Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 1 - Chương 105

Sau khi nghe đám người đó bàn tán xong, Triệu Sơ nhìn Mộ Dung Thư, khẽ nói:

– Vương gia không có việc gì.

Mộ Dung Thư cười nhạt gật đầu. Mặc kệ tình hình lúc này ra sao thì Vũ Văn Mặc gặp nguy hiểm chỉ là chuyện sớm hay muộn, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ không toàn mạng.



vừa nói chuyện

rung đùi đắc ý, ra vẻ rất đáng tiếc nói.

– Vương gia thật đúng là thâm tình đó! Tuy rằng thành thân với vương phi mới hai năm, nhưng nghe nói rất sủng ái vương phi. Đáng tiếc, một trận hoả hoạn lại kết thúc cuộc đời hồng nhan!

Người bên cạnh

vội

phụ họa:



Thẩm quý nhân cũng

quá

to gan lớn mật, ngay cả vương phi cũng dám ám hại, may mà Hoàng Thượng

công bằng, nếu không, Nam Dương vương phi

đúng là

chết khôngđược

nhắm mắt.

Kế tiếp hai người lại hàn huyên vài chuyện khác, vui có, buồn có,

dần dần xa khỏi chủ đề ban đầu,

cũng không

liên quan



đến Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư tuy ngoài mặt

hờ hững, nhưng trong lòng nàng lại đang suy nghĩ. Hoàng đế thật sự xuống tay ác độc với Thẩm quý nhân như vậy?

Rõ ràng

ông ta

biết chuyện này không phải do Thẩm quý nhân gây nên, nhưng vẫn định tội

nàng ta. Thẩm quý nhân chắc chắn có mang thai, nhưng hoàng đế vẫn có thể xuống tay được, không thể không nói,

ông ta

thật sự là

tàn nhẫn,

vô tình đến cực điểm, khó trách thế nhân đều nói vô tình nhất chính là đế vương.

Lúc này nàng lại suy đoán một việc, hoàng đế thật sự có năng lực lớn

đến mức

có thể không một tiếng động mà xuống tay với phủ Nam Dương Vương sao? Nếu như có thể,

vậy

tại sao trước kia hắn không

hành động

mà hiện tại mới ra tay? Hơn nữa

còn

hao tốn nhiều tâm tư chỉ

để

phóng hỏa thiêu

chết một mình

nàng?

Nhìn thoáng qua Triệu Sơ, Mộ Dung Thư thu hồi nghi hoặc trong lòng. Nếu vậy dựa theo sự thông minh của Triệu Sơ và Vũ Văn Mặc, thì khi tỉnh táo lại bọn họ sẽ có nghi ngờ như nàng không?

Triệu Sơ là người tài giỏi, lại cam tâm làm việc cho Vũ Văn Mặc, xem ra tình huynh đệ giữa hai người rất sâu đậm. Ở

nơi

nhà cao cửa rộng

như vậy, tình cảm là vật xa xỉ nhất. Mà bọn họ lại

tin tưởng

lẫn nhau, đúng là hiếm có.

Sau khi ăn xong cơm tối, hai người trở về phòng nghỉ ngơi.

Triệu Sơ cố ý

chờ

lúc nàng vừa vào phòng, đứng cách nàng vài thước nói:



Phòng tại hạ ở

ngay bên cạnh, nếu có chuyện gì, người chỉ cần gõ hai cái lên vách tường là được.



Đa tạ Ngũ công tử.

Mộ Dung Thư cười nhạt đáp.

Sau khi trở về phòng, Mộ Dung Thư liền nằm xuống. Ở hoàn cảnh xa lạ,

trong thời gian ngắn

nàng không thích ứng

ngay

được.

Mộ Dung Thư nhìn

ra

ngoài cửa sổ, trời cũng không còn sớm.

Không ngờ trong vòng hơn

mười canh giờ

ngắn ngủi

đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cảnh còn người mất.

May mà nàng vốn đã trải qua nhiều

biến cố tang thương, nếu không những đau xót này rất nhanh sẽ khiến nàng suy sụp.

Mộ Dung Thư

thao thức,

đến

khi trời sắp sáng mới ngủ được. Lúc nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Sau khi hai người dùng xong điểm tâm, lập tức

lên đường.

Xe ngựa

thời xưa

quả thật rất không thoải mái, chỉ ngồi một, hai canh giờ

còn tạm ổn

nhưng nếu ngồi cả ngày thì thật sự

khiến

người

kháckhó mà

chịu nổi.

Dường

như Triệu Sơ nhìn ra được nàng không thoải mái, ngày thứ hai

khi

lên đường, nàng phát hiện



chỗ ngồi



thêm một

lớp

da hổ, lại lót thêm một cái đệm thật dày. Đúng là

từ đó, Mộ Dung Thưthấy

thoải mái hơn nhiều.

Thời gian ngồi trong xe ngựa rất nhàm chán, đôi khi Triệu Sơ cũng thổi tiêu, hoặc đánh đàn. Trong khung cảnh non xanh nước biếc, bên tai lại nghe được tiếng tiêu, tiếng đàn êm tai,

ngẫu nhiên, tâm tình nặng nề của Mộ Dung Thư cũng dần dần thả lỏng.

Triệu Sơ không phải là người nói nhiều, mỗi ngày nói chuyện với nàng chưa tới mười câu, lại hay để ý quy củ, bình thường lúc nhìn nàngcũng không dám nhìn thẳng.

Cũng may dọc theo đường đi có rất nhiều phong cảnh để thưởng thức, Mộ Dung Thư cũng không đến nỗi quá mức buồn chán.

Đôi khi

trên đường đi ghé tửu lâu ăn cơm, nàng vẫn có thể nghe được mọi người

bàn tán

chuyện có liên quan đến hoàng thất,

e

là trong sinh hoạt hàng ngày,

dân chúngkhông

thể tiếp xúc được với

người

hoàng tộc tôn quý cho

nên trong lúc trà dư tửu hậu mới lấy

họ

ra làm đề tài

tán gẫu. Cũng coi như

giúp

nàng

nắm được một chút tình hình ở kinh thành sau khi mình rời khỏi.



Khoảng năm, sáu ngày nữa chúng ta sẽ đến Bình Thành.

Giọng nói trầm thấp của Triệu Sơ vang lên. Sau khi hắn

bỏ

ngọc tiêu

xuống, khẽ cúi đầu.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật đầu cười nói:



Thế sự vô thường, không

ngờ lại có

biến hóa lớn như thế. Một giây trước ta còn là vương phi của phủ Nam Dương Vương, lúc này lại trở thành nha hoàn Triệu phủ.



Vương phi đừng

đau lòng, Triệu phủ nhất định có thể bảo vệ người an toàn.

