Ta sinh ra một nơi đẹp như tiên cảnh, chỗ đó ngô đồng vờn quanh, suối ngọt làm đẹp, sương mù lượn lờ không tan, như thơ như họa.
Ta không có tên, không có cha mẹ, đây là điều mà ta không giống các bạn phượng hoàng nhỏ khác, mới đầu ta cho rằng chỉ có hai điểm khác này thôi, cho năm thứ ba ta sau khi phá vỏ trứng.
Ta không biết dùng lửa, một con phượng hoàng, nhưng không thể điều khiển Lửa Phượng Hoàng, khi đó ta cũng không biết chuyện này có nghĩa là gì.
Ta không có nhà, mỗi ngày phải đậu trên cây ngô đồng, ta ghét trời mưa, bởi vì mỗi khi mưa, cho dù ta rúc đầu vào trong cánh vẫn thấy rất lạnh rất lạnh.
"Thấy không, đây chính là kết cục làm trái với quy tắc của bộ tộc, nhớ năm đó Phượng Ly Tranh nở mày nở mặt cỡ nào, cuối cùng chẳng những mất mạng, con của nàng ta ngay cả Lửa Phượng Hoàng cũng không thể thi triển."
"Thấy không, nếu con còn không nghe lời, mẹ sẽ không cần con, con sẽ phải giống như nàng."
"Thấy không..."
Ta không biết từ lúc nào mình thành người ngoài trong mắt người khác, có lẽ vẫn luôn là vậy, chỉ có ta từ khi sinh ra chỉ có một thân một mình, chỉ có ta trời tối phải dừng chân nơi đầu cành...
Ta cho là ta sẽ mãi như vậy, cho đến lúc những bạn phượng hoàng nhỏ khác dần dần lớn lên, lần đầu tiên ta bị vây công, thật ra ta cũng không hiểu đó là công kích, bởi vì từ trước tới nay không có người nào đến gần ta, cho nên ngay cả nguyên nhân bọn họ đến gần ta cũng không biết, chỉ biết nghiêng đầu tò mò nhìn bọn họ.
Ngày đó, ta bay một vòng lại một vòng trên không của vùng tiên cảnh đó, lần đầu tiên phát ra tiếng kêu khóc non nớt, không sai, lần đầu tiên, tiếng hót đầu tiên trong sinh mệnh của ta lại là kêu khóc.
Móng vuốt bén nhọn và mỏ chim để lại vết thương trên người ta, màn đêm buông xuống, những phượng hoàng nhỏ cuối cùng từng người từng người bay về nhà của bọn họ.
Ta đáp xuống cây ngô đồng, chải lại lông vũ của mình, từng mảnh từng mảnh, ta rất biết cánh chăm sóc lông vũ của mình, nhưng lần này, nhìn một mảng lớn trơ trọi trên đôi cánh của mình, ta bất lực.
Ông trời không tốt với ta, đêm đó trời mưa, lần này ta không cần tựa đầu vào trong cánh, bởi vì cho dù tựa vào, cũng không có lông vũ che mưa cho ta nữa.
Đêm đen nhánh, không có giới hạn. Bỗng nhiên tia chớp nổ ra bao phủ cả đất trời, mưa lớn tầm tã mà đến, cây ngô đồng lung lay sắp đổ, một tia chớp chém thẳng xuống, may mắn khi đó ta trốn đi rất nhanh, nếu không ta có thể sẽ giống như cây ngô đồng ta đã sinh sống ba năm, cháy đen hết.
Ta ngậm một cành cây ngô đồng nhỏ xíu bị mưa lớn quật xuống, dùng móng vuốt đào một cái hố nhỏ trồng cành ngô đồng vào, ta hy vọng ngày mai, nó sẽ lớn lên, sau đó để cho ta đậu trên đó.
Nhưng cuối cùng ta cũng không thể đợi đến nó lớn lên lần nữa, bởi vì nó bị những con phượng hoàng nhỏ vây công ta nhổ lên, lần này không cần bọn họ đuổi theo, ta mạnh mẽ xông tới chỗ bọn họ.
Hình thể và số tuổi của ta là nhỏ nhất, nhưng dù như thế, ta cũng mổ bị thương mắt của con cường tráng nhất, bọn họ sợ đến ngẩn người, con phượng hoàng bị thương thê lương kêu to, ta dùng cái chân không có bị thương của mình nhảy đến bên cạnh cành ngô đồng, dựng nó lên, vùi vào trong đất một lần nữa, ta cho rằng ta đã thắng.
