Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 4 - Chương 111: Phiên ngoại: Thuốc ‘trong mắt tôi chỉ có em’ 2

“Tôi muốn bị cậu ăn sạch.” Người đàn ông mặt không biểu cảm nói.

Má ơi thật sự nói này!

Phỉ Vô Thuật kinh ngạc lại thú vị chớp chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, giống như tìm được chuyện vui, nửa quỳ trên giường, ngữ khí dụ hoặc như ông chú xấu xa: “Tiểu Dực Dực, gọi một tiếng ‘Vô Thuật ca’ đi.”

Tần Dực nhìn y, môi mỏng khẽ mở, âm thanh trầm thấp: “Vô Thuật ca.”

“Phụt ha ha ha!” Vô Thuật ca triệt để không có giới hạn cười ngã lên giường, Tiểu Dực Dực anh cũng có ngày hôm nay! Y hít khí bổ sung, “Sau này đều phải gọi tôi như vậy.”

“Đã biết, Vô Thuật ca.” Tần đại thiếu thuận theo đáp ứng.

Phỉ Vô Thuật đột nhiên có chút mặt đỏ tim đập, tại sao người khác gọi y như vậy y chẳng thấy có gì lớn lao, mà Tiểu Dực Dực vừa gọi như thế… y có cảm giác đang tán tỉnh.

“Cười đau bụng rồi.” Vô Thuật ca nai con chạy loạn cứng đờ chuyển đề tài, lật người, nằm ngửa trên giường, đầu vừa khéo gối lên đùi Tần Dực, y ra vẻ lau nước mắt chảy vì cười trên khóe mắt, như đại gia phân phó, “Tiểu Dực Dực, xoa cho ca nào.”

Tần Dực nghe lời đưa hai tay ra, lực đạo không nặng không nhẹ xoa bên hông và bụng Phỉ Vô Thuật.

Lúc này Phỉ Vô Thuật mới bắt đầu suy nghĩ, trên người Tiểu Dực Dực rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Y thoáng cái liền nhớ tới lời tiểu thư Nissen nói, thế là rất nhanh đã hiểu được, Tiểu Dực Dực đây là trúng chiêu của cô ta.

Nhưng tiểu thư Nissen tuyệt đối sẽ không làm chuyện nguy hại đến Tiểu Dực Dực, Phỉ Vô Thuật rất xác định điểm này. Hơn nữa nhìn bộ dạng cô ta trước khi đi, có lẽ rất nhanh sẽ mang về phương pháp khiến Tiểu Dực Dực hồi phục bình thường.

Cho nên không cần quá lo lắng, đúng không? Cho nên y không cần vội giúp Tiểu Dực Dực hồi phục, đúng không?

Phỉ Vô Thuật tràn đầy vui vẻ nghĩ, hiếm khi Tiểu Dực Dực ngoan ngoãn nghe lời như vậy, giữ trạng thái này một hồi không tệ, đúng không?

Y lười biếng lật người: “Lưng cũng muốn xoa.”

“Ừ.” Cánh tay mạnh mẽ đặt lên sóng lưng.

“Khi trả lời, phải nói ‘biết rồi, Vô Thuật ca’.” Ai đó tiểu nhân đắc chí cười trộm.

“Biết rồi, Vô Thuật ca.” Giọng nói bình tĩnh.

Phỉ Vô Thuật đỏ mặt, vui muốn chết, cảm giác thỏa mãn thoáng chốc bành trướng, cuộc sống luôn sẽ ngẫu nhiên tặng cho người ta một phần đại lễ ha ha ha….

“Tiểu Dực Dực buổi chiều có bận không?” Đôi tay sau lưng tựa hồ có loại ma lực thần kỳ, lực đạo xoa nắn vừa đủ khiến Phỉ Vô Thuật thoải mái muốn ngủ. Y mơ mơ hồ hồ nghĩ, Tiểu Dực Dực tựa hồ làm cái gì cũng đều có thể làm được tốt nhất.

“Có.”

