Phỉ Vô Thuật sau khi kết thúc liên lạc với Phỉ Đồ, liền khởi động máy dẫn tinh thần, đi tới tinh hệ Hà Việt.
Tần Dực vẫn đang ở trong tinh hạm của hắn, trừ ngẫu nhiên tiếp cận tinh cầu tiến hành bổ sung vật tư sinh hoạt, sau khi rời khỏi Bồi Hương tinh, hắn vẫn luôn di chuyển tới tinh cầu trung tâm Tần gia Thức Hoang tinh.
Thức Hoang tinh cách vị trí hiện tại của hắn rất xa, không những ở giữa phải trung chuyển không gian tối vô số lần, thời gian đi trong không gian tối cũng vô cùng dài.
Tần Dực đang ở trong phòng ấm chăm sóc thực vật, thẳng người dậy, nhẹ nói: “Tới rồi.”
“Ừ.” Lúc này tâm trạng Phỉ Vô Thuật rất phức tạp, nghe được đoạn lịch sử chấn động đó, nhìn thấy biểu cảm thất vọng thương cảm của ông già nhà mình, vô thức liền chạy tới tinh hệ Hà Việt, nghe thanh tuyến bình tĩnh đạm nhạt của Tần Dực, tâm trạng hỗn loạn được an ủi từng chút một.
Không biết bắt đầu từ khi nào, sau khi y tới tinh hệ Hà Việt, đối thoại của hai người đều bắt đầu bằng hai câu này. Dần dần biến thành một thói quen, cứ như khi về nhà, luôn sẽ có người ở nhà chờ đợi mình, nói những lời bình thản mà ấm áp “anh về rồi”, thế là trái tim chịu đựng phiền toái bên ngoài thoáng cái đạt được yên tĩnh.
“Tôi có chuyện nói với anh.” Phỉ Vô Thuật tâm trạng chuyển tốt cười hi hi nói, “Tuyệt đối là chuyện lớn.”
“Cố ra vẻ.” Tần Dực đặt công cụ trong tay xuống, phủi sạch tay, đi ra ngoài.
Phỉ Vô Thuật nhẹ cười: “Lần này tuyệt đối phải nhìn thấy bộ dạng chấn kinh của Tiểu Dực Dực!” Lúc nào cũng một biểu cảm không ngán hay sao?
Tần Dực đi vào phòng điều khiển, ngoài cửa sổ thật lớn là không gian tối đen kịt, chỉ nhìn sẽ cảm thấy rất đè nén, nhưng Tần Dực không có cảm giác gì, đứng trước cửa sổ, con mắt đen kịt phản chiếu không gian đen kịt, màu sắc tương đồng dung vào nhau, không nhìn ra khác biệt nào.
Khí, khí tràng bình tĩnh có cần mạnh mẽ thế không… Phỉ Vô Thuật cảm khái, y đã sắp không còn lòng tin phá vỡ biểu cảm của Tiểu Dực Dực rồi.
“Hôm nay ông già tôi kể cho tôi nghe chuyện về niên đại hỗn độn.” Phỉ Vô Thuật tổ chức từ ngữ xong, ấp ủ đủ cảm xúc, liền kể lại từ đầu.
Nhân loại trái đất bị ép di dời, nhân loại xây dựng gia viên mới, trên đường phát triển, khoa học và tự nhiên dần xung đột, cho đến sau đó là chiến tranh thảm liệt kéo dài mấy trăm năm, còn có… dân bản xứ tinh hệ Hà Việt, đại khái là tốp nhân loại tôn sùng khai thác tiềm lực bản thân năm đó rời khỏi liên bang.
Khi y nói, vẫn luôn tỉ mỉ quan sát biểu tình của Tần Dực, kinh ngạc đâu? Kinh ngạc đâu rồi? Chuyện hai chúng ta coi như là người trái đất chung nguồn chung cội, anh cũng không chấn động một chút sao?! Tinh hệ Hà Việt và Tân Ngân Hà hệ mấy ngàn năm trước là một nhà, anh cũng không biểu thị một chút khó tin nào sao?
Cho tới khi y không tìm được lời nào để nói nữa, y cũng không thấy mặt Tần Dực thay đổi biểu cảm một lần nào.