Nhưng rất nhanh, một con phượng hoàng trưởng thành đã hóa thành hình người nghe tiếng chạy đến.
Ta bị bẻ gãy cánh ném xuống đất, ta nhìn thấy con phượng hoàng kia được phượng hoàng hình người ôm vào trong lòng, cẩn thận ôm đi.
Ta rất không hiểu, ta cho rằng phượng hoàng trưởng thành sẽ không tham dự vào, dù sao, ta đã từng kêu to thê lương như vậy, cũng không xuất hiện đôi tay nào đến ôm ta một cái.
Mặc dù ta không thể dùng Lửa Phượng Hoàng, nhưng huyết mạch vẫn tồn tại, cánh của ta lành lại, mặc dù nó bị lệch, cũng may còn có thể bay, nhưng bay không còn khéo léo như trước.
Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, vết thương trên người ta càng ngày càng nhiều, nhưng ta chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi, bởi vì khi đó ngay cả rời khỏi là cái gì ta cũng không biết.
Cho đến một ngày nọ, ta bị đuổi đến một chỗ hoang vu, đất đai trong đó cháy đen, ngô đồng bên trong cũng khô héo suy tàn, phóng mắt mà nhìn, không có màu sắc quen thuộc, ở trước mặt ta, xuất hiện hai khung xương phượng hoàng khổng lồ.
Ta như được ai dẫn dắt, chậm rãi đáp xuống trước hai khung xương, những con phượng hoàng nhỏ sau lưng không đuổi theo nữa, mà dừng lại phía xa.
Ta vốn cảm thấy thân thiết, dần dần đến gần chúng, hai khung xương phượng hoàng này giao gáy mà chết, sít sao kề bên, ta không rõ vì sao ta lại tiến lên dùng đầu một lần lại một lần cọ lên hai khung xương này, một lần lại một lần thê lương kêu to.
Trong mắt ta có thứ gì như nước dâng lên, không lâu sau đó, rất nhiều phượng hoàng chạy đến, bọn họ đang sợ.
Cuối cùng, bởi vì tự tiện xông vào cấm địa, ta bị ném ra khỏi chốn tiên cảnh ta đã sống bốn năm.
Ta bắt đầu sống lang thang, dần dần, trong đầu ta có thêm nhiều thứ, sau đó ta biết đó là truyền thừa, lần đầu tiên ta biến hóa là ở một thành trấn người phàm.
Ta núp trong góc đường, bóng dáng vô cùng bẩn thỉu cơ hồ nhìn không ra hình dáng ban đầu, trong lầu, tiên sinh kẻ chuyện trầm bồng du dương nói "Thế gian có thần điểu, không phải ngô đồng không đáp, không phải hạt thực không ăn, không phải sương mai không uống, kỳ danh phượng hoàng..."
Ta nghĩ, tiên sinh kể chuyện nói không đúng, bởi vì có ta đang sống lang thang.
Lúc rời khỏi, ta đυ.ng vào một người, sau khi ta biến hóa thì thành dáng vẻ của trẻ con hai ba tuổi, còn chưa cao tới đầu gối người kia.
Sau vụ va chạm, ta có nhà, hắn nói cho ta biết, sau này hắn sẽ là phụ thân của ta, mà nhà của ta gọi là Linh Tịch, ở Tây bộ Nam Cảnh, hồ nước đầm nước nhiều như sao trên trời, cũng là một tiên cảnh tựa như ảo mộng.
Ta có tên, ta tên là Nhan Như Liệt, có phụ thân, hắn gọi Nhan Uyên, có nhà, nơi đó gọi Linh Tịch, sau đó còn có thêm một đệ đệ thích khóc nhè, hắn tên là Long Phong Triệt.
"Các ngươi là con của Nhan Uyên ta, thì nên tùy ý mà sống, đội trời đạp đất, trai gái Linh Tịch, thà gãy không cong, vàng bạc dễ dàng có được, ngông nghênh thì khó cầu..."
Lời nói của phụ thân khiến ta nâng Phương Thiên Họa Kích lên, từ đây không bao giờ bỏ xuống. Đệ đệ thích khóc hít hít nước mũi, níu lấy vạt áo phụ thân, nhếch miệng lộ ra nụ cười thiếu hai cái răng cửa, thái dương phụ thân nhíu lại, cuối cùng vẫn là khăn tay ra, ngồi xổm xuống lau mũi cho bé mít ướt.