“Dời mấy chuyện đó ra sau đi, chiều hôm nay, Tiểu Dực Dực phải ở cùng tôi.” Phỉ Vô Thuật ngang ngược quyết định thời gian buổi chiều của Tần Dực.

“Ừ.”

Phỉ Vô Thuật chột dạ toét miệng, Tiểu Dực Dực nghe lời khiến y rất không có cảm giác chân thật. Mà… nếu Tiểu Dực Dực sau khi tỉnh táo nhớ lại những chuyện này, y chết chắc rồi phải không?

Cười gượng ngồi dậy, Phỉ Vô Thuật liếc nhìn Tần Dực đang ngồi đoan chính một cái, cắn răng__ chết thì chết đi, cơ hội hiếm có mà!

“Tôi nghĩ xem, buổi chiều chúng ta phải làm gì.” Phỉ Vô Thuật dứt khoát ném tương lai đã định sẽ bi kịch của mình ra sau đầu, hưng phấn bừng bừng bắt đầu kế hoạch, “Nên ra ngoài hay nên ở trong phòng tiêu pha hết buổi chiều?”

Nếu ở trong phòng, y có thể làm đủ chuyện kỳ kỳ quái quái với Tiểu Dực Dực. Nếu ra ngoài, có thể để đám người Hà Việt sùng bái Tiểu Dực Dực xem thử, Tiểu Dực Dực “nghe lời thuận theo” y cỡ nào, khiến mấy tên đó không thể nói gì mà một đóa hoa nhài cắm bãi xx trâu được nữa (╰_╯)#!

Phỉ Vô Thuật chớp chớp mắt, kỳ thật nếu ra ngoài, chuyện kỳ kỳ quái quái vẫn có thể làm được nha. Diện tích thảm thực vật bao phủ trên tinh cầu này lớn như thế, tùy tùy tiện tiện tìm một chỗ cũng là chỗ tốt hoang vu hẻo lánh cây cối um tùm.

“Ừ, ra ngoài!” Trong đầu tràn đầy cảnh tượng bất lương, ai đó nhếch môi đầy gian tà: “Tôi lấy quần áo cho Tiểu Dực Dực nhé.”

Phỉ Vô Thuật nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy về phòng mình.

Đồ tai mèo? Đồ trói buộc? Đồ trong suốt? Đồ y tá?… Được rồi, Phỉ Vô Thuật chỉ là nghe mấy món này trong miệng Mạc Sinh, nhưng chỉ mới nghe những danh từ này, lại dùng nó lên người Tiểu Dực Dực, liền cảm thấy cực kỳ gợi cảm.

Chẳng qua Vô Thuật ca hưng trí thật cao sau khi mở tủ quần áo của mình, mới bị hiện thực hắt cho một chậu nước lạnh thấu lòng__ y căn bản không có mấy bộ trang phục kỳ dị này!

Buồn bực trở lại phòng Tần đại thiếu, Tần đại thiếu phiên bản ngoan ngoãn vẫn đang ngồi yên trên giường đợi y trở lại.

Khi Vô Thuật ca đi vào phòng, liền nhìn thấy con mắt như hắc diệu thạch của Tần đại thiếu lập tức chuyển lên người mình, giống như trong thế giới của đại thiếu vĩnh viễn chỉ có một mình y, tâm tình thất vọng lập tức được trị liệu, Phỉ Vô Thuật nhún vai, cười nói: “Bỏ đi, cứ mặc thường phục ra ngoài là được.”

Nếu thật sự mang Tiểu Dực Dực mặc những trang phục kỳ quái đó ra ngoài, vậy sau đó tính nợ lại, y sẽ càng bi kịch.

Phỉ Vô Thuật an ủi bản thân, xem như tích chút đức cho bản thân vậy = =.

“Tôi thay cho anh!” Thấy Tần Dực xuống giường, tựa hồ muốn đi thay quần áo, Phỉ Vô Thuật tràn đầy sức lực giơ tay, “Tiểu Dực Dực anh đừng động!”

