Mọi người nghe vậy thì ào ào gật đầu, còn không phải sao, mấy ngày trước đệ tử Thương Lan tông cũng đánh bại đệ tử Vân Khuyết tông, thủ đoạn không nhân từ bao nhiêu, ngươi đánh người khác thì được, người khác đánh ngươi là ác độc, nói vậy là không được đâu.
Ý của Hiên Khâu Thiên Giác rất rõ ràng, đừng hy vọng hắn sẽ vì mặt mũi gì đó mà răn dạy đồ đệ của mình, bởi vì người sư phụ là hắn còn cảm thấy chưa đủ.
Bên cạnh Hiên Khâu Thiên Giác đặt một bàn gỗ hình vuông, trên đó bày một mâm đựng trái cây bạch ngọc chân cao, mâm đựng trái cây chất quả hạch chỉnh tề như ngọn núi nhỏ, quả hạch chỉ lớn bằng quả nho, tròn đều như nhau, trái cây này vốn chỉ cũng bày lên để trang trí, nhưng hiện nay trên ngọn núi quả hạch ấy có một người tí hon mặc quần áo màu trắng đang ngồi.
Long Tiểu Chi ngồi trên đống quả hạch mở to hai mắt, không nghĩ tới Hiên Khâu Thiên Giác cũng biết nghiêm trang bịa chuyện, phải biết là, thường ngày Hiên Khâu Thiên Giác không dạy bảo bọn họ cách đối nhân xử thế, hắn quen với việc dẫn dắt, chứ không phải giảng dạy, nhưng nghe rất thoải mái.
Sắc mặt Tần Tông Nguy biến đổi nhiều lần, hồi lâu sau mới bình thường lại một lần nữa."Xem ra tính tình Hiên Khâu tông chủ cũng rất sảng khoái, Tần mỗ bội phục! Có cao đồ như thế chắc hẳn đài chủ Kim Đan đã định, trong đại trận Cửu Trọng thí luyện, Thương Lan ta rất hy vọng phân cao thấp với Vân Khuyết tông."
Nghe vậy thì không ít người ào ào lộ ra vẻ đồng tình, Thương Lan tông hạ chiến thư rồi, cũng phải, Tần Tông Nguy đứng đầu một tông hôm nay bị ép đến mức như vậy, uy nghiêm kiếm tông đứng đầu Nam Cảnh ở đâu.
Hiên Khâu Thiên Giác vẫn giữ vẻ vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng như nước, vô cùng động lòng người."Cũng vậy, Tần Tông chủ có thể vì cao đồ mà tự hủy quy tắc, từ bỏ thể diện cũng khiến bản tôn bội phục, Vân Khuyết tông xin đợi trong Cửu Trọng thí luyện đại trận."
Vân Khuyết tông vậy mà ứng chiến! Vừa nghe vậy, ngay cả chư vị tông chủ cũng không khỏi nhìn sang, người này luôn lạnh nhạt, giọng nói thoải mái, tựa như hoàn toàn không có để Thương Lan tông vào mắt, đến tột cùng là hắn ngu ngốc hay là không sợ?
Thương Lan kiếm tông là kiếm tông đứng đầu sừng sững đâu chỉ vạn năm, kỳ thực lực sâu cạn cũng khó mà suy đoán, Cửu Trọng thí luyện đại trận hạn chế Nguyên Anh kỳ, mà Nguyên Anh kỳ trong Thương Lan tông nói ít cũng có hơn mười, lại nhìn Vân Khuyết tông, hình như chỉ cócái, hơn nữa còn là mấy ngày trước đây mượn cơ duyên minh ngộ mới kết anh, thực lực có thể nói khác biệt một trời một vực, đây không phải là lấy trứng chọi đá sao?
Hiên Khâu Thiên Giác không để ý ánh mắt hoặc khinh miệt hoặc đồng tình của mọi người, cầm quả hạch đã bóc trong tay đưa cho Long Tiểu Chi sớm đã chờ lâu, Long Tiểu Chi đưa tay ôm quả qua, một tay còn không quên lấy gẩy một quả hạch ra từ dưới thân mình đưa cho Hiên Khâu Thiên Giác.
Ăn ăn, Long Tiểu Chi đột nhiên cảm thấy dưới thân truyền đến chấn động rất nhỏ, còn chưa phản ứng lại, người đã tuột xuống thuận theo chiều núi hạch đổ, lạch cạch một tiếng rớt trên bàn, sau đó trong nháy mắt bị quả hạch chôn vùi.