Mọi người trong bộ tộc Linh Tịch đều có dung mạo hơn người, tinh thông thủy tính, bọn họ có thể lặn trong nước mấy ngày, trong nước khéo léo như cá, hơn nữa tiếng hát như âm thanh tự nhiên, cái gọi là dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt, dạng tiếng hát này ở thành Linh Tịch có thể thường xuyên nghe thấy.
Đệ đệ rất thích ca hát, nhưng hắn ca hát không hay, thường xuyên vừa mở miệng, là mọi người chung quanh lập tức chạy tứ tán, đối với tộc Linh Tịch tôn trọng âm luật mà nói thì giọng hát kia không khác ma âm là bao.
Phụ thân cũng chịu đủ phiền não, có một ngày kia, cuối cùng không chịu nổi xách mít ướt về trong điện dạy bảo, ngày hôm sau, phụ thân mặt than lại xách mít ướt đi ra.
Ta nghe nói tiếng hát phụ thân có khả năng khiến chúng sinh khuynh đảo, có thể trở thành người đứng đầu Linh Tịch, tiếng hát phụ thân làm sao kém được, chỉ là ta chưa từng nghe qua, bởi vậy hiếm khi hiếu kỳ đi hỏi bé mít ướt.
Bé mít ướt lại kiêu ngạo vỗ ngực nhỏ thông báo: Hắn dạy phụ thân hát, mặc dù phụ thân rất ngốc, nhưng cuối cùng cũng học được.
Ta nghe vậy thì đột nhiên hơi đồng tình phụ thân, không biết sau này hắn còn cũng khí ca hát hay không.
Ta và đệ đệ đều là phụ thân nhặt về từ bên ngoài, phụ thân rất ít khi đi ra ngoài, mỗi ngày hắn đều tới cửa thành đứng, nếu như không có chuyện gì, thì sẽ đứng cả ngày!
Ta hỏi phụ thân đứng ở chỗ này làm cái gì, phụ thân nói hắn đang chờ người, ta hỏi hắn đang đợi ai? Phụ thân vuốt vuốt đầu ta nói chuyện này trẻ con không nên hỏi, nhưng cho đến lúc ta lớn lên, phụ thân cũng không nói đáp án cho ta biết.
Sau này lúc ta gặp người kia, cho dù phụ thân không nói, ta cũng đã hiểu, hắn đang đợi ai, hắn đang đợi người hắn yêu.
Trong sinh mệnh của ta lại có thêm một người, hắn thay thế phụ thân, sẽ làm bạn với ta cho đến điểm cuối của sinh mệnh, đây là lời mà hắn từng hứa với ta. Hắn tên là Cổ Trục Thủy.
Ngày ta xuất giá, người khóc thảm nhất không ngoài ý muốn là đệ đệ ta, hắn tặng cho ta con kỳ lân nhỏ mà hắn thích nhất, nói muốn để ta thuận lợi vui vẻ xuất giá, trở thành tân nương tử đầu tiên ngồi trên kỳ lân xuất giá.
Lần đầu tiên ta cảm thấy, đệ đệ đã trưởng thành, cho dù này kỳ lân này cũng có tiếng mít ướt trong thành Linh Tịch, cho dù kỳ lân này cứ cất giọng hát là có người chạy trốn, ta vẫn vui mừng không thôi.
Nhưng đêm đại hôn, uống hết rượu hợp cẩn, ta và phu quân đang muốn nghỉ ngơi, con kỳ lân nhỏ kia lại mạnh mẽ chui ra từ dưới giường.
Sau đó nhảy đến trên giường, bổ nhào vào trước mặt phu quân, hôn phu quân một ngụm, sau đó hừ hừ hừ nhổ nước miếng."Ta nếm qua, thối lắm, cho nên công chúa ngàn vạn đừng bị lừa, chúng ta nhanh về Linh Tịch thôi!" Nói xong ngậm vạt áo ta kéo ta ra ngoài.
Phu quân đen mặt vứt kỳ lân nhỏ ra ngoài, không cần nghĩ, biện pháp ngu xuẩn như thế trừ đệ đệ mít ướt kia, tuyệt đối không có người thứ hai có thể nghĩ ra được, chỉ sợ cũng chỉ có hắn có thể nuôi một con thần thú kỳ lân thành ra như vậy.