Triệu Sơ nghe Mộ Dung Thư nói vậy, hắn nghĩ rằng nàng đang

lo lắng, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng an ủi.

Đối mặt vớikhuôn mặt tuấn tú bức người vô cùng chói lọi của

Triệu Sơ, Mộ Dung Thư không dám nhìn nhiều. Nàng không

ngờ

có một ngày

mình

sẽ vì

vẻ ngoài

của một chàng trai mà không khống chế được cảm xúc. Mộ Dung Thư quay đầu nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa, xuyên qua một đám cây xanh um tùm, ngẫu nhiên trong

tiếng

quay vòng của bánh xe, nàng còn nghe được tiếng kêu

của chim chóc

xung quanh. Sự thanh bình đó khiến cho

lòng người

tĩnh lặng theo. Nàng cong khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, trấn định thong dong trả lời:



Ta biết. Nếu như Triệu phủ không thể bảo vệ ta an toàn, vương gia cũng sẽ không giao ta cho ngươi.

Triệu Sơ kinh ngạc

trước sự

lạnh nhạt của nàng. Hắn đã gặp qua rất nhiều nữ nhân, cũng không phải chỉ có nàng là thông minh. Có điều Mộ Dung Thư

thật độc đáo, tựa hồ thế gian không một người con gái nào có thể sánh

được. Đối mặt với sự chuyển biến thân phận to lớn như vậy, nàng cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận. Khó trách kẻ luôn luôn lạnh lùng như Vũ Văn Mặc sẽ động tâm vì nàng.

Vũ Văn Mặc cũng khẳng định với hắn, nàng tuyệt đối có thể tiếp nhận thân phận mới.

E rằng

thế gian sẽ không còn nữ tử thứ hai nào như nàng!



Ngũ công tử, ta có thể nghe ngươi gảy một khúc nhạc nữa không?

Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt, nhìn Triệu Sơ, cười nói.

Nhìn nụ cười tươi sáng trên mặt nàng, Triệu Sơ không cách nào

từ chối, gật đầu. Hắn đặt những ngón tay thon dài trắng nõn lên thất huyền cầm.

Nhất thời, tiếng đàn du dương êm

ái vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của hành trình.

Tiếng đàn của hắn

dường

như có thể trấn an lòng người,

khiến

người

khác

sung sướиɠ.

Vì vậy, khoé miệng

Mộ Dung Thư

khẽ cong lên, nghe đàn đến nhập tâm, nàng bắt đầu hát ca khúc



Thủy Điệu Ca Đầu

》của Tô Thức:

Minh nguyệt kỷ thời hữu?

Bả tửu vấn thanh thiên.

Bất tri thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên.

Ngã dục thừa phong quy khứ,

Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,

Cao xứ bất thắng hàn.

Khởi vũ lộng thanh ảnh,

Hà tự tại nhân gian.

Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ,

Chiếu vô miên.

Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thời viên.

Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,

Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,

Thử sự cổ nan toàn.

Đãn nguyện nhân trường cửu,

Thiên lý cộng

thiền quyên.

Mấy lúc có trăng thanh?

Cất chén hỏi trời xanh:

“Cung khuyết trên chín từng,

Ðêm nay là đêm nào?”

Ta muốn cưỡi gió bay lên vυ't,

Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,

Trên cao kia lạnh buốt.

Ðứng dậy múa giỡn bóng,

Cách biệt với nhân gian!

Trăng quanh gác tía,

Cúi xuống cửa son,

Dòm kẻ thao thức,

Chẳng nên ân hận,

Sao cứ biệt li thì trăng tròn?

Ðời người vui buồn li hợp,

Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,

Xưa nay đâu có vạn toàn.

Chỉ nguyện đời ta trường cửu,

Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.

(

Bài “Thủy điệu ca đầu – Trung thu”

của Tô Thức – bản dịch của Nguyễn Hiến Lê)

Triệu Sơ tuyệt đối là thiên tài trong âm nhạc, hắn vừa nghe Mộ Dung Thư cất tiếng hát, lập tức điều chỉnh tiếng đàn phối hợp với tiếng hát của

nàng, chỉ trong thời gian ngắn

cả hai đã có thể

dung hoà.

Giọng hátMộ Dung Thư

trong trẻo, lời ca êm tai.

Bài hát này

Triệu Sơ chưa từng nghe qua, hiện tại hắn

nghe

đến

mê muội, chờ

tiếng hát nàng vừa dứt, hắn kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Thư, hỏi:



Bài hát này là do người viết sao?

Nghe vậy, Mộ Dung Thư

lúc

này mới nhớ,

đây là

cổ đại không có trong thời không, không có Tô Thức. Nàng cũng không



năng lực



tư cách thừa nhận là nàng làm bèn cười cười lắc đầu trả lời:

– Không phải

ta viết. Mà là

ta

từng nghe người khác hát quamột lần,

ta

cảm thấy khúc nhạc

này

rất

mới mẻ,

cho nên chép lại thôi.

– Thì ra là thế.

Triệu Sơ gật đầu,

nhưng

hắn

vẫn

hơi hoài nghi quan sát nàng, hiển nhiên

hắn

không tin lí do thoái thácđó. Lúc này, hắn vậy mà lại quên mất quy củ, nhìn nàng chằm chằm.

Mộ Dung Thư cũng không muốn giải thích, hắn

muốn

nghĩ thế nào

thì

tuỳ, dù sao nàng cũng không phải



tài nữ

gì, đối

với thơ

từ

cổ

đại cũng khônghiểu biết

nhiều. Nếu hắn hỏi thêm vài câu, chắn chắn nàng sẽ lộ tẩy.

Có điềunhờ

lần hợp tác này mà

quan hệ giữa

Triệu Sơ và nàng

dường như

có chút thay đổi. Nếu nói trước kia

hai người tương đối

xa lạ, hiện tại

có vẻ

quen thuộc,

khá

giống

bạn bè.

Trên đường đi đôi khi cũng gặp phải

cướp bóc, nhưng

sau khi Triệu Sơ nói ra thân phận, bọn họ liền lập tức

tránh đường, không dám chặn lại. Mộ Dung Thư

cảm thấy

kinh ngạc, không

ngờ

trong dân gian Triệu Sơ lại nổi tiếng như vậy, vừa nói tên là được người ta nể mặt.

Thời đại này

phụ

nữ

bị hạn chế khá nhiều, mà Triệu Sơ dù sao cũng

được hun đúc trong môi trường

văn hóa

phong kiến như vậy, mặc dù đối với Mộ Dung Thư

rất quan tâm, nhưng bởi vì thân phận

của nàng mà

dọc đường hắn để Mộ Dung Thư mang mạng che mặt, không cho phép nàng xuất đầu lộ diện.Hai người

đi cùng,

trên suốt hành trình,

Mộ Dung Thu nhìn thấy

phụ

nữ đều không có

mục tiêu lý tưởng to lớn gì, đều cho rằng giúp chồng dạy con mới là chuyện nên làm,

đàn ông

đương nhiên là phải được

phụ

nữ hầu hạ.