Hóa ra quả hạch này là chồng từng viên một lên nhau, vừa nãy Long Tiểu Chi nhìn cũng không nhìn chỉ bằng trực giác dùng móng vuốt béo gẩy một quả ra, lại không nghĩ khiến tiếp điểm lực của đống quả hạch không yên, rơi xuống.
Rất nhanh sau đó, Long Tiểu Chi chui ra từ trong đống quả hạch, lộ ra cái đầu nhỏ nhìn xung quanh một chút, sau đó rút mình ra, còn ưu nhã sửa sang quần áo, làm bộ vừa nãy không xảy ra chuyện gì, ta cái gì cũng không biết ta thật là đoan trang.
Mọi người "..." Bịt tay trộm chuông như thế thật không thành vấn đề sao? Lẽ nào ngươi không có cảm giác tầm mắt mọi người đã tụ tập lại lúc quả hạch rơi lả tả, nhưng nhìn bé con xem đã ngồi kế bên mâm đựng trái cây lắc chân nhỏ gặm quả hạch, không khí căng thẳng hoàn toàn không còn, chỉ còn lại mỉm cười và dở khóc dở cười.
Tần Nham thấy vậy bật cười."Nếu người bạn nhỏ thích quả Hách La này thì cứ việc mang đi đi, trên núi còn rất nhiều, nhưng thường ngày lẽ nào lệnh sư tôn thiếu hụt chút ít linh quả này? Thật khiến ta ngoài ý muốn."
Long Tiểu Chi nghiêng đầu nhìn về phía Tần Nham cười hòa ái, nghiêm túc gật gật đầu."Đúng vậy, ta chưa từng ăn quả này, thường ngày ta chỉ có thể ăn chút Thanh Linh quả, Cam Linh quả này nọ."
Mặt cười của Tần Nham cứng đờ, Thanh Linh quả, Cam Linh quả, đây là linh quả có công dụng tinh lọc hiếm có, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Hách La quả. Tiểu yêu này là không biết thật hay là giả bộ như không biết?
Bên kia, phía trên lôi đài đấu võ, hình như bị thực lực tuyệt đối của Nguyễn Thanh Tuyết dọa sợ, không ai dám khiêu chiến lôi đài của Nguyễn Thanh Tuyết, kể từ đó, một tu sĩ Kim Đan kỳ thủ lôi khác thành mục tiêu của mọi người, nhất là Thương Lan tông ngậm một cục tức, nguyên một đám ánh mắt nhìn chằm chằm đi lên.
Nhưng tu sĩ kia cũng là không ra bài theo lẽ thường, thế nhưng khiêu chiến Nguyễn Thanh Tuyết, sau đó đánh nhau với Nguyễn Thanh Tuyết rồi không địch lại, chủ động nhận thua rất nhanh, mà Nguyễn Thanh Tuyết cũng đến điểm là dừng, không đả thương người. Việc, khiến đệ tử Thương Lan tông nhao nhao muốn thử thiếu chút nữa bị tức chết.
Đài chủ Kim Đan kỳ đã xác định, thủ lôi chiến của Nguyên Anh bắt đầu ngay sau đó, biểu hiện của Đan Nghĩa Khanh cũng khiến mọi người lần nữa đổi mới nhận thức về Vân Khuyết tông, một tu sĩ vừa mới đi vào Nguyên Anh kỳ thế nhưng có thể không phân thắng bại với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, mặc dù cuối cùng bởi vì linh lực không đủ mà chiến bại, nhưng cũng đủ khiến bọn họ rung động.
Đối với tu sĩ mà nói, khác biệt đẳng cấp thực lực là quy tắc thiên địa không cách nào thay đổi, khiêu chiến vượt cấp đều là truyền thuyết được tôn sùng, bởi vì mỗi khi thăng một cấp, linh lực và thực lực bản thân sẽ xảy ra thay đổi về mặt bản chất, chính vì như thế, Lam Thanh Hàm của Thương Lan tông lúc trước mới khiến bọn họ kinh diễm.
Trong lịch sử, những nhân vật có thể vượt cấp khiêu chiến, không ai không lưu danh bách thế, trở thành niềm ngưỡng mộ của mọi người, không nghĩ tới một hôm nay Vân Khuyết tông dùng thực lực nói cho bọn họ, chỉ là vượt cấp khiêu chiến mà thôi, tông môn ta còn nhiều mà.