Tần Dực khẽ nghiêng đầu nhìn y: “Tôi đi tắm.”

Vẻ mặt nghiêm túc vô tội thoáng cái manh ngã Phỉ Vô Thuật, cái tên tư tưởng cực độ không thuần khiết cảm thấy nửa người dưới của mình hơi ngẩng đầu, thế là buột miệng nói ra, “Tôi tắm cho anh!”

“Ừ.” Tần đại thiếu khẽ gật đầu, không nhanh không chậm đi vào nhà tắm.

Phỉ Vô Thuật tâm hồn phơi phới, Tiểu Dực Dực chỉ biết nói “ừ” thật sự làm người ta muốn nhũn ra!

Hít sâu mấy cái, Phỉ Vô Thuật cảm thấy bản thân hiện tại so với bất cứ lần nào trước kia cũng căng thẳng hơn nhiều, y cào đầu, căng thẳng gì chứ! Nên làm không nên làm đều đã làm qua rồi, muốn xấu hổ thấp thỏm gì đó sớm đã muộn rồi đi?

Giả nghiêm trang nhẹ ho hai tiếng gõ cửa: “Tiểu Dực Dực, tôi vào đó?”

Trong phòng tắm đầy tiếng nước: “Vào đi.”

Vô Thuật ca vui vẻ len vào.

Tiểu Dực Dực trong bồn tắm đã nhìn qua vô số lần, nhưng tựa hồ ý thức được lần này Tiểu Dực Dực có thể sẽ cho mình muốn gì làm nấy, tim Vô Thuật ca đập nhanh hơn mấy phần. Trong phòng tắm mù mịt hơi nước, Tiểu Dực Dực không chút đề phòng con sói đuôi bự là tội phạm câu dẫn người ta nhất, Vô Thuật ca vẻ mặt hạnh phúc ngồi quỳ bên bồn tắm, vẻ mặt ông chú dung tục triển khai toàn bộ, vậy mà có mấy phần phong phạm bậc chú bác nổi danh Phỉ gia Samuel: “Tiểu Dực Dực, tay nâng cao lên, tôi rửa giúp anh.”

Có cần làm Tiểu Dực Dực luôn ngay trong phòng tắm không? Vô Thuật ca liếʍ khéo môi, cơ khát không thôi.

Khi y đang dự định trực tiếp nhào lên, Tần đại thiếu đưa tay vén mái tóc dài ẩm ướt sang một bên, con mắt hơi nâng: “Vô Thuật ca, cậu làm dơ nước trong bồn rồi.”

“Ể ể?” Nghe được khẩu khí ghét bỏ, thoáng cái Phỉ Vô Thuật còn cho rằng đại thiếu chân chính đã trở lại, nhưng ba chữ ‘Vô Thuật ca’ khiến trái tim căng chặt của y lập tức thả lỏng… làm chuyện xấu luôn lo lắng đề phòng, thật không dễ dàng.

Y cúi đầu nhìn nước trong bồn, mới phát hiện trong nước đang lan ra màu đỏ nhạt. Rất tự mình biết mình sờ mũi, một tay dính nhớt.

A, quả nhiên là như thế.

“Gần đây thượng hỏa.” Vô Thuật ca vẻ mặt bình tĩnh, nội tâm lặng lẽ lau nước mắt, lại gì nữa đây khốn kiếp! Đều đã không phải là xử nam rồi tại sao còn có hành vi ngây thơ chảy máu mũi này chứ? Mẹ nó cái này không khoa học! Quan trọng nhất là, tại sao y luôn liên tục mất mặt trước mặt Tiểu Dực Dực vậy? Cho một cơ hội cứu vãn tôn nghiêm coi!

Y nâng tay che mũi, tặc tâm không chết cắn răng nói: “Không sao, anh tắm, tôi nhìn.”

Tần đại thiếu khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đáp: “Ừ.”

Chẳng qua sau đó hắn lại bổ sung một câu: “Vô Thuật ca, bẩn.”