Lúc nãy, khi bọn họ nghỉ ngơi ở một tửu lâu trong thôn trấn

đã

nhìn thấy một cảnh tượng

như thế.

Một nam tử mới từ

kỹ viện

đi ra,

vợ hắn đứng chờ ở cửa. Người vợ vừa bước

lên nói mấy câu

đã bị chồng tát một bạt tai:



Dám quản chuyện của gia. Ngươi muốn phạm vào

tội

ghen tị

trong

thất xuất

chi điều, để gia bỏ ngươi đúng không?

Người vợ

kia nghe vậy, lập tức quỳ

xuống

xin tha thứ, đến cuối cùng còn

tình

nguyện lấy của hồi môn

dành để

dưỡng già, vào Câu Lan Viện chuộc thân cho kỹ nữ

rồinạp làm thϊếp cho

chồng mình.

Nhìn thấy tình cảnh này, Mộ Dung Thư lắc đầu nói:



Đáng thương

mà cũng

đáng buồn cho nữ nhân, nam nhân đúng là hèn hạ lại vô sỉ.

Triệu Sơ cũng nhìn thấy

tình cảnh trước mắt, hắn nhìn về phía Mộ Dung Thư, nhướng mày,

giọng điệu bình thản

nói:



Việc này thường xuyên xảy ra trong dân chúng. Nữ tử làm như vậy sẽ có thanh danh tốt, sẽ được

khen ngợi.

Sao lại đáng thương, đáng giận? Nam nhân phần lớn là phong lưu, nạp thϊếp là chuyện bình thường.

Có điều

trên đường cái mà làm chuyện như vậy, khó tránh

khiến

người

khácxem

thường.

Mộ Dung Thư giật giật khóe miệng, trong mắt người đương thời đúng là như thế.

Không thể trách

Triệu Sơ

lại

có suy nghĩ như vậy! Cũng giống như suy nghĩ của Vũ Văn Mặc. Nghĩ đến Vũ Văn Mặc, ánh mắt Mộ Dung Thư

tối sầm lại, nàng và người đương thời có suy nghĩ khác nhau một trời một vực,

e

là đời này nàng sẽ vì

điều

này mà

chịu không ítđau

khổ.



Ngũ công tử thành thân rồi sao?

Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn chén trà trong tay, thổi nhẹ một cái

rồi

hỏi.

Triệu Sơ lắc đầu:



Tại hạ không muốn bị nữ nhân ràng buộc, vẫn chưa thành thân.



Vậy nhất định là có

vài tiểu thϊếp và nha đầu thông phòng rồi.

Mộ Dung Thư lại hỏi tiếp.

Phần lớn đàn ônghơi có

tiền tài quyền thế, nếu chưa thành thân, đều sẽ có nha đầu thông phòng, nàng nghĩ Triệu Sơ cũng không ngoại lệ.

Triệu Sơ lại lắc đầu:



Cũng không.

Mộ Dung Thư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Triệu Sơ, nàng muốn tiếp tục hỏi vì sao. Nhưng lúc này trong lòng nàng lại có một

ý tưởng

khác, chẳng lẽ Triệu Sơ cũng



người hiện đại?

Sau đó

không ai nói thêm câu nào, hai người

đều lặng lẽ dùng

cơm trưa

rồi

tiếp tục lên đường.

Trên xe ngựa, Triệu Sơ thần sắc có chút ngưng trọng nói với Mộ Dung Thư:



Vừa rồi vương gia cho người truyền tin tức, người phóng hỏa muốn thiêu chết vương phi thật sự là Thẩm quý nhân.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư có vẻ như cũng không nghĩ nhiều, nàng gật đầu:



Thì ra là thế.

Thấy thế, Triệu Sơ khó tránh có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ nàng đã sớm đoán được?



Sợ là người phóng hỏa hại ta và dùng mê hương với mọi người trong phủ Nam Dương Vương không phải cùng một người. Hơn nữa ta nghĩ mọi chuyện cũng

không đơn giản như vậy? Xin cho người

nhắn với

vương gia một tiếng, mọi

chuyện

phải cẩn thận.

Giọng nói

Mộ Dung Thư trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc lạnh nhạt nói.

Triệu Sơ nghẹn lời, không

ngờ

nàng có thể suy nghĩ

rõ ràng chu đáo

như thế! Lúc đầu bọn họ cứ nghĩ do Hoàng Thượng gây nên, căn bản không

suy nghĩ theo hướng khác, mà

nhìn thái độ này của

Mộ Dung

Thư, có vẻ như

đã

sớm đoán được.

Nữ nhân này, không thể không khiến hắn kính trọng vài phần.

Năm ngày sau, cuối cùng cũng tới Bình Thành.

Bình Thành không phồn hoa như kinh thành, mà là đất đai rộng mênh mông, đồng ruộng rất nhiều, cho nên trong khi dân chúng ở nơi khác mất mùa, thì Bình Thành lại không bị ảnh hưởng gì.

Phố lớn ngõ nhỏ vô cùng náo nhiệt, những gian hàng bán hàng rong buôn bán tấp nập. Mộ Dung Thư rất hứng thú ngắm nhìn.

Xe ngựa dừng lại trước một phủ đệ nguy nga, tráng lệ.

Bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng phu xe:

– Ngũ thiếu gia, đã đến.

– Đây là Triệu phủ. Xuống xe đi.

Triệu Sơ nói với Mộ Dung Thư. Dứt lời, hắn khom người xuống trước, Mộ Dung Thư gật đầu, bước xuống theo.

Trước cửa phủ có tám thủ vệ. Sau khi nhìn thấy Triệu Sơ, bọn họ lập tức hành lễ;

– Nô tài thỉnh an Ngũ thiếu gia.

– Tất cả đứng lên đi, gần đây trong phủ có xảy ra chuyện gì không?

Triệu Sơ gật đầu, nở nụ cười ôn nhuận như gió hỏi.

– Ngũ thiếu gia yên tâm, không có việc gì.

Tám người đồng thanh trả lời.

Thời gian tám gã hộ vệ ở Triệu phủ cũng không ngắn, bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Thư thì ngây ngẩn cả người. Bên cạnh Ngũ thiếu gia rất ít khi có nữ nhân đi cùng, hơn nữa cô gái này da trắng hơn tuyết, lông mày như vẽ, là một

tuyệt sắc mỹ nhân, lại nhìn khí chất thượng thừa này, xem ra cũng thuộc dòng dõi quý tộc. Không lẽ thiếu gia muốn nạp thϊếp?

