Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 74: Bách quỷ dạ hành

Bách quỷ dạ hành (nghĩa là: trăm quỷ đi đêm) [editor: hà hà, chuẩn bị tinh thần chưa các tình yêu ~ không phải truyện kinh dị nhưng cũng đã lắm chứ bộ à]

"Chúng nó lại đây!" Tu sĩ bay ở phía sau lập tức thấy hơi bối rối, theo tốc độ này, bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm muộn.

"Phía trước có một bụi cây, hẳn là có thể đặt chân." Mơ hồ phân biệt ra cây cối cành cây, biết rõ có thổ địa, nếu đã tránh không thoát, chỉ có thể ứng chiến, mọi người tăng nhanh tốc độ, đến chỗ bụi cây.

Cây cối trên mảnh đất này đương nhiên không thể nào sum xuê, lá cây thật nhỏ cơ hồ không nhìn thấy, nhưng là có chút ít còn hơn không, ít nhất có cái che lấp.

Không cần nhắc nhở, động tác của mọi người hết sức nhanh chóng, từng người tìm kiếm chỗ dừng chân, trong bóng tối, tu sĩ lặng lẽ giấu mình sau thân cây, chờ đợi ánh lửa kia đến gần.

Chỉ chốc lát sau, sương mù dày đặc đã không thể ngăn cản tầm mắt của mọi người nữa, đó quả thực là ánh sáng của ngọn lửa phát ra, hơn nữa rất giống cây đuốc, suy đoán này cũng không khiến bọn họ cảm thấy thoải mái, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ còn có những người khác tiến vào đầm lầy Quy Khư sao? Hơn nữa nhìn bộ dáng, số lượng rất lớn.

Nhưng rất nhanh, ánh lửa chưa tới, tiếng đã tới trước, tiếng động kia từ yếu dần dần mạnh lên, rõ ràng là tiếng hành quân đều nhịp, tiếng khôi giáp ma sát và tiếng bước chân vô cùng rõ ràng, giải thích rõ đây là một đội quân vô cùng nghiêm cẩn.

Trong đầm lầy Quy Khư sao lại có quân đội? Hơn nữa nhiều người như thế tốc độ nhanh như vậy, còn đi trên đầm lầy sao? Cây đuốc không tắt giữa trời mưa còn có thể hiểu là vì có trận pháp đặc biệt gia trì, nhưng tuyệt đối không ai có thể đi trên đầm lầy như giẫm trên đất bằng.

Rất nhiều điều không hợp với lẽ thường khiến trong lòng mọi người vô cùng cảnh giác, Long Tiểu Chi làm tổ trong lòng Hiên Khâu Thiên Giác, chỉ lộ ra một đầu nhỏ, lặng lẽ nhìn xuyên qua cành cây quan sát ánh lửa càng ngày càng gần.

Bóng người dần dần xuất hiện ở trong sương mù dày đặc, như đang cách bọn họ một tầng lụa trắng, đội ngũ chín người một nhóm, đều nhịp, phán đoán từ ánh sáng cây đuốc, nhân số ít nhất hơn vạn, lan tràn ra rất xa.

Cuối cùng, quân đội cũng bước lên phiến bụi cây này, khôi giáp màu đen hiện ra ánh sáng lạnh trong ánh lửa, trong tay cầm trường kích, đầu đội mũ sắt, thấy không rõ dung mạo, mắt bọn họ nhìn thẳng, như muốn xuyên qua đây, trong lòng đoàn người buông lỏng, xem ra đội ngũ hành quân cũng không phát hiện mọi người tồn tại.

Chúng tu sĩ ăn ý giữ yên lặng, ai cũng thấy không đúng, không ai dám tùy tiện cử động. Tiếng bước chân sang sảng mạnh mẽ thành tiếng động duy nhất trong không gian. Quân đội mặc khôi giáp màu đen hành quân cực nhanh, chỉ ngắn ngủi một lát, đã có hơn phân nửa xuyên qua bụi cây. Theo tốc độ như thế, sẽ đi qua rất nhanh.

