Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 27: Rời khỏi thành cổ

Ba người tìm kiếm trong hai phương đình mới tìm được một ly có nước, Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu nhường cho Long Tiểu Chi, thuận tiện nghiên cứu phương pháp sử dụng nước hồ.

Nhưng ba người đều không nghĩ tới là, phương pháp sử dụng nước hồ đúng đơn giản hết mức, bởi vì Long Tiểu Chi chỉ nằm ở mép ly, đưa ngón tay chọc chọc nước trong ly,

bóng dáng nàng và cả nửa ly nước hồ kia trong nháy mắt biến mất không thấy gì.

Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu liếc nhau một cái, lập tức chia nhau đi tìm ly khác, nếu Long Tiểu Chi một mình bị truyền tống về Kính Đàm thì rất nguy hiểm, những người khác có lẽ còn có sức tự vệ, nhưng một con tử điệp ấu sinh kỳ quả thật rất yếu đuối.

Còn Long Tiểu Chi, không như Nguyễn Thanh Tuyết suy đoán bị truyền tống về Kính Đàm ngay, lúc này nàng đang bị bọt khí hình thành trong nước hồ Kính Đàm bao lại, bọt khí thong thả nổi lên, trôi nổi không mục đích.

Đang suy nghĩ, Long Tiểu Chi có thể thấy Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu, lại phát hiện hai người hoàn toàn không nhìn thấy, cũng không nghe không cảm giác* được mình, Long Tiểu Chi cũng không hoảng hốt, đoán được đại khái này đây là phương thức rời khỏi.

*tu sĩ có 1 thứ gọi thần thức, đại khác giống giống ra-đa, cảm giác này chỉ sự ‘nhìn thấy’ bằng thần thức

Vách tường nước trong suốt tỏa ra sự mát mẻ, lại trong suốt, Long Tiểu Chi ngồi trong bọt khí bay qua rừng cây anh đào, bay về khoảng không vô ngần màu xanh đậm.

Trên đường đi, Long Tiểu Chi cũng không nhìn thấy những người khác, đoán có lẽ là bọn họ còn chưa tìm thấy nước hồ, có lẽ đường khác, hoặc có lẽ là bức tường nước hồ này là ẩn hình với nhau.

Long Tiểu Chi cho là mình sẽ liên tục ăn không ngồi rồi thế này, mãi cho đến lúc bay ra ngoài, lại chưa từng nghĩ, xuyên qua hư không, nàng trở lại thành Cổ Mạch lần nữa, lúc này đã là giờ dần, qua hai canh giờ cũng thì sẽ là tảng sáng.

Thành cổ càng lộ vẻ đổ nát hơn trước, dân chúng bôn ba trên đường phố chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào, có người quỳ xuống đất lớn tiếng khóc, có người cầm binh khí trong tay liều chết chống cự.

Máu tươi rơi xuống, tiếng khóc rung trời, không nhìn thấy bóng những kẻ xâm lăng, chỉ có thù hận thấu xương đã khắc sâu vào lòng.

Long Tiểu Chi thấy nữ thi không đầu kia còn chưa bị chém đầu, nàng đưa lưng về phía Long Tiểu Chi, phương thiên họa kích bén nhọn trong tay vẫn liên tục chém gϊếŧ, đầu nàng đã không còn mang khôi giáp, tóc đen thật dài buộc lên cao cao, rủ đến đầu gối.

Xoay người một cái, một dung nhan diễm lệ đến tuyệt sắc chợt lóe lên, môi đỏ tươi, mày kiếm tung bay, đồng tử đỏ như lửa, đúng là nữ tử phượng bào trên tiên đảo. Trong mắt này không có khϊếp đảm, cả người giống như chiến thần vĩnh viễn không ngã xuống.

Long Tiểu Chi còn thấy Y Vũ, trong một đám hư ảnh không có khuôn mặt trung, Y Vũ vô cùng bắt mắt, Y Vũ trong thành xem ra chừng hai mươi tuổi, vẫn rất xinh đẹp dễ thương, cử động phong tình.

Y Vũ rất cẩn thận, lặng lẽ lẻn vào đàn tế, không lâu sau đó, trên trăm đứa trẻ bị cái gì xua đuổi ra từ trong mật đạo bị, tuổi của mấy đứa trẻ này không như nhau, nhỏ nhất còn trong tã lót, bị đứa lớn một chút ôm trong ngực.

Có đứa khóc thút thít, có đứa đang run rẩy, có đứa đang phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị giam cầm trên tế đài, hình như Y Vũ đang đang nói chuyện với người nào đó, không lâu sau đó, lửa phóng lên cao, kèm theo đó là tiếng kêu khóc thê lương thảm thiết vang dội cả thành trì, những bóng dáng nhỏ bé giãy giụa trong ngọn lửa kia có vẻ vô cùng bất lực.