Lúc xuống xe ngựa Mộ Dung Thư đã tháo mũ sa xuống. Hiện tại nàng chẳng qua chỉ là một nha hoàn, không cần che mặt. Nhưng mà nàng nhất thời quên mất, dung mạo của nàng thanh lệ thoát tục, quốc sắc thiên hương, cũng khó trách bọn họ lại lộ ra thần sắc kinh ngạc như vậy.

Nàng dời mắt, cúi đầu đứng phía sau Triệu Sơ, đi theo hắn vào Triệu phủ.

Phủ đệ ở cổ đại cũng không khác nhau nhiều lắm, đều tinh xảo và hoa lệ. Thế nhưng, Triệu phủ không hổ là đại gia tộc trăm năm, phủ đệ so với phủ Nam Dương Vương còn muốn hoa lệ tinh xảo hơn.

Dọc theo đường đi, may mà nàng cúi đầu, nếu không sẽ bị choáng ngợp với ánh mắt tìm tòi quan sát của đám nha đầu bà tử, nhưng mà khí chất và dáng người thì không cách nào che giấu, vẫn có vài tia nhìn sắc bén đánh giá nàng. Dáng vẻTriệu Sơ

vốn

hoa lệ khϊếp người, đương nhiên nơi hắn xuất hiện sẽ không thể thiếu ánh nhìn của mấy cô gái, những người đi ngang qua đầu tiên là nhìn hắn, cuối cùng lại đánh giá nàng.

Tai nàng rất thính, trong mơ hồ nghe thấy đám nha hoàn, bà tử nhỏ giọng bàn tán:



Cô nương này dáng người thướt tha, mặc dù nhìn không rõ

mặt mũi, nhưng lại đi theo bên cạnh Ngũ thiếu gia, chẳng lẽ là

thϊếp của Ngũ thiếu gia?

– Phải không?

Trong viện của

Ngũ thiếu gia

còn chưa cóngười

thϊếp

nào

đâu. Có điều cô

nương

này khí chất bất phàm, nếu nói là

thiếu phu nhân cũng

có người tin

đó.



Ừ…

Nạp thϊếp

phải

đi cửa sau, không có

hôn lễ, mà Mộ Dung Thư

lại

đi theo Triệu Sơ,

đúng

là có vài phần

giống. Mộ Dung Thư

che

miệng, cười khẽ một tiếng.

Triệu Sơ quay đầu nhìn nàng,

vẻ mặt

xin lỗi nói.

– Nữ tử nhiều lời, ngươi

đừng

để để ý.

Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, hắn giải thích

như vậy, giống như vơ đũa cả nắm, có cả nàng bên trong. Nhưng hắn nói cũng không

sai, nhiều nữ nhân, thị phi cũng nhiều. Chỉ có vài câu bàn tán như

vậy

nàng

cũng không để bụng.

Dọc theo đường đi

Triệu Sơ

cũng không nói gì nữa, hai người dừng lại trước một biệt viện, bên ngoài đề là Nhã Đức

Uyển.

– Đây là

viện của

ta,

lát nữa

ta sẽ

sai

hạ nhân

chuẩn bị phòng

cho ngươi.

Triệu Sơ dừng bước, xoay người nói với Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư gật đầu:

– Cảm ơn Ngũ thiếu gia. Ngũ thiếu gia không cần phiền phức như thế,

ta ở chỗ

nha hoàn

bình thường thì được rồi.

Nàng không

muốn gặp phiền

phức



ở Triệu phủ

trong thời gian sắp tới,

đây là biện pháp

tốt nhất,

dù sao vừa rồi

trên đường tới

đây,

mấy ánh mắt bình luận đó đã

làmnàng

phiền

chết rồi.

– Kính xin Ngũ thiếu gia gọi ta



Dung nhi đi.

Mộ Dung Thư lại nói tiếp.

Triệu Sơ gật đầu:



Ừ, Dung nhi.

Thái độ cung kính

như vậy sao? Mộ Dung Thư nhịn không được lại cười, nếu

đám nha hoàn mà nhìn thấy, sợ là lại

có thêm những phiền toái không cần thiết.

Trong lúc hai người tiếp tục đi vào trong sân, trước mặt xuất hiện một vị cô nương xinh đẹp, có một đôi mắt hạnh, sau khi nhìn thấy Triệu Sơ, nàng liền mừng rỡ:



Ngũ thiếu gia đã trở về! Sao lần này Ngũ thiếu gia trở về đột ngột như vậy? Nô tì chưa chuẩn bị cơm trưa cho người.

Vừa nói, nữ tử đã đứng bên cạnh Triệu Sơ, hơi cúi người,

giọng điệu vô cùng cung kính.

Triệu Sơ ôn nhu cười nói:



Ta trở về đúng là

hơi

vội, không cần chuẩn bị cơm trưa đâu,

ta

đi vấn an tổ mẫu và mẫu thân, sau đó sẽ dùng cơm với

họ.



Dạ, nô tì hiểu rồi.

Nữ tử

cúi người

thi lễ.



Nàng là nha đầu

ta mua được trên đường trở về,

tên là Lưu Dung. Sau này để nàng hầu hạ trong thư phòng. Xuân Mai,

lát nữa chuẩn bị cho nàng một căn phòng.

Triệu Sơ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư sau đó nói với Xuân Mai.

Mộ Dung Thư cảm kích với sự

sắp xếp

của Triệu Sơ, công việc trong thư phòng chắc cũng đơn giản, hơn nữa cũng không cần tiếp xúc nhiều với người khác, rất thoải mái.

Lúc

Xuân Mai đi tới đã nhìn thấy Mộ Dung Thư, nhưng cũng không

để

ý

lắm, lúc này nghe Ngũ thiếu gia chủ động đề cập đến

mới

nhìn theo ánh mắt Triệu Sơ. Không nhìn thì

thôi, vừa nhìn, mắt

hạnh của

Xuân

Nhi đã mở lớn, cô nương này nhìn thế nào cũng không phải là nữ tử bình thường, so

với

Tiền tiểu thư còn xinh đẹp hơn vài phần, chẳng lẽ Ngũ thiếu gia mua về để làm nha đầu thông phòng?

Ngũ thiếu gia anh tuấn như vậy, đám nha đầu ở Nhã Đức Uyển đều muốn tìm cách leo lên giường

hắn, đáng tiếc chưa ai thành công, mà nữ tử tên Lưu Dung này lại đi theo bên cạnh gia, Xuân Mai nhíu nhíu mày, trong lòng nàng có chút không thoải mái.



Dạ, nô tì tuân lệnh.

Xuân Mai

gật đầu. Nàng thu hồi ánh mắt đánh giá Mộ Dung Thư, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, hầu hạ trong thư phòng, đây không phải là công việc của đại nha hoàn sao?