Nhưng ngay lúc này, sau một gốc cây cây thấp đột nhiên truyền ra một tiếng hút khí, hình như bị đột nhiên kinh hãi đến, một tiếng này nhỏ mà ngắn, nhưng vẫn là khiến trái tim người ta co lại, trong lòng yên lặng cầu nguyện, sẽ không bị những tướng sĩ này phát hiện, nhưng hiển nhiên, đầm lầy Quy Khư chẳng hề muốn phóng thích thiện ý với bọn họ.

Quân đội vốn là cấp tốc đi tới cùng nhau dừng bước, trong nháy mắt xung quanh như một vùng đất chết, không có bất kỳ tiếng động nào, mà ngay cả tiếng ếch kêu thường ngày cũng không nghe thấy, lúc này mọi người mới phát giác, trong lúc đội quân này đi tới thời khắc, tất cả sinh vật cũng đã chạy đi tứ tán.

Long Tiểu Chi nghiêng đầu nhìn về phía trước, chỗ tiếng động phát ra, gốc cây kia mặc dù không cao, nhưng thân cây có lớn bằng ba người, che cho một người hoàn toàn không có vấn đề, mà trốn sau cây là một nữ tu. Long Tiểu Chi còn nhớ người này, một đệ tử đan môn, nhưng bất hạnh là, hiện thời đan môn này chỉ còn lại một mình nàng.

Lúc này nữ tu kia đang lưng dựa vào thân cây run lên nhè nhẹ, ngậm chặt miệng mình, không dám nhìn sang hướng khác.

Đội quân không nhúc nhích, hiển nhiên phát hiện ra tiếng động vừa nãy, sau đó trong lúc trái tim mọi người cấp tốc nhảy lên, các võ tướng chậm rãi quay đầu, cùng nhau nhìn vào chỗ ẩn thân của nữ tu kia.

Một loạt tiếng ken két khiến lông mao người ta dựng đứng vang lên, hình như cổ võ tướng kia đã cứng ngắc hoại tử, lúc này chuyển động vô cùng phí sức.

Mọi người nín thở, chậm đợi tình thế phát triển, giằng co một lát, đột nhiên một tiếng kèn lệnh vang lên, một tướng sĩ mặc khôi giáp màu đen, trong nháy mắt đã cầm trường kích trong tay chém thẳng vào cây thấp, tốc độ và lực đạo của trường kích không thể khinh thường, nếu như đánh xuống, nữ tu sau cây không chết thì thương.

Trong lúc nguy cấp, nữ tu trốn sau cây lại run rẩy, căn bản không phát hiện, vẫn gắt gao dán trên tàng cây.

Hiên Khâu Thiên Giác thấy thế, trực tiếp phất tay, một phen linh kiếm cấp tốc lao ra, đỡ một kích của trường kích, tiếng binh khí sắc bén chạm vào nhau nổ tung, võ tướng bị đánh lui ra ngoài, Hiên Khâu Thiên Giác khẽ chau mày, linh kiếm đã bay về tay hắn.

Tiếng động khổng lồ cuối cùng khiến nữ tu nhận ra nguy hiểm đã đến, thấy bên cạnh có người ra tay cứu giúp, vô thức chạy tới. Nhưng chỉ chạy hai bước, mấy người Vân Khuyết tông đã cùng nhau bay ra ngoài, bởi vì võ tướng vừa động, cả đội quân đều có động tác.

Trên trán nữ tu không biết là nước mưa hay là mồ hôi, sát phạt bắt đầu, đầm lầy một chớp mắt trước đó còn yên lặng như tờ đi, nháy mắt đã thành chiến trường đẫm máu. Nữ tu ngự kiếm chạy trốn rớt xuống cây thấp, gấp gáp hô to."Bọn họ không phải người! Bọn họ không có bóng!"

Nữ tu la to như vậy khiến người ta trở tay không kịp, lúc này nhìn lại, phát hiện ánh sáng ngọn lửa, quả thực không nhìn thấy bóng của đội ngũ này, trên mặt đất, chỉ có bóng của đoàn người bọn họ và cây thấp, chẳng lẽ đây là bách quỷ dạ hành?

