thực lực, chẳng lẽ tông môn này có công pháp đặc biệt gì có thể che giấu tu vi? Dù thế nào Lạc Giang Hách cũng không thể tin tưởng, thực lực của mình còn không sánh nổi một tên đồ đệ.
"Nếu như thế, mời ba vị dời bước tới Đường gia, Đường gia chắc chắn dùng lễ cao nhất." Đường Bạch Trần thi lễ một cái với Hiên Khâu Thiên Giác, thái độ vô cùng cung kính.
Trong ánh mắt hoặc khinh bỉ, hoặc hiểu lầm của mọi người, ba người Hiên Khâu Thiên Giác xoay người đi theo tỷ muội Đường gia chuẩn bị rời khỏi Lưu Kim các.
Lúc xoay người đi, đột nhiên Lạc Lưu Nguyệt lên tiếng gọi tên Đường Bạch Trần, Đường Bạch Trần khẽ dừng lại, quay đầu nhìn Lạc Lưu Nguyệt một cái, mắt không gợn sóng, khẽ mở môi đỏ mọng."Nhϊếp Ngô đã chết, tiếp theo, sẽ là ngươi."
Người Lạc Lưu Nguyệt nhoáng một cái, cuối cùng lẳng lặng nhìn Đường Bạch Trần rời khỏi Lưu Kim các.
Đường gia có biệt trang của mình ở Thành Thương Lăng, hơn nữa cách hoàng cung Thương Lăng không xa, từ việc này có thể thấy rõ quan hệ giữa hoàng thất Thương Lăng và Đường gia vô cùng thân mật.
Trên đường trở về, Lương Âm thỉnh thoảng nhìn lén Mặc Bạch vài lần, mắt Mặc Bạch nhìn thẳng, hình như không phát hiện. Đường Bạch Trần đang trò chuyện với Hiên Khâu Thiên Giá, hiển nhiên hai người trao đổi rất vui vẻ.
Bởi vì Long Tiểu Chi nhỏ lại, thuận tiện cũng lười biếng hơn, không biến thành lớn nữa, mà là leo ra khỏi tà áo Hiên Khâu Thiên Giác, ngồi trên vai Hiên Khâu Thiên Giác, móc cá khô ra gặm, phát hiện hành động của Lương Âm, Long Tiểu Chi đổ mồ hôi."Lương Âm, không phải ngươi nhất kiến chung tình với đại sư huynh của ta chứ?"
Hành động nhìn lén của Lương Âm cứng đờ, cứng rắn dời ánh mắt đi chỗ khác, chuyển qua Long Tiểu Chi, trong giọng nói có một xíu ghét bỏ."Đại sư huynh của ngươi quá gầy yếu, lớn lên cũng không đáng yêu, không phải khẩu vị của ta, nam tử của lão nương nhất định phải cao hớn hơn lão nương, đương nhiên, nếu như là Tiểu Chi thì ta cũng có thể đón nhận."
Động tác gặm khô cá của Long Tiểu Chi ngừng lại, khẽ nghiêng đầu nhìn Hiên Khâu Mặc Bạch, đại sư huynh quá gầy yếu? Đúng, trong mắt Lương Âm, sư phụ cũng rất là yếu đuối, Long Tiểu Chi rất khó tưởng tượng phu quân tương lai của Lương Âm ra sao.
Đường Bạch Trần bên cạnh, Đường Bạch Vũ mặc áo tím, từ lúc ở trong Lưu Kim các đã im lặng không nói, ánh mắt nhìn Đường Bạch Trần có vài phần phức tạp, lúc này cũng không có có tâm trạng nói chuyện với họ.
Trở lại biệt trang Đường gia, Hiên Khâu Thiên Giác gặp qua vài vị trưởng giả và gia chủ đương thời của Đường gia, ngoài dự đoán mọi người, thái độ người Đường gia đối đãi với Đường Bạch Trần rất lạ, ánh mắt nhìn Đường Bạch Trần mang theo vài phần hưng phấn, vài phân kính sợ.