Tỷ thí võ đấu duy trì kéo dài một ngày, sau khi Nguyên Anh kỳ chấm dứt, không ai khiêu chiến lôi đài Xuất Khiếu kỳ, đài chủ Xuất Khiếu kỳ tự nhiên rơi
trên đầu Tần Hải Thương Lan tông. Còn như Hóa Thần kỳ, không ai thủ lôi, cũng không có ai khiêu chiến, cuối cùng vẫn để trống.
Tỷ thí võ đấu vừa kết thúc, tỷ thí Nam Cảnh cũng gần kết thúc, mà danh sách và nhân số tông môn tiến vào đại trận thí luyện Cửu Trọng cũng sắp xác định xong.
Hôm nay, chỗ ở của Vân Khuyết tông tại Hội Khách Phong - Thương Lan tông, khó được chỉ có một mình Long Tiểu Chi còn tại chỗ, ngày khởi động Cửu Trọng thí luyện đại trận là ba ngày sau đó, Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu đi Thương Lan chi cảnh tăng thực lực lên, Hiên Khâu Thiên Giác thì đi tham gia hội nghị môn chủ với các tông chủ khác ở Thương Lan chủ phong.
Bầu trời hôm nay có chút mây đen, một tầng thật mỏng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại ánh mặt trời vừa vặn, không nóng rực chói mắt, chiếu lên người ấm áp vui vẻ, mà Long Tiểu Chi sở dĩ không đi cùng những người khác, cũng là bởi vì đại sư huynh trước kia chỉ nghe tên chứ chưa gặp mặt đang chạy đến.
"Tiểu Chi chờ ở chỗ này là được, nếu không ngoài ý muốn, hôm nay đại sư huynh sẽ tới." Trước khi Nguyễn Thanh Tuyết ra cửa thì cố ý dặn dò. Long Tiểu Chi đang ở một con đường mòn lên núi, bên cạnh là một khu rừng trúc, Long Tiểu Chi đang đứng trên một tảng đá bằng phẳng.
Long Tiểu Chi thấy là lạ, vì sao mình phải chờ trên đường nhỏ dẫn đến Vân Khuyết này, mà không trực tiếp chờ trong viện, hơn nữa nàng cũng không biết đại sư huynh mà."Đại sư huynh trông thế nào?"
Bởi vì đệ tử trong Vân Khuyết tông có giá trị nhan sắc cực cao, Long Tiểu Chi tự nhiên sẽ không cảm thấy đại sư huynh lớn lên khó coi, nhưng không nghĩ tới sau khi hỏi xong, thần sắc Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu thế nhưng có chút rối rắm, cuối cùng Hoa Vũ Lâu suy nghĩ một chút rồi nói."Đại sư huynh rất dễ nhận ra, Tiểu Chi thấy ánh sáng vàng lấp lánh thì chính là huynh ấy."
Ánh sáng vàng lấp lánh? Cong người vì sao lại lấp lánh ánh sáng vàng nhỉ, lẽ nào đại sư huynh là phật tu? Hơn nữa đã tu thành kim thân? Mặt mũi Long Tiểu Chi tràn đầy nghi ngờ, trong đầu phác họa một cái, phật tu thì Long Tiểu Chi biết một người là Phàm Tâm, cho nên phóng to Phàm Tâm trong đầu, sau đó thoa màu vàng lên, đây chính là đại sư huynh.
"Được, Tiểu Chi biết rõ rồi." Long Tiểu Chi gật gật cái đầu nhỏ, ra vẻ các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không thành vấn đề.
Hoa Vũ Lâu và Nguyễn Thanh Tuyết nhìn nhau, sau đó để lại đủ nhiều linh quả mới rời đi.
Vì vậy, trúc xanh chập chờn theo gió nhẹ, đường mòn tĩnh mịch, trên một tảng đá bên đường, một người tí hon mặc đồ trắng bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi, người tí hon cũng không bạc đãi mình, các loại linh quả ướp lạnh, quả hạch đã bóc, chén trà tinh xảo, xem ra vừa ưu nhã vừa nhàn nhã.
Vừa chờ, đã qua buổi trưa, Long Tiểu Chi đã từ dáng ngồi ưu nhã ngay ngắn lúc ban đầu cuộn thành một cục nằm sấp trên tảng đá, bé con được ánh mặt trời ấm áp vui vẻ phơi nắng đến buồn ngủ, gò má thịt thịt đè lên tảng đá, lông mi thật dài vừa dày vừa cong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hoàn mỹ thuyết minh như thế nào là hưởng thụ.