Từ khôi giáp đến binh khí trên người võ tướng đều là linh khí, hơn nữa tu vi đều không thấp, nhất thời mọi người có chút ít lực bất tòng tâm, hơn nữa những tướng sĩ này sức mạnh vô cùng lớn, trên mặt chỉ có vị trí hai mắt trống rỗng, bên trong đen ngòm, toàn thể nhìn qua, khiến người ta hoài nghi, đây chỉ là một bộ khôi giáp, bên trong khôi giáp thật ra không có gì cả.

Tần Tông Nguy, Hiên Khâu Thiên Giác và rất nhiều tu sĩ thực lực hùng hậu chuyến này ào ào ra tay, nhưng không ổn là, trong đội ngũ này thế nhưng cũng có cao thủ, hơn nữa nhân số không ít hơn bọn họ.

Tần Nham bị một võ tướng dùng hai chiêu đánh bại, bay ngược về phía sau, không nói ánh mắt kinh ngạc của những người khác, bản thân Tần Nham cũng không thể tin được, tu vi Hóa Thần kỳ, không ngờ lại dễ dàng chiến bại! Cú sốc mạnh mẽ đánh thẳng vào khiến đại não của hắn trống rỗng, cũng may Tần Tông Nguy thay hắn ngăn cản mấy lần công kích."Rút lui về phía tây!"

Tần Nham hoàn hồn trong nháy mắt, vừa đánh vừa lui, quan sát, hắn mới phát hiện, ở trong trận đấu, trừ Tần Tông Nguy, Thủy Khinh Hồn, Hiên Khâu Thiên Giác, những người còn lại đều trong hoàn cảnh xấu.

Mọi người bị buộc lui về tây, nhưng vào lúc này, giữa trận hỗn chiến đột nhiên truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, tiếng kêu tràn trề ngạc nhiên nghi ngờ không biết cùng khó có thể tin, theo tiếng nhìn lại, một màn trước mắt khiến tất cả mọi người sững sờ.

Trong lúc đối chiến, về mặt thực lực và nhân số đều trong hoàn cảnh xấu, chết chóc là không thể tránh được, người phát ra tiếng là một tu sĩ bị công kích, hai quyền khó địch bốn tay, ngăn một công kích, một thanh kích dài đã trực tiếp đâm về phía bụng hắn, tránh cũng không thể tránh, hơn nữa xung quanh cũng không có ai có thể phân ra tâm thần thay hắn ngăn cản.

Lấy sức mạnh của võ tướng này, một kích này đâm xuống tuyệt đối sẽ đâm thủng hắn, tu sĩ đã làm tốt tâm lý chuẩn bị nhận công kích này, trong nháy mắt trường kích đâm vào người, cũng như trong dự liệu trực tiếp đâm thủng hắn, nhưng là khiến người ta không thể tưởng được là, hắn thế nhưng không bị thương, chỗ bị trường kích đâm thủng biến ảo thành nước biển màu lam.

Sau khi võ tướng đâm thủng thì cũng không trực tiếp rút ra, mà là dùng lưỡi dao cắt qua mặt bên, muốn chặn ngang chặt đứt hắn, nhưng cũng như lúc nãy, trường kích trực tiếp cắt ra bên ngoài cơ thể, mà tu sĩ vẫn lông tóc không thương, lúc trường kích rời khỏi thân thể sau đó, thân thể tu sĩ lại khôi phục bình thường.

Tu sĩ kinh ngạc duỗi tay sờ bụng mình một cái, nhìn xem có phải thật sự không có miệng vết thương hay không. Võ tướng lại công kích đến, lần này xẹt qua cánh tay phải của hắn, tình huống thân thể biến thành nước xuất hiện lần nữa, giống như hư ảo, không bị thương, tu sĩ vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ là không biết lúc nào đã được cơ duyên? Chính hắn lại không có phát hiện.

Tiếng kêu sợ hãi xung quanh liên tiếp vang lên, tu sĩ vô ý thức nhìn lại, động tác trên tay ngừng lại, ngoại trừ hắn ra, cũng có một chút tu sĩ xuất hiện tình huống giống vậy, nhưng cũng không phải toàn bộ, phần lớn tu sĩ vẫn bị thương, sẽ đổ máu, mọi người tới không kịp tinh tế suy tư đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, tiếp tục rút về tây.