Cảm giác thất bại tràn lan, Phỉ Vô Thuật vô lực nói: “Tiểu Dực Dực anh thiếu hụt tình cảm sao? Bệnh này, phải trị.”
“Tôi không phải Brolin.” Tần Dực nghiêm túc phản bác, “Chỉ là đối với chuyện này, tôi vốn đã có suy đoán đó.”
“Ế?” Phỉ Vô Thuật bật cười, “Tiểu Dực Dực anh đừng khoác lác, pháo chạy sau là không được.”
Tần Dực bình tĩnh nói: “Hà Việt và liên bang, có rất nhiều thứ chung. Mà điểm mấu chốt nhất, chính là cùng chung ngôn ngữ. Hai tinh hệ sử dụng cùng một loại ngôn ngữ, tôi đã hoài nghi quan hệ giữa hai bên từ rất lâu rồi.”
“…” Phỉ Vô Thuật á khẩu, trải qua Tiểu Dực Dực nhắc nhở như vậy, y cũng cảm thấy như vậy không sai__ nhưng tại sao vấn đề rõ ràng như vậy, phải được Tiểu Dực Dực nhắc tới y mới chú ý đến?!
“Thần thoại, tục ngữ được lưu truyền đều có chỗ tương tự. Còn nhớ rồng và phượng hoàng không?” Tần Dực nhẹ nói, “Cái này có thể nói rõ, văn hóa hai bên cũng có sự trùng lặp nhất định.”
Phỉ Vô Thuật triệt để câm nín, trong bất tri bất giác, Tiểu Dực Dực thế mà đã nắm giữ được nhiều chứng cứ nhỏ nhưng không thể phản bác đó, đầu óc tên này rốt cuộc phát triển thế nào vậy? Người bình thường gặp mấy chuyện này, luôn sẽ vô ý bỏ sót không phải sao?
“Còn về tinh vực hỗn loạn…” Tần Dực ngừng một chút, nghiền ngẫm, “Bên rìa tinh hệ Hà Việt, cũng có một biển sao vô tận, tình huống trong đó rất giống tinh vực hỗn loạn, chưa từng có ai xông vào đó có thể sống sót trở ra.”
Phỉ Vô Thuật lắp bắp: “Kỳ kỳ kỳ thật__ tinh vực hỗn loạn và biển sao vô tận là cùng một nơi? Chiến trường cổ trước kia?!”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Tần Dực tán đồng, “Liên bang, tinh vực hỗn loạn, tinh hệ Hà Việt, ba nơi này trong vũ trụ, là quan hệ láng giềng kế cận.”
Cũng có nghĩa là, khoảng cách giữa y và Tiểu Dực Dực, kỳ thật chỉ có một vách ngăn là tinh vực hỗn loạn?
Khoảng cách từng quấy nhiễu nay rõ ràng bày ra trước mắt, Phỉ Vô Thuật kích động quá mức cười đầy gian tà: “Nè, Tiểu Dực Dực, tôi tới tìm anh được không?” Sớm biến người đàn ông hoàn mỹ này thành của mình, tránh để ở tinh hệ Hà Việt bị mấy tên kỳ kỳ quái quái dòm trộm.
“Không tốt.” Tần Dực bình tĩnh cự tuyệt, “Từng có giới giả có thể lực mãn cấp và đại thuật thừa sư tinh thần lực mãn cấp tiến vào biển sao vô tận, cũng không thể sống sót trở về. Đừng không tự lượng sức.”
“Ặc…” Máu nóng qua đầu, Phỉ Vô Thuật cũng ý thức được sự thật này, y không muốn chưa gặp được người, ngược lại vùi mình trong tinh vực hỗn loạn luôn, nhưng__ “Tiểu Dực Dực anh nói chuyện có cần thẳng thừng vậy không?” Loại câu ghét bỏ không tự lượng sức này, nói ra từ miệng người mình thích, rất đả kích tự tôn nha!
Tần Dực nhẹ cong khóe môi không dễ phát giác: “Lời thẳng thừng phải là, thực lực của cậu không đủ.”