Đang lúc sắp đi vào mộng đẹp, đột nhiên Long Tiểu Chi cảm thấy một tảng bóng đen lớn l*иg xuống, lông mi phẩy phẩy, Long Tiểu Chi mở mắt, nghi ngờ nhìn lên trên, lập tức cảm giác thiếu chút nữa bị chói mù.
Bởi vì người đến đưa lưng về phía ánh mặt trời, Long Tiểu Chi nhìn ngược sáng nên thấy không rõ dáng vẻ của hắn, nhưng thân hình hắn vô cùng cao lớn, hơn nữa mặc một thân áo bào màu vàng kim ngang ngược, ngay cả trâm gài tóc trên đầu cũng là màu vàng kim thuần khiết.
Ánh sáng vàng lấp lánh! Lẽ nào đây chính là đại sư huynh Hiên Khâu Mặc Bạch của Vân Khuyết tông?
Long Tiểu Chi thoát khỏi trạng thái cuộn mình đoan trang đứng lên, sau khi mắt thích ứng ánh sáng, cũng thấy rõ dung mạo người này, khí chất và bề ngoài của hắn hoàn toàn bất đồng với mấy người Hiên Khâu Thiên Giác, mày kiếm khí phách xen lẫn tóc mai, đôi mắt sắc bén trời sinh mang theo vài phần lạnh như băng, gò má kiên nghị có vẻ chững chạc mà thâm trầm.
"Ngươi tên là gì?" Người đến cúi đầu nhìn người tí hon đoan chính đứng trên tảng đá, trầm giọng mở miệng, giọng nói mang theo ý lạnh.
Long Tiểu Chi nghĩ thầm, đại sư huynh này hình như có chút nghiêm túc, cư xử cũng không quá khéo léo, cả người lạnh như băng, vì vậy ngoan ngoãn trả lời."Ta tên là Long Tiểu Chi."
Sau đó không đợi Long Tiểu Chi tiếp tục hỏi thăm, thì thấy người trước mặt gật gật đầu, sau đó mặt không chút thay đổi từ trong không gian lấy ra một khối bảo thạch phát ra ánh sáng lấp lánh, đưa tới trước mặt Long Tiểu Chi."Thích không?"
Long Tiểu Chi thấy kinh ngạc, lẽ nào đã có người nói cho Mặc Bạch mình sẽ đến đón hắn? Hơn nữa vị đại sư huynh này hình như trong nóng ngoài lạnh nha, vừa thấy mặt đã tặng quà, mặc dù lễ vật này không biết là cái gì.
Long Tiểu Chi đưa tay mập ra ôm bảo thạch màu vàng kim vào trong lòng, ngước cái đầu nhỏ lên nghiêm túc đáp."Tiểu Chi rất thích, tạ..."
Lời cảm tạ còn chưa dứt, đột nhiên một trận cảm giác không trọng lực truyền đến, thấy hoa mắt, Long Tiểu Chi bẹp một cái ngã vào giữa một đống bảo thạch vàng rực rỡ, vẻ mặt Long Tiểu Chi mơ hồ ôm bảo thạch ngồi trên núi bảo thạch, xảy ra chuyện gì?
Lắc cái đầu nhỏ nhìn bốn phía, phát hiện núi bảo thạch này còn có vài tòa, hơn nữa màu sắc không giống nhau, có đỏ tươi diễm lệ, trong suốt băng lam, tinh khiết ngân bạch, các loại bảo thạch phân loại dựa vào màu sắc chất đống, trừ đó ra, còn có thể thấy một chút linh khí, đan dược, phù triện các loại chỉnh tề đặt ở một chỗ, nhìn thế nào cũng giống như không gian trữ vật!
Tâm trạng Hiên Khâu Mặc Bạch rất tốt, mặc dù mặt than như cũ, nhưng nội tâm sớm đã sung sướиɠ không ngừng, không nghĩ tới mới vừa trở về đã thu được một con tiểu yêu đáng yêu, cũng không uổng công hắn chạy về từ bắc cảnh.
Làm một con giao long đam mê thu thập bảo thạch, Mặc Bạch rất ít khi thu thập vật còn sống, trong sinh mệnh dài đằng đẵng của hắn, Long Tiểu Chi tiểu yêu thứ hai làm cho hắn nhìn một cái thì muốn thu vào linh phủ.
_hết chương 49_