Kỳ lân nhỏ rất cố nhất, sau khi kết hôn vẫn tận sức hãm hại phu quân, cho dù chưa thành công, còn thường xuyên bị đùa giỡn xoay quanh, cũng làm không biết mệt. Có lúc ta động lòng trắc ẩn, lặng lẽ trợ giúp bé con ngu ngốc này một cái, nhưng mỗi lần đều bị phu quân phát hiện, sau đó buổi tối...
Bộ tộc Cổ Mạch trong mắt ta thần bí mà mạnh mẽ, dân tộc này có sinh mệnh giống như cỏ dại, bọn họ tràn trề nhiệt tình với cuộc sống, ở Cổ Mạch mấy năm, ta chưa bao giờ thấy qua một người oán trời trách đất, không ốm mà rên nào, tinh thần của bọn họ phấn chấn bồng bột cơ hồ khiến ta sợ hãi than.
Mỗi ngày phu quân dậy rất sớm, ta cho rằng đây là thói quen của hắn, về sau phát hiện toàn bộ bộ tộc Cổ Mạch đều có thói quen này, ngay cả trẻ con ba tuổi cũng không ngoại lệ, ta hỏi phu quân, tại sao vậy? Phu quân cười trả lời, bởi vì bọn họ quý trọng, không muốn lãng phí một chút thời gian nào.
Ta từng hiếu kỳ phu quân đến từ nơi nào, đã từng đi qua Hằng Đoạn Liệt cốc lại không thu hoạch được gì, phu quân thở dài ôm ta, muốn ta không cần ở chấp nhất điểm này, nếu không sẽ có họa diệt tộc.
Vì vậy ta không tìm kiếm nữa, nhưng lại chưa từng nghĩ, tai nạn vẫn bất ngờ tới.
Mười năm sau, kiếp diệt tộc của Linh Tịch đột nhiên đến, phu quân dẫn quân đi cứu viện trước, tiểu kỳ lân cũng cùng đi, mà ta thì phòng thủ thành Cổ Mạch, phòng thủ nhà của chúng ta.
Mấy tháng sau, ta không đợi được bọn họ trở về, lại chờ được đại quân ép sát và hai tin dữ, Linh Tịch diệt tộc, không ai sống sót, quân cứu viện trúng mai phục, toàn quân bị diệt!
Ta cởi hoa phục, mặc chiến giáp lên, cầm Phương Thiên Họa Kích đứng trên đầu thành, ta phải phòng thủ nơi này, cho đến lúc hắn trở về.
Dù là Linh Tịch hay là Cổ Mạch thì cũng là dân tộc đoàn kết, dân chúng có khả năng đánh một trận trong thành ào ào cầm lấy vũ khí lên tường thành.
Nhượng ta không nghĩ tới, thế nhưng lại có người làm phản, lúc nữ nhân kia mang tu sĩ và linh thú tiến vào đàn tế lúc, ta ý thức được không ổn, đây là đang muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt chúng ta mà!
Ta biết nữ nhân kia, một nữ nhân xinh đẹp mị hoặc đến cực điểm, cũng đến từ Hằng Đoạn Liệt cốc giống như phu quân, ta không nghĩ rằng một người xinh đẹp như thế lòng dạ có thể ác độc đến vậy.
Lửa cháy lâu thật lâu, bên tai ta là tiếng rêи ɾỉ thê lương và tiếng kêu thảm thiết, tâm thần ta đại loạn.
Lấy một địch nhiều, linh lực hao hết, ta lau hết máu tươi tràn ra nơi khóe môi, nghe bọn họ đường hoàng lên tiếng chiêu hàng, thật sự là buồn cười, ánh lửa sau lưng còn đang cháy ngùn ngụt, tiếng rêи ɾỉ thê lương còn vang vọng, máu tươi ấm áp còn đang rơi, làm sao ta có thể cúi đầu! Thân đã ở nơi địa ngục, thì sao chết được, huống chi chỗ đó, còn có người chờ ta.
Cổ Mạch vương thành, trải qua tháng ba khổ chiến, thành phá!
Chờ lần nữa có ý thức, thân ta đã ở dưới đáy đầm Kính Đàm, mà hắn cũng thực hiện đứng như lời hắn từng nói vậy: Làm bạn bên nhau, đến suốt cuộc đời.
_hết chương 38_