Phỉ Vô Thuật mặt đầy máu: “…” Y vẫn chọn cái không tự lượng sức hồi nãy thì hơn…
Hai người ở tinh hệ Hà Việt đang… bồi dưỡng tình cảm? Mà bên liên bang, theo sự lộ mặt công khai không chút kiêng kỵ ở trường hợp công cộng của Phỉ Đồ, sóng ngầm ấp ủ gió thổi mây vần lại nổi lên.
Phỉ Đồ không cần làm chuyện dư thừa, ông chỉ cần dẫn theo Tôn Thủ, không chút che giấu đi dạo một vòng quanh công ty vận tải tinh tế Ngưu Ngưu, trong ánh mắt lèm nhèm buồn ngủ của nhân viên công ty phát biểu một bài diễn thuyết mà ngay cả ông cũng không hiểu nổi nội hàm bên trong, sau đó liền thỏa mãn rút về Phỉ gia.
Đối với người ngoài, đây là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Nhưng trong mắt nhân viên tình báo âm thầm quan sát động tĩnh Phỉ gia, hiện thân của Phỉ Đồ là tin tức trọng đại không khác gì động đất. Bọn họ không dám chậm trễ, vội đưa tin tức về tổng bộ, sau đó tiếp tục mai phục giám sát, không hề nghĩ tới tin tức này khi đưa về cho nhân viên tình báo tinh cầu thủ đô sẽ tạo nên chấn động lớn cỡ nào.
Khi Tô Đường vội vàng đưa tình báo này tới tay Hastings, hắn đã không thể cười nổi nữa__ thiếu tướng từng bảo đảm với họ, Phỉ Đồ nhất định không cách nào tỉnh lại, vì thế hắn và Ninh Thanh Lưu mới khởi động nửa sau kế hoạch, mà Phỉ Đồ hiện nay đã tỉnh, lẽ nào họ phải từ bỏ thế cờ đã sắp đặt nhiều năm sao?
Hastings xem xong tình báo, ánh mắt đặt lên nụ cười đắc ý của Phỉ Đồ, cười tới mức gần như là chế giễu trào phúng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, con mắt màu xám không mang theo chút cảm xúc nào, không có không cam cũng không có phẫn nộ, chỉ có trầm tư và sáng tỏ sau đó__
“Người có thể giải được thuốc của tôi, chỉ có một mình Tần Dực.” Giọng hắn thẳng tắp không có một chút dao động, cứ như là máy thu âm đang phát ra, “Xem ra người trước đó giúp đỡ Phỉ Vô Thuật, cũng là anh ta.”
Nếu người Phỉ Vô Thuật một xác hai hồn là Tần Dực, vậy thì tất cả nghi hoặc trước đó đều có thể sáng tỏ.
Trong trận gϊếŧ chóc ở tinh cầu thủ đô lúc Phỉ Vô Thuật mới tới, tại sao người tinh thần lực cấp tám bị cắn ngược trở thành người thực vật, tại sao thâu thiên hoán nhật có được thuốc giải nhanh như vậy, tại sao Phỉ Đồ có thể tỉnh lại…
Chỉ là không ngờ, Tần Dực vậy mà sẽ bị người đoạt xác.
Nếu làm đối thủ với Tần Dực… Hastings ngước đôi mắt màu xám lên, lạnh lẽo nhìn Tô Đường: “Từ bỏ toàn bộ kế hoạch.”
Tô Đường chấn động trợn to mắt__ nhưng bọn họ đã tốn vô số tâm huyết mới…
Nhưng dưới ánh mắt băng lạnh không có hơi người chăm chú của Hastings, Tô Đường nuốt lại lời muốn phản bác, hít sâu một hơi, ánh mắt lần nữa trở nên kiên định: “Vâng, thiếu tướng.”
Có lẽ tất cả mọi người sau khi biết được chân tướng sẽ không thể lý giải thiếu tướng, càng sẽ không tha thứ cho thiếu tướng, thậm chí sẽ thống hận hắn chỉ trích hắn, nhưng bọn họ lại biết, thiếu tướng rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu vì liên bang. Thề chết đi theo thiếu tướng, là tín niệm của tất cả bọn họ!