Từ trước tới nay,

phản ứng

của

Mộ Dung Thư luôn

khá

linh mẫn, tại thời điểm Xuân Mai đánh giá nàng, nàng đương nhiên là phát hiện được. Haiz, quả nhiên ứng câu nói, nơi có nhiều nữ nhân sẽ có tranh đấu, phủ Nam Dương Vương như thế, Triệu phủ cũng

chẳng khác gì. Lúc ở

vương phủ, sao nàng lại không biết cấp dưới

ngấm ngầm tranh

đấu? Hiện tại nàng đang ở Triệu phủ, Triệu Sơ lại có dung mạo anh tuấn và thân phận cao quý, không cần nghĩ cũng biết, phiền toái nhất định không

ít.

Triệu phủ không hổ là đại viện trong đại viện, rất giống phủ Nam Dương Vương, hai đại nha hoàn

chung

một gian phòng.

Nàng tùy ý đánh giá

căn

phòng. Vì là phòng của nha hoàn cho nên bài trí

rất

đơn giản. Hai cái giường, một cái bàn và vài cái ghế dựa, bởi thế nên nhìn có vẻ

rất rộng lớn.



Dung nhi, sau này ngươi

sẽ ở

đây, cùng phòng với Thu Diệp.

Xuân Mai tùy ý ngồi xuống, sau khi tự rót chén trà, liền nói với Mộ Dung Thư.

– Ừ.

Mộ Dung Thư gật đầu. Nàng ngồi xuống cái giường mà Xuân Mai chỉ,

định nghỉ ngơi một chút.

Xuân Mai nhíu nhíu mày, thái độ nàng

ta sao lại hờ hững

như thế? Bọn nha hoàn trong viện có người nào mà không nể mặt Xuân Mai nàng chứ? Nàng là nha hoàn

Ngũ thiếu gia tín nhiệm nhất.

Giọng điệu

Xuân Mai lập tức

mất

vui nói:



Lát nữa ta sẽ cho người may cho ngươi mấy bộ y phục. Nhớ lấy, chức trách của ngươi chính là hầu hạ trong thư phòng

Ngũ thiếu gia, đừng để xảy ra chuyện không

hay chọc giận

người. Về phần những chuyện khác ngươi đừng quan tâm.



Làm phiền Xuân Mai cô nương.

Mộ Dung Thư đương nhiên nghe được

giọng điệu

Xuân Mai không tốt, nàng liền hơi tươi cười hòa khí nói với Xuân Mai. Hiện tại nàng ăn nhờ ở đậu, tiến

lùi đều

nên cẩn thận. Đối với mấy tiểu nha đầu, có thể tránh xung đột thì nên tránh.

Xuân Mai trừng mắt nhìn, xem ra là nàng chuyện bé xé to. Người ta mới đến, đương nhiên là có chút không tự nhiên rồi. Là khí thế

của

nàng

quá

bức người. Nghĩ vậy Xuân Mai liền đặt chén trà

lên bàn rồi

ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Thư, sau đó nhìn ra phía ngoài, nhỏ giọng nói:



Ngươi là thế nào

đượcNgũ thiếu gia mua về? Ngũ thiếu gia có phải

tính để

ngươi làm nha hoàn thông phòng hoặc là thϊếp

không?

Nhìn vẻ mặt tò mò

của

Xuân Mai, Mộ Dung Thư cười nói:

– Cha mẹ ta đều mất, ca ca duy nhất lại ở biên quan tham gia quân ngũ, đã nhiều năm không có tin tức.

Một tiểu nữ tử

như ta

không chỗ dung thân, dựa vào bán đậu hũ để sống, một ngày ta bị ác bá khi dễ, tên ác bá kia muốn đùa bỡn ta, may mà

Ngũ thiếu gia thương hại, chấp nhận thu lưu ta.

Mộ Dung Thư

vờ

lau lau khóe mắt, mặc dù là cười, nhưng trong mắt đã lóng lánh lệ.

Xuân Mai nghe vậy, không khỏi đồng tình, cũng không nhớ tới việc mới rồi còn không thích Mộ Dung Thư, bây giờ nước mắt đã lưng tròng nắm chặt tay

người ta, an ủi:



Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, vừa rồi

Ngũ thiếu gia có nói, ngươi và ta đều mười bảy tuổi, mà ta từ nhỏ đã sống

ở đây, cho nên

chưa từng

chịu khổ. Nhìn ngươi dung mạo thanh lệ, nhưng thật không ngờ ngươi

đã

trải qua đau khổ như vậy, hoàn cảnh rất đáng thương. Ngươi yên tâm, sau này có gì cần ta

giúp đỡ, cứ việc nói thẳng.



Được, cám ơn.

Xuân Mai

thật đúng là tiểu nha đầu đơn thuần! Mộ Dung Thư trong lòng khẽ cười, thật ra nàng

ta

có vài phần giống Vân Mai. Vân Mai… ánh mắt Mộ Dung Thư nhất thời tối sầm lại.

Sau này

có cơ hội nàng nhất định phải thu xếp tốt cho cha mẹ Vân Mai,

để

bọn họ cả đời không lo cơm áo. Cả

Hồng Lăng, Thanh Bình, hai nha đầu này

không ngoài dự đoán sẽ không chịu chạy khỏi đám cháy tìm đường sống, không

ngờ

hôm qua bọn họ còn cười nói, mà hôm nay

đã thiên nhân vĩnh cách. Đặc biệt là Hồng Lăng, đã đi theo nàng gần một năm, từ khi xuyên qua, Hồng Lăng

luôn luôn ở cạnh, làm việc gì cũng nghĩ đến nàngđầu tiên.



Ngươi chính là nha đầu mới tới tên Lưu Dung?

Từ ngoài cửa đi vào một nha đầu mặc quần áo nha hoàn, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, chỉ là vẻ mặt có chút ngạo mạn, nhìn người với bộ dáng khi dễ khẽ

nhếch

cằm. Nàng

ta

nhìn lướt qua Xuân Mai và Mộ Dung Thư, sau đó quyệt miệng chanh chua nói với Mộ Dung Thư:

– Ở đây ai không có hoàn cảnh khốn cùng

chứ? Ngươi xinh đẹp như vậy, nếu thông minh một chút, làm tiểu thϊếp tên ác bá kia thì có thiệt

thòi

gì? Có lẽ sau này cuộc sống có thể an nhàn,

ăn ngon mặc đẹp rồi.