Tu sĩ thân thể khác thường tự giác ở lại phía sau ngăn cản, vẫn do từ Thương Lan tông dẫn đầu, ngự không đi về tây, chật vật cấp tốc ngự không như vậy một đoạn đường, chẳng những không có xu thế thoát khỏi, hơn nữa còn bị mấy vạn người này hình thành xu thế vây quanh, tình huống rất không ổn, tiếp tục như thế, tiêu hao linh lực sẽ không theo kịp.

Quân đội khôi giáp màu đen đuổi theo không buông tha, không bị thương không chết, cũng không mệt mỏi, hình như chỉ biết truy kích.

Hai canh giờ sau, đoàn người chết hơn phân nửa, đường lui bị cắt đứt, máu hòa với nước mưa chảy xuôi, không ngừng có tu sĩ rơi xuống.

Một tiếng thét dài, Hiên Khâu Mặc Bạch biến ra bản thể, trực tiếp chở mấy người Vân Khuyết tông cấp tốc chạy đi, muốn xông khỏi vòng vây, tốc độ giao long cực nhanh, nhanh gấp mấy lần ngự kiếm, cho dù là tướng sĩ, muốn đuổi theo kịp cũng vô cùng khó khăn.

Nhưng lúc bọn họ sắp chọc thủng vòng vây, một bóng dáng thiêu đốt hỏa diễm trong nháy mắt biến lớn, ngăn cản con đường phía trước bọn họ, Long Tiểu Chi vuốt vuốt mắt mình, xác định che trước mặt bọn họ là một con hỏa kỳ lân, lẽ nào hỏa kỳ lân là đặc sản của đầm lầy Quy Khư sao? Hiển nhiên không thể nào, vậy chỉ có thể nói, con hỏa kỳ lân này là con mà bọn họ từng gặp trong Cổ Mạch.

Tốc độ Mặc Bạch không giảm, dựng l*иg bảo hộ, cấp tốc mà đi, kỳ lân này cũng không phải là thật, bởi vì hắn không cảm nhận được uy áp. Nghĩ như vậy, trực tiếp xông tới.

Hai con mãnh thú hình thể khổng lồ đυ.ng vào nhau trong nháy mắt, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, màn mưa rơi xuống cũng bị nhiễu loạn trong nháy mắt.

Người Mặc Bạch xoay tròn bay rớt ra ngoài, trong lòng hắn kinh ngạc, chẳng lẽ là đoán sai? Kỳ lân này thế nhưng có thật thể?

Lúc mọi người cơ hồ sa vào tử địa, nổi lên dị biến, một đội nhân mã khác đột nhiên xuất hiện từ mặt bên, chi đội ngũ đột nhiên xuất hiện này quần áo chẳng hề thống nhất, cũng không mặc khôi giáp, đa số hoa phục áo vải, thoạt nhìn là tu sĩ tu chân, quan trọng nhất là nhân số tuyệt đối nghiền ép quân đội mặc khôi giáp màu đen.

Cứ như vậy, hoàn cảnh lập tức hỗn loạn cả lên, ba đội ngũ hỗn tạp cùng nhau, việc này cũng cho mọi người cơ hội chạy thoát, bởi vì chi đội ngũ sau này vừa xuất hiện, quân đội khôi giáp màu đen trong nháy mắt đã chuyển đổi mục tiêu công kích.

Mọi người không để lại dấu vết thoát ly chiến trường, dưới sự hướng dẫn của Thương Lan tông, nhanh chóng đi về tây, trước khi rời khỏi, có người quay đầu nhìn lại, lập tức bị sát phạt thảm thiết sau lưng làm kinh sợ.

Mặc dù đội ngũ xuất hiện sau chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt số người, chiến trường lại là giằng co không ngừng, tướng sĩ khôi giáp màu đen cơ hồ đều là phương thức công kích liều mạng, mọi người đột nhiên cảm thấy, vừa nãy những võ tướng này đối xử với mình thật là dịu dàng.

Nhưng điều không thay đổi, trong ngọn lửa chập chờn kia, trên mặt đất vẫn trống rỗng, không có bóng người nào cả, giống như sát phạt và gào thét điếc tai kia chỉ là một hồi ảo giác.

_hết chương 74_