Phát hiện Đường gia có thể cần xử lý việc riêng, ba người Hiên Khâu Thiên Giác và Lương Âm nhanh chóng cáo từ, dưới sự hướng dẫn của đệ tử Đường gia về nơi mình nghỉ ngơi.
Lương Âm đã sớm không thể chờ đợi được chạy tới thanh tuyền của biệt trang Đường gia rửa mặt, mà ba người Hiên Khâu Thiên Giác ở trong phòng tìm hiểu tình huống của Mặc Bạch.
Mặc Bạch kẻ lại những việc sau khi mình bị truyền tống ra khỏi thành Linh Tịch, mượn trăm năm tu vi bị áp chế kia, Mặc Bạch chẳng những một lần hành động đột phá Xuất Khiếu kỳ, hơn nữa còn đột phá thêm một cảnh giới nhỏ, trực tiếp đến Xuất Khiếu trung kỳ, nhưng bởi vì lôi kiếp, vị trí hắn truyền tống chếch đi rất xa, cộng thêm không biết đường, cứ đi loạn mãi, cho đến hôm nay vừa vặn chạy tới Thương Lăng Thành. Còn Nguyễn Thanh Tuyết, Hoa Vũ Lâu và Long Tiểu Hoàng, hẳn là vị trí truyền tống cũng khác bọn họ, cho nên lâu như thế cũng không có tin tức.
Sau khi Mặc Bạch nói xong, Hiên Khâu Thiên Giác cũng nói đơn giản rõ ràng dự định của mình, bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là tỷ thí Thương Lăng, nếu như chuyện này thuận lợi, có lẽ chẳng những có thể thu được lịch sử của đại chiến Linh Tịch vài ngàn năm trước, còn có thể hiểu rõ tam đại thế lực của đất bồi Nam Cực, cùng với chút manh mối loáng thoáng kia.
Theo lời Nhϊếp Ngô, là nàng ta bị người ta sai đến giành lấy người có huyết mạch hai nhà Đường Lạc, đến tột cùng người này là ai? Trong chuyện này, cứ như luôn có một sợi dây kéo mọi người lại.
"Sư phụ, xem ra Đường gia cũng không đơn giản, có lẽ Đường gia có đám hỏi với Lạc gia và hoàng thất Thương Lăng, cũng không phải là bởi vì Đường gia muốn vững chắc thế lực, mà là hoàn toàn ngược lại, là Lạc gia và hoàng thất Thương Lăng muốn mượn Đường gia làm vững chắc bản thân mình." Long Tiểu Chi đã khôi phục hình dáng thiếu niên, lúc này lại ngồi bên cạnh bàn, tay nâng một hộp gốm, dùng muỗng múc linh mật ăn.
Môi anh đào phấn hồng của thiếu niên bị mật ong nhiễm đến sáng trong mịn nhẵn, khiến người ta vừa nhìn đã thấy ngọt.
Hiên Khâu Thiên Giác đang thưởng trà, nghe vậy bỏ chén trà xuống."Quả thực như thế, hôm nay Đường Bạch Trần dựa vào sức một mình áp chế Hào Liễu, thủ đoạn vô cùng quỷ dị, có lẽ tiền thân Đường gia có liên quan đến quỷ tu, đối với với Đường gia, không cần hết sức cưỡng cầu đáp án, thuận theo tự nhiên là được." Hiên Khâu Thiên Giác nói xong thì dừng lại một lát, lại mở miệng lần nữa."Mặc Bạch, duỗi tay ra."
Người Mặc Bạch khẽ cứng đờ, nhưng vẫn là duỗi tay đặt trên bàn gỗ, Hiên Khâu Thiên Giác dùng linh lực điều tra thân thể Hiên Khâu Mặc Bạch, khẽ nhíu mày."Xong chuyện này, nên mau chóng tìm được Thanh Tuyết."