Rồi nàng quay sang Xuân Mai:



Không

phải ai

cũng có số mệnh tốt như Xuân Mai tỷ tỷ đâu, là

gia nô của

quý phủ. (cả nhà đời đời bán thân vĩnh viễn cho phủ)

Xuân Mai lau lau nước mắt, trừng mắt nhìn người vừa tới, mắng:

– Lau sạch miệng của ngươi

một chút, đừng để cho tất cả mọi người

biết

Hạ Hoa ngươi độc mồm độc miệng

như vậy, không phải thường ngày ngươi không có việc gì làmthì

tìm cách leo lên giường đàn ông sao?

Sao

lúc này có thời gian tới

đây?

Hiện tại Ngũ thiếu gia đã trở lại, ngươi không đi dọn dẹp phòng cho Ngũ thiếu gia, tới chỗ này làm gì?

Nghe vậy, Hạ Hoa nhướng mày, tay chống thắt lưng chỉ vào Xuân Mai;



Ngươi đừng ỷ

mình

đã hầu hạ bên cạnh Ngũ thiếu gia lâu hơn ta thì có thể

lên mặt dạy đời

ta, ta và ngươi

cùng là

thân phận nô tì. Ta nói với một nha đầu mới vào phủ thì có liên can gì tới ngươi?Ngươi cho

rằng

nàng là một cô nương thuần khiết sao? Với

dáng vẻnày của nàng

ta, không biết chừng đã sớm bị mấy nam nhân ngủ qua rồi.

Mộ Dung Thư thần sắc lạnh nhạt, trong mắt lóe lên một

tia

sáng lạnh

lẽo, nàng nhìn thoáng qua Hạ Hoa, chợt cảm thấy chán ghét, ả ta quá

ầm ĩ!



Dung nhi, ngươi và ta đều là đại nha hoàn, hầu hạ trong thư phòng. Ngươi nói Dung nhi như vậy, không sợ Ngũ thiếu gia trách tội sao? Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi chẳng qua là thấy Dung nhi

xinh đẹp như thế, mà

nhan sắc

ngươi bình thườngnên mới nổi

lòng

ghen

ghét. Đừng ở chỗ này

hô to gọi nhỏ, cẩn thận ta mang những lời ngươi vừa nói một từ cũng không sót nói lại cho

Ngũ thiếu gia đó!

Xuân Mai không để cho Hạ Hoa chút mặt mũi nào,

vừa

nói mấy câu đã

khiến

sắc mặt nàng

ta

xanh trắng lẫn lộn như một bảng pha màu!

Hạ Hoa ấp úng, Xuân Mai nói với Mộ Dung Thư:



Người này thích bắt nạt kẻ yếu, Dung nhi ngươi đừng sợ, nhìn vóc dáng của ngươi so với ta nhỏ hơn một chút. Sau này ta xem ngươi là muội muội, sau này nàng đừng

hòng ăn hϊếp

ngươi.

Nhìn

Xuân Mai

như vậy, trong lòng Mộ Dung Thư

như

có một dòng nước ấm chảy xuôi, Mộ Dung Thư cũng không giải

thích, thân phận Lưu Dung đúng là mười bảy tuổi, nàng gật đầu cười nói:



Được



Haiz, nhưng mà, dung mạo ngươi như vậy, sợ là sẽ



phiền

phức.

Xuân Mai thu lại tươi cười, thần sắc có

vẻ nặng nề

nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhướng mày:



Sẽ có phiền

phức

sao?

Từ lúc tiến vào Triệu phủ, nàng cũng không nghĩ tới sẽ được

yên tĩnh. Nhưng mà tốt nhất vẫn nên tránh gây thêm

chuyện

cho Triệu Sơ.



Tiền tiểu thư vẫn luôn thích Ngũ thiếu gia, rất có khả năng sẽ gả cho

ngài ấy. Hiện tại chuyện ngươi

được Ngũ thiếu gia tự mình

đưa về

phủ,

chắc chắn

Tiền tiểu thư đã biết, không

quá

hai ngày,nàng ta

sẽ tìm đến làm phiền ngươi.

Tới

lúc đó ngươi tốt nhất nên im lặng chịu đựng. Tiền tiểu thư

gây sự

một hai lần thì sẽ

ngừng thôi. Ngươi vừa mới vào phủ sợ là không biết Tiền tiểu thư,

mẹ

của Tiền tiểu thư là biểu muội của

Đại thái thái, vì sức khoẻ

của

mẫu thân

nàng ta

không tốt nên khi Tiền tiểu thư được ba tuổi bà ta đã qua đời. Trước khi chết, bà ta sợ Tiền tiểu thư bị mấy di nương khi dễ, cho nên nhờ

Đại thái thái

để ý chăm lo giúp. Tiền tiểu thư

cũng thầm mến

Ngũ công tử

như

các cô nương trong phủ chúng ta.

Xuân Mai dặn dò cẩn thận.

Mộ Dung Thư cười khẽ, cũng không để trong lòng. Chờ sau khi Xuân Mai nói thêm mấy câu mới rời đi, nàng liền nằm trên giường ngủ một chút.

Chỉ nằm một chút



nàng cũng không tránh khỏi

việc

nằm mơ. Mộng như thật, Hồng Lăng, Vân Mai, Thanh Bình đều ở bên người nàng nói chuyện dí dỏm, tay Hồng Lăng

khá có sức, lúc xoa bóp cho rất thoải mái khiến nàng buồn ngủ. Nha đầu Thanh Bình kia rất đáng yêu, ngẫu nhiên sẽ gây ra chút chuyện ngốc nghếch làm cho người ta

vô cùng vui vẻ, nàng biết nha đầu kia có đôi khi là cố ý, muốn

chọc

nàng cười. Vân Mai

lại như

tri kỷ của nàng, cũng thật đáng yêu đơn thuần, khi đã

nhận định

chuyện gì



không dễ dàng thay đổi, vì nàng chết còn không sợ. Nhưng

đều đã rời bỏ nàng mà đi.

Khi tỉnh lại, Mộ Dung Thư cảm giác khóe mắt ươn ướt, bên giường còn ngồi một người.

Nàng lập tức mở hai mắt ra, nhìn người đang cầm khăn tay lau khóe mắt cho nàng.

– Ngươi đã tỉnh? Vừa rồi nằm mơ sao? Khóc rồi lại cười.

Nàng kia ân cần hỏi han.

Mộ Dung Thư nhìn về phía nàng ấy, gật đầu mỉm cười nói:

– Ta cũng không ngờ chỉ nằm có một chút mà cũng nằm mơ được nữa. Ngươi là Thu Diệp đúng không?

Nàng lặng lẽ quan sát Thu Diệp, dung mạo Thu Diệp bình thường, nhưng khuôn mặt mang theo vẻ nhu hòa, chỉ cần nói chuyện hai ba câu với nàng, tâm tình liền có thể tốt hơn rất nhiều. Không ngờ, ba nha đầu bên cạnh Triệu Sơ đều không phải là người đơn giản! Nếu là người khác, e là đã thu ba người này làm tiểu thϊếp hết rồi.