Gương mặt lạnh lùng trong hơi nước trở nên nhu hòa đi nhiều, ngay cả con mắt đen kịt cũng bị phủ lên tầng hơi nước mù mịt, đầy mông lung. Bị người như thế nhìn như thế, Vô Thuật ca ưu thương phát hiện, bản thân vậy mà có cảm giác tội lỗi nặng nề.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Vô Thuật ca cuối cùng chịu không được thỏa hiệp, lặng lẽ đứng lên, bước chân nặng nề ra khỏi phòng tắm__ thật không hổ là Tiểu Dực Dực mà, ngay cả phiên bản nghe lời cũng sạch sẽ thành thói, ánh mắt nhỏ ghét bỏ chỉ trích đó giống như mũi tên bén nhọn đâm vào l*иg ngực người ta.

Kế hoạch nhà tắm hành hung chết yểu ngay từ khi manh nha, Vô Thuật ca ảo não phản tỉnh, cuối cùng đợi được tới lúc Tần đại thiếu ăn mặc chỉnh tề đi ra. Trên làn da trắng tuyết còn lộ ra hơi nước nhè nhẹ, nhìn vào mắt Vô Thuật ca, giống như trái cây tươi mọng, dẫn dụ y bước tới cắn một phát.

Y cũng làm thế, nước miếng ẩm ướt ấn lên bên má đại thiếu.

Con mắt đen kịt của đại thiếu lại nhìn qua__

“Bẩn__ đúng không?” Vô Thuật ca giành trước mở miệng, ngôn ngữ đanh thép: “Thích anh tôi mới làm vậy, đây là chứng minh tình yêu, Tiểu Dực Dực anh không thể ghét bỏ.”

Tần đại thiếu dùng khăn tay lau bên mặt: “Ừ, không ghét bỏ.”

Vô Thuật ca: “…” Tiểu Dực Dực phiền anh ngôn ngữ và hành động hài hòa nhất trí chút được không?

“Được rồi, chuẩn bị xong rồi, chúng ta nên ra ngoài thôi.” Vô Thuật ca thở ra một hơi, vỗ vỗ mặt để tinh thần phấn chấn trở lại, rõ ràng là chuyện rất vui, tại sao y lại có cảm giác bị giày vò tới thân tâm mỏi mệt?

Tần đại thiếu tán đồng gật đầu, nhấc chân đi ra cửa.

“Đợi đã, Tiểu Dực Dực.” Phỉ Vô Thuật gọi hắn lại, bước lại gần kéo tay hắn, cười híp mắt nói: “Ừ, có thể rồi, đi thôi.”

Tần đại thiếu cúi đầu nhìn bàn tay năm ngón giao nhau, khóe môi cong lên độ cong nhạt tới khó thấy được: “Đi thôi, Vô Thuật ca.”

Thế là trong căn cứ chiến sự của Hà Việt, một đôi tình lữ ngọt ngào chói mù mắt người khác bắt đầu khoe hạnh phúc suốt ngày, nam nam nữ nữ ở những nơi họ đi qua đều che mắt ngã không dậy nổi, tâm sùng bái rào rào vỡ đầy đất__ đó không phải đại thiếu tuyệt đối không phải đại thiếu!

Đại thiếu cao cao tại thượng như thiên thần làm sao có thể nghe lời thuận theo một người như vậy chứ?

Đại thiếu cao ngạo lạnh nhạt làm sao có thể đủ kiểu thân thiết đủ kiểu nuông chiều đối với một người như thế chứ?

Nhất định là cách họ nhìn không đúng!

Tuy nói như vậy có chút không phúc hậu, nhưng sự ngưỡng mộ ghen tỵ oán hận của người khác chính là cảm giác thành tựu thỏa mãn của mình.

Đi dạo một vòng quanh căn cứ, khóe môi Vô Thuật ca toét đến tận tai, tâm tình phơi phới như mặt trời giữa hạ.