Long Tiểu Chi cơ hồ dại ra, trong đầu nàng mơ hồ vang lên câu nói trong hố tế trước đây không lâu của Y Vũ."Thành chủ thành này nhất định là một kẻ biếи ŧɦái, trên tế đài kia tất cả đều là thi thể trẻ con bị đốt trọi, ít nhất cũng có trên trăm, con người đúng là sinh vật xấu xí."

Trong lòng Long Tiểu Chi không biết có tư vị gì, khó trách những thứ thì thể trẻ con kia theo Y Vũ không buông tha. Y Vũ nhìn như ngốc nghếch xúc động, kì thực rất có tâm kế, ký ức của nàng ta hẳn là khôi phục sau khi vào đầm, nếu không sẽ không biết khắc phù triện, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, nàng ta dùng mình dụ tiêu thi, dùng đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết hấp dẫn nữ thi không đầu, một mình nghênh chiến tinh phách kỳ lân, nếu không phải bị Tây Tịch Nguyệt tính kế, cũng là một nhân vật khó giải quyết.

Tiếng kêu thảm thiết của trẻ con quấy nhiễu tâm thần nữ tướng, trên người nàng có thêm mấy vết thương, sau đó bị người ta từ đánh khỏi không trung, nữ tướng lấy một địch nhiều, hiện thời tự nhiên bị bắt.

Có lẽ là đối phương nói lời chiêu hàng gì đó, nữ tướng lập tức ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt mang hận, giọng nói quyết tuyệt."Nhan Như Liệt ta thà chết trận, cũng không bao giờ khuỵu gối! Nếu hồn phách ta không tiêu tan, ngày sau nhất định nhất nhất đòi lại, mối hận diệt tộc, thù tàn sát hàng loạt dân trong thành, vĩnh viễn, đến chết không ngừng!"

Chiêu hàng không có kết quả, đối phương bị chọc giận, nữ tướng bị chém đầu, thi thể treo dưới cửa thành.

Máu màu đỏ, gió nức nở nghẹn ngào, đêm đen nhánh, cuối cùng chỉ còn lại những thi hài phòng thủ, thành cổ cúi đầu kêu khóc mà không người nhặt xác cho họ.

Một ánh sáng rất nhỏ đột nhiên chiếu xuống từ đỉnh đầu, Long Tiểu Chi ngẩng đầu, cát bạc khẽ phát ra sáng, trời, đã là tảng sáng!

Long Tiểu Chi sờ sờ mặt, chỉ thấy một mảnh ướŧ áŧ. Dụi dụi mắt, cúi đầu nhìn qua, màu máu trong thành cổ đổ nát rực rỡ hẳn lên dưới ánh sáng của cát trắng, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Thành cổ hùng vĩ tráng lệ trầm tĩnh này không biết đã bao nhiêu tuổi, chỉ là lúc này nhìn lại, thành cổ như lắng đọng tất cả bi thương, mỗi ngày yên lặng ôn lại, từng đao từng đao mà ghi khắc, nhắc nhở lấy mình, cừu hận khắc vào xương tủy này.

Bọt khí càng bay càng cao, thoải mái xuyên qua lớp cát dưới Kính Đàm, Long Tiểu Chi lần nữa nhìn thấy ngân giao dưới đáy đầm, ngân giao nhắm hai mắt, yên lặng không giống vật còn sống.

Long Tiểu Chi chỉ cảm thấy trong đầu có ánh sáng chợt lóe, trong nháy mắt nhớ tới bình phong ngọc trong đại điện kia, bức tranh khắc long phượng trình tường trên đó có cảm giác rất quen, còn có thi thể đế hậu ôm nhau mà ngồi trong nhà gỗ nhỏ trên tiên đảo, rồi tới ngân giao tử đồng và Cửu Cảnh Kim Liên bây giờ.

Cửu Cảnh Kim Liên vì sao lại sinh ra uy áp với Tử Chi nàng? Chỉ sợ bản thể Cửu Cảnh Kim Liên đã từng là nữ tướng phượng bào, còn Cổ Mạch Chi Chủ thì là chân long tử đồng.

Chân long nhất định dùng thứ gì đó đánh đổi hồn phách nữ tướng, sau đó mượn Cửu Cảnh Kim Liên mà dưỡng hồn, cho nên ngân giao mới để ý Cửu Cảnh Kim Liên như vậy, để ý đến mức bọn họ nhìn một cái cũng chọc giận hắn, hơn nữa khi đó Y Vũ trên bè trúc phiệt phải nhận lấy công kích điên cuồng.