Long Tiểu Chi nhìn nhìn hai người, lại không duỗi tay đi thăm dò Mặc Bạch, bởi vì nàng đã đoán được, trong đại trận thí luyện Cửu Trọng, Mặc Bạch bị khí đen kỳ lạ chui vào người, lần này Mặc Bạch hời hợt nói chuyện mình lên cấp, nhưng chắc hẳn chuyện cũng không thuận lợi như thế, mặc dù bình thường có thể áp chế khí đen kia, nhưng lúc lên cấp, sợ là cũng mang đến phiền toái không nhỏ cho Mặc Bạch.
Quy mô hội nghị của Thành Thương Lăng đương nhiên không thể chỉ giữ một ngày, liên tục ba ngày, dậy sóng của hội nghị còn chưa biến mất, Long Tiểu Chi và Hiên Khâu Thiên Giác cũng đi dạo hội nghị hai lần, Long Tiểu Chi mua một chút linh thực linh quáng đặc biệt hiếm có của đất bồi Nam Cực, lại mua một chút cảm giác vật phẩm mình có hứng thú.
Hôm qua sau khi về từ hội nghị, thì nhốt mình ở trong phòng, Lương Âm tìm mấy lần cũng không có thấy người. Mắt thấy tỷ thí ngày mai sẽ chính thức bắt đầu, Lương Âm lại không nhịn được đi đến trước cửa Long Tiểu Chi chuyển chuyển, cũng không biết Long Tiểu Chi đang bận cái gì, một chút động tĩnh cũng không có.
Trong lúc cho rằng Lương Âm lần này lại phải không công mà lui thời điểm, đột nhiên trong phòng Long Tiểu Chi phát ra ánh sáng tím, sau đó một luồng Đan Hương nồng nặc bay ra, rất nhanh lại biến mất không thấy gì nữa.
Lương Âm lập tức kinh ngạc dừng bước, nhìn cửa phòng Long Tiểu Chi trợn mắt há hốc mồm, vừa nãy nàng không có xuất hiện ảo giác hả, có người đang luyện đan! Hơn nữa ánh tím chẳng lẽ hiện tượng linh đan cực phẩm xuất thế là trong truyền thuyết, trái tim Lương Âm bịch bịch nhảy không ngừng.
Rất nhanh, cửa phòng từ từ mở ra trong ánh mắt Lương Âm, thiếu niên tuấn tú đẩy cửa ra, nhìn thấy nàng cũng cũng không nghĩ gì nhiều, mà là mở bàn tay ra, một viên linh đan màu vàng kim lẳng lặng rơi trên lòng bàn tay thiếu niên, bàn tay thiếu niên trắng nõn mảnh mai, hai tay cũng chưa lớn bằng nàng, nhưng lúc này trong mắt Lương Âm, bàn tay nhỏ bé kia vô cùng chững chạc, hình như có năng lực nâng một ngọn núi lên.
"Cho ngươi nè, không phải ngươi đang cần một viên linh đan Kết Đan sao? Viên kim đan này có thể tăng tỷ lệ kết đan thành công trên chín phần." Long Tiểu Chi đưa linh đan đến trước mặt Lương Âm.
Lương Âm đứng yên tại chỗ rất lâu không có phản ứng lại, thế nhưng có người sẽ lại đưa cho nàng một viên linh đan cực phẩm, hơn nữa còn là linh dượcKết Đan vô cùng quý giá, từ trước đến giờ nàng không cảm thấy mình là người có đại cơ duyên gì, nhưng bây giờ lại cảm thấy may mắn cả đời mình dùng trên việc làm quen thiếu niên này.
Sau khi Lương Âm lấy lại tinh thần, một bàn tay vỗ vào bả vai Long Tiểu Chi."Huynh đệ tốt! Sau này Lương Âm nhất định lấy tính mạng bảo vệ, núi đao biển lửa không một câu oán hận!"
Long Tiểu Chi "..." Khí thế thề thốt hung hăng này là thế nào?
_Hết chương 107_