Tới buổi tối, sau khi kéo Tần đại thiếu ăn xong bữa tối tình yêu, lại lần nữa miểu sát đám đông độc thân khổ bức, Vô Thuật ca vội vã kéo người về phòng.

Tắm rửa thay quần áo, Vô Thuật ca nhẫn nại đến mức hai mắt đỏ bừng ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Tần đại thiếu ngồi trên giường, hung tợn nuốt nước miếng, như sói đói nhào lên thức ăn__ cuối cùng đợi được đến thời khắc này rồi gào gào!

“Vô Thuật ca.” Tần đại thiếu thuận theo nằm thẳng, con mắt đen kịt an tĩnh rũ xuống, nhìn người đang liếʍ láp l*иg ngực mình.

Vô Thuật ca lột sạch quần áo, vùi đầu cố gắng trồng các đốm ô mai hàm hồ đáp một tiếng: “Ừ.”

“Vô Thuật ca hôm nay chơi rất vui?”

Vô Thuật ca trực giác có chút bất thường ngây ngốc ngẩng đầu lên, hồ nghi lại chần chừ nhìn vẻ mặt ít ỏi biểu cảm của Tần đại thiếu: “Tiểu Dực Dực, anh…”

Tần đại thiếu không nói nữa, đôi môi mát lạnh ấn lên môi y, giọng nói cũng lãnh đạm mát lạnh nhưng lại khiến cả người bùng cháy: “Vô Thuật ca, chúng ta tiếp tục.”

Vô Thuật ca trợn mắt thật to cứng đờ tùy ý đối phương bày bố… không, không phải chứ?!

“Tiểu, Tiểu Dực Dực từ khi nào anh… ưm__ ư…”

Những lời còn lại, bị nuốt chửng trong tiếng rêи ɾỉ ái muội tình sắc.

Ờ, tối hôm nay, đã định là không yên tĩnh.

Tiểu thư Nissen ở nơi khác, cuối cùng liên lạc được với anh trai đang vùi đầu làm việc.

“Em sử dụng thuốc đó lên người Tần Dực?” Brolin mặt không biểu cảm.

Tiểu thư Nissen yếu ớt gật đầu: “Em biết sai rồi, nên làm sao giải được dược hiệu?”

“Nếu là cậu ta, không cần.” Brolin nhìn vẻ mặt hoang mang của tiểu thư Nissen, bổ sung, “Điều phối sư đều có tính kháng thuốc. Thuốc cấm thâu thiên hoán nhật cũng chỉ có thể khiến cậu ta hôn mê một lúc, thuốc này, thân thể cậu ta sẽ tự động sinh ra kháng thể.”

Hắn nói: “Hiện tại, có lẽ đã được giải rồi.”

“Vậy thì tốt quá!” Tiểu thư Nissen yếu ớt che ngực, thở phào một hơi.

Câu chuyện rất ít người biết này chính là như thế. Phát sinh trên người Tần đại thiếu và Vô Thuật ca, cũng chỉ là bí mật giữa hai người.

Đương nhiên, đáng nhắc là, sau hôm đó, thành viên của đoàn thể tình lữ đi chết đi chết hết đi tăng mạnh không ít, thần kỳ là, nhóm bạn gay trong căn cứ lại không hiểu sao tăng lên nhiều.

À, đúng rồi, hình như còn có một em gái viết một tác phẩm, tên ‘Tên lưu manh kia, buông đại thiếu đó ra’, chẳng qua nghe nói sau đó bị Vô Thuật ca gọi đến chỗ tối độc thủ tàn hoa một lần, thế là em gái ứa lệ đổi tên, hình như là ‘Cơ giáp – Trọng sinh chi phỉ quân’ gì đấy?

Em gái thút tha thút thít biểu thị, tác phẩm này căn bản không có quan hệ gì với cơ giáp, tại sao phải thêm vào hai chữ cơ giáp chứ? Logic của Phỉ lưu manh thật kỳ quái!

Nói đơn giản là, cái này tuyệt đối không phải là lỗi của cô đã chặt đứt đại cương tình tiết cơ giáp đâu!

Hết.