Trong ảo cảnh thành cổ cũng không có xuất hiện chân long, giải thích rõ lúc thành bị phá hắn không có trong thành, cho nên sau đó thi thể Y Vũ mới bị bắt quỳ trước người nữ tướng phượng bào.

Mà mọi người trong thành cổ trung trừ những võ tướng và tiêu thi bọn họ thấy lúc ban đầu là ảo giác, nữ thi không đầu đặc biệt được thành cổ cường hóa, cho nên không khác thật thể, vẫn tồn tại không chân thật, bởi vì đế vương tử đồng kia tuyệt đối sẽ không cho phép thi thể vương hậu bị treo dưới thành.

Long Tiểu Chi bay ngang qua chỗ của ngân giao, nhưng ngân giao lại chưa từng phát giác nàng, chắc là ny công lao của bọt khí, bọt khí vẫn đang thong thả nổi lên.

Không biết là xuất phát từ tâm lý thế nào, Long Tiểu Chi lặng lẽ đưa ra bàn tay mập mạp ra, cách bọt khí trấn an sờ sờ lớp vảy tráng kiện trên thân thể khổng lồ của ngân giao.

Làm xong động tác này, Long Tiểu Chi giật nảy mình, rất sợ ngân giao phát giác, một ngụm nuốt nàng.

Trên thực tế hình như ngân giao cũng phát hiện, bởi vì hai mắt rồng đang nhắn mở ra một khe hở, lại thấy không có gì khác thường nên nhắm lại rất nhanh.

Long Tiểu Chi thở phào nhẹ nhõm, thoáng trầm tư, dường như hạ quyết tâm, từ linh phủ lấy ra một đống bào tử nhỏ, thử vung về phía đáy đầm Kính Đàm, nếu nguồn gốc linh lực của ba trận pháp chồng chất này là Kính Đàm, vậy linh lực Uẩn Dưỡng linh hồn nhất định cũng từ Kính Đàm mà ra.

Bào tử thật nhỏ giống như Long Tiểu Chi mong đợi mà xuyên qua bọt khí, rơi xuống đáy đầm, tuy Kính Đàm có sức nổi, hình như chỉ giới hạn trong những vậy có khai linh, nếu không trong đàm cũng sẽ không có tôm cá.

Lại không nghĩ tới, cử động này của Long Tiểu Chi khiến ngân giao hoàn toàn mở mắt, hơn nữa hai đồng tử màu tím lạnh như băng kia nhìn nàng xuyên qua bọt khí.

Long Tiểu Chi sợ hết hồn, áp vào vách bọt khí, lẽ nào bị phát hiện? Không thể nào, lấy năng lực khống chế của mình với bào tử, sẽ không xảy ra hiện tượng linh lực không ổn định mới đúng.

Lúc mắt to trừng mắt nhỏ, Cửu Cảnh Kim Liên được ngân giao dùng thân thể bao quanh hình như có động tĩnh, sau đó, Long Tiểu Chi liền nhìn thấy trong đồng tử lạnh như băng của ngân giao lộ ra thần sắc bất đắc dĩ mà cưng chiều.

Sau đó, ngân giao vểnh đuôi lên, vươn về phía bọt khí của Long Tiểu Chi, ngăn cản bọt khí lên cao. Long Tiểu Chi hoàn toàn ngây người, cảm giác đại khái có lẽ mình đã gây họa.

Đang gấp đến độ muốn cào tường thời khắc, đột nhiên một hạt sen phát ra ánh sáng màu vàng nhạt rực rỡ bay vào bọt khí của Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi vô thức đưa tay mập ra, hạt sen vững vàng rơi trong lòng bàn tay nàng.

"Ngươi thấy ta?" Sau khi Long Tiểu Chi hỏi xong mới phát hiện mình lại hỏi một vấn đề ngốc, quả nhiên tròng mắt ngân giao hơi híp, một giọng nói rõ ràng vang lên trong đầu.

"Trận pháp là cô* bố trí, có cái gì là cô không nhìn thấy." Nói xong đuôi vung lên, bọt khí của Long Tiểu Chi nhanh chóng lên cao, bóng dáng ngân giao càng ngày càng xa, trở nên mơ hồ rất nhanh.

*Cô: ta, cách tự xưng của người có địa vị cao, như trẫm, quả nhân,....

Bọt khí lên cao đến mặt ngoài Kính Đàm mới vỡ ra, Long Tiểu Chi giương cánh, khéo léo bay lên, Long Tiểu Chi cúi đầu nhìn nhìn Kính Đàm trong suốt, yên lặng bay tới bờ, Nguyễn Thanh Tuyết, Hoa Vũ Lâu và Phàm Tâm đã sớm chờ ở chỗ đó.