Thu Diệp gật đầu;

– Ừ, sau này ta và ngươi cùng phòng. Ta đã nghe Xuân Mai nói qua hoàn cảnh của ngươi, ngươi yên tâm, hai chúng ta sẽ chung sống rất tốt.

– Ừ.

Mộ Dung Thư gật đầu cười đáp.

Thu Diệp đỡ Mộ Dung Thư dậy, còn nói thêm:

– Vừa rồi Ngũ thiếu gia có hỏi thăm ngươi, cũng dặn ta đưa cơm trưa tới cho ngươi. Lát nữa ăn xong, ngươi phải đến thư phòng hầu hạ. Xế chiều mỗi ngày Ngũ thiếu gia đều đến thư phòng luyện chữ đọc sách.

Dứt lời, nàng liền đi dọn đồ ăn lên bàn.

– Được.

Mộ Dung Thư đứng lên, sau khi sửa sang lại tóc, bỗng thấy hơi khát nước,

theo bản năng nhẹ giọng kêu:

– Hồng Lăng.

– Dung nhi, ngươi đang gọi ta sao?

Thu Diệp nghi ngờ hỏi.

Nghe vậy, lúc này Mộ Dung Thư mới giật mình một cái, nàng tự giễu cười cười, thói quen này không được rồi, khẽ lắc đầu trả lời:

– Chỉ là cổ họng hơi khô. Kêu hai, ba tiếng. Không có chuyện gì.

– A, sau khi thức dậy thì cổ họng đúng là hơi khô một chút, hay là ngươi uống một chút canh trước đi.

Thu Diệp ôn nhu cười nói.

Mộ Dung Thư gật đầu, đi qua uống vài muỗng canh, sau đó ngồi xuống ăn cơm. Triệu phủ đối với hạ nhân cũng không tệ lắm, đồ ăn khá phong phú, ba món ăn và một chén canh.

Sau khi ăn xong, Mộ Dung Thư đi theo Thu Diệp đến Nhã Đức Uyển. Nàng vừa đi vừa ghi nhớ đường, cuối cùng cũng đến thư phòng.

Triệu Sơ quả nhiên ở đây. Lúc nàng đi vào, hắn đang chuyên tâm đọc sách. Để tránh quấy rầy hắn, nàng cầm chổi lông gà bắt đầu quét dọn tro bụi trên giá sách. Cũng may sống an nhàn sung sướиɠ một năm không làm cho nàng quên cách làm việc nhà.

Quét xong tro bụi, nàng lại bắt đầu lấy khăn lau tỉ mỉ mấy cái bàn, vẫn nhẹ tay nhẹ chân, lúc này Triệu Sơ cũng không đưa mắt nhìn về phía nàng lần nào.

Cuối cùng ngay khi nàng muốn lau sàn nhà mới gặp phải khó khăn. Thời đại này không có cây lau nhà, tất cả đều dùng khăn ngồi xổm xuống lau chùi, vốn ở phủ Nam Dương Vương bất kể thế nào nàng cũng không có cơ hội làm loại chuyện lặt vặt này, hiện tại tự mình trải nghiệm cảm giác ngồi xổm nhích tới nhích lui rất khổ sở, nàng lập tức có một ý tưởng. Xem ra nàng phải nghiên cứu một chút về cây lau nhà. Dù sao thư phòng lớn như vậy, nếu nàng cứ ngồi xổm mà lau như thế, bảo đảm eo mỏi lưng đau.

Ngay tại lúc nàng định ngồi xổm xuống lau chùi sàn nhà, bỗng nhiên nghe thấy mệnh lệnh của Triệu Sơ:

– Mài mực cho ta.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư buông khăn lau xuống, tới cạnh Triệu Sơ.

Khi nàng đến gần lại nghe hắn nói:

– Mực phải mài đậm một chút.

– Dạ.

Mộ Dung Thư đáp.

Vừa mới lên tiếng, Triệu Sơ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tay hắn run lên, bút lông trong tay rơi xuống trên giấy trắng.

– Sao lại là ngươi? Loại việc nặng nhọc này sai hạ nhân làm đi.

Triệu Sơ nhíu mày trầm giọng nói, tiếp đó liền lấy nghiên mực qua bên cạnh, hắn chuẩn bị tự mình mài mực. (anh này đáng iu.haha…nha đầu mà sai hạ nhân đi làm.haha–

Cô Hacphong nổi hứng bình loạn đó bà con)

– Hiện tại ta là nha hoàn của Ngũ thiếu gia, nhiệm vụ là hầu hạ trong thư phòng, nếu để cho người khác đi làm, ta đây sợ người khác sẽ nói ra nói vào. Ngũ thiếu gia không cần để ý, không cần xem ta là Nam Dương vương phi.

Mộ Dung Thư cười nhạt nói, cũng không lấy lại nghiên mực trong tay Triệu Sơ.

Đôi mày kiếm đen như mực của Triệu Sơ nhíu lại, một tia sáng thoáng qua trong mắt, nhưng khi ý thức được bản thân đang nhìn thẳng Mộ Dung Thư, hắn lập tức cúi đầu, trầm giọng nói:

– Ta vốn định để ngươi đợi ở thư phòng, không có chuyện gì thì có thể đọc sách gϊếŧ thời gian, loại việc nặng nhọc này chẳng lẽ lại để ngươi làm.

Nếu Vũ Văn Mặc biết được, chắc chắn sẽ liều mạng với hắn.

– Chẳng qua chỉ là thư giãn gân cốt một chút thôi, đừng quá để ý. Ngũ thiếu gia không phải ngại, nếu ngài vẫn kiên trì muốn mài mực, vậy ta đây đi lau chùi tiếp.

Mộ Dung Thư nhún vai, cười nói. Nàng xoay người đi lấy khăn bắt đầu lau chùi.

Triệu Sơ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư, cuối cùng nàng là một nữ tử như thế nào? Cho dù là một nam tử đối mặt với chuyển biến to lớn về thân phận như vậy, cũng không thể thản nhiên tới mức ấy. Nhưng nàng vẫn có thể bình thản ung dung, cũng không dựa vào quan hệ với Vũ Văn Mặc mà duy trì khí thế Nam Dương vương phi, nàng lại có thể nhanh như vậy làm được việc của một nha hoàn!

Kỳ thực Triệu Sơ không biết rằng, Mộ Dung Thư làm như vậy chính là không muốn có thêm phiền phức. Kiếp trước nàng lăn lộn trên thương trường, loại chuyện co được dãn được này không phải chuyện khó. Huống hồ chút chuyện này đối với một linh hồn hiện đại như nàng thì có nhằm nhò gì, chằng qua là tạm thời chưa quen mà thôi.

Thế nhưng, khi Triệu Sơ thấy đôi tay trắng nõn của nàng cầm khăn nhúng vào nước để lui chùi, hắn khẽ nhíu mày, có chút không đành lòng, nhưng mà nếu nàng kiên trì như vậy, hắn cũng không tiện nói thêm. Thôi thì từ ngày mai, buổi sáng hắn sai cận vệ bớt chút thì giờ quét tước trong ngoài thư phòng một lần, đến lúc đó nàng chỉ cần cầm chổi lông gà quét bụi là được.

Quyết định xong, Triệu Sơ cúi xuống bắt đầu luyện chữ.

Sau khi hắn dừng bút, Mộ Dung Thư cũng đã lau dọn thư phòng sạch sẽ. Khi nàng đứng dậy, đúng là thắt lưng hơi đau.

Sau khi Triệu Sơ bỏ bút lông xuống, nhìn bộ dạng Mộ Dung Thư như thế thì khẽ cau mày nói.

– Ngày mai ngươi không cần lau chùi, thư phòng khá lớn, vốn một tháng lau một lần. Hôm nay lau rồi, tháng sau hãy lau tiếp.

– Một tháng mới lau một lần? Như vậy sẽ rất nhiều bụi, rất dễ ảnh hưởng đến hô hấp, tốt nhất mỗi ngày nên lau một lần. Có điều lau như vậy đúng là khá mệt. Xem ra phải làm phiền Ngũ thiếu gia rồi.

Mộ Dung Thư nói xong thì bước về phía Triệu Sơ:

– Mượn giấy bút Ngũ thiếu gia dùng một chút.

Triệu Sơ gật đầu. Nàng lập tức cầm bút lông phác thảo hình dạng cây lau nhà, sau đó viết cách làm bên cạnh. Sau khi vẽ xong, nàng cười nói với Triệu Sơ:

– Có thứ này, cho dù mỗi ngày có lau chùi cũng sẽ không bị mỏi xương sống hay đau thắt lưng.

Triệu Sơ nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư, sau đó xếp trang giấy lại bỏ vào ống tay áo.

– Ừ, lát nữa ta sẽ cho người đi làm. Xem ra cũng không phức tạp lắm, nay mai là có để dùng.

Bên ngoài truyền đến một tiếng cười sảng lãng. Ngay sau đó cửa mở ra, một nam tử trẻ tuổi chống quải trượng đi vào. Bên cạnh hắn có nha hoàn dìu đỡ.

– A, Ngũ đệ trở lại cũng không đến thăm đại ca. Ta mới vừa từ bên ngoài về, sau khi đi vấn an mẫu thân mới biết!

Đây là Triệu Thần, Đại thiếu gia Triệu phủ sao? Vẻ ngoài khá giống Triệu Sơ, nhưng không có dung mạo tuyệt diễm như đệ đệ mình, chẳng qua cũng có thể xếp vào hàng ngũ mỹ nam. Hai người này đều là con vợ cả. Có điều khi bảy, tám tuổi, bởi nghịch ngợm mà Triệu Thần bị rắn độc cắn, vì không có thuốc nào chữa được, nên xem như bị tàn phế. Vốn dĩ gia nghiệp trăm năm của Triệu gia là do hắn kế thừa, nhưng vì sự cố ngoài ý muốn này, hiện tại toàn bộ Triệu phủ xem trọng nhất chính là Triệu Sơ.

Mộ Dung Thư lẳng lặng từ thư án lui xuống, đứng một bên.

– Khi đệ vừa về đã đến thăm đại ca. Đại tẩu nói đại ca xuất phủ. Không ngờ đại ca lại đến thăm đệ.

Triệu Sơ đi về phía Triệu Thần, đỡ Triệu Thần từ tay nha hoàn.

Triệu Thần sảng lãng cười to ba tiếng, thần sắc hình như có chút phức tạp nhìn về phía Triệu Sơ, nói:

– Lần này đệ về sẽ không đi nữa chứ?

Sau khi Triệu Sơ đỡ Triệu Thần ngồi xuống thì ngồi một bên, trong mắt thoáng hiện tia sáng khác thường, lắc đầu nói:

– Đại ca còn không biết tính đệ sao? Trước trở về nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đệ lại muốn đi ra ngoài. Giang sơn Đại Hoa ta rộng lớn, cùng lắm đệ chỉ mới đi được một nửa mà thôi.

– Tuổi của đệ cũng không còn nhỏ, nên nghĩ đến chuyện thành gia lập thất đi. Cha mẹ đều sốt ruột lắm. Con trai lớn của Đại ca cũng đã năm tuổi rồi, mà đệ còn không có tin tức gì hết. Duyệt Nhi biểu muội vẫn chờ đệ kia kìa. Mẫu thân nói, Duyệt Nhi biểu muội tuy rằng môn hộ có chút thấp, nhưng dù sao cũng lớn lên trong phủ, nàng khá hiểu chuyện, sau này có thể hầu hạ đệ tốt hơn, đồng thời hiếu kính với cha mẹ.

Triệu Thần dung nhan tuấn tú trầm thêm vài phần, thuyết giáo Triệu Sơ.

Nghe vậy, Triệu Sơ cúi đầu nhấp một ngụm trà, như không quá để ý nói:

– Đệ xem Duyệt Nhi như muội muội, tuyệt không có ý gì khác.

Khóe mắt Mộ Dung Thư âm thầm lướt qua Triệu Sơ, lại liếc qua Triệu Thần, vừa hay nhìn thấy Triệu Thần đang nhíu mày.

– Nghe nói lần này trở về đệ dẫn theo một vị nữ tử xinh đẹp. Nếu là có ý, vậy lập nàng làm thϊếp đi. Mẫu thân tất sẽ đồng ý.

Triệu Thần bỗng nhiên chuyển đề tài, tươi cười sáng lạn lại xuất hiện trên mặt. Sau đó có chút mờ ám dựa sát vào Triệu Sơ, nói.

Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày. Những người này đều xem nàng là thϊếp của Triệu Sơ sao? Nhưng lại đương nhiên, hay hoặc giả là nha đầu thông phòng.

– Đại ca đang nói gì thế? Làm sao có thể? Đệ chưa bao giờ có suy nghĩ này. (Dám có coi anh Mặc có “thiến” huynh hông, hê hê)

Triệu Sơ lập tức gạt đi. Sau đó nhìn về phía khóe miệng đang tươi cười của Mộ Dung Thư, chứa đựng ý tứ hàm xúc không rõ. Nữ tử này thuộc về Vũ Văn Mặc. Nàng và hắn không có quan hệ gì.

Triệu Thần theo ánh mắt Triệu Sơ nhìn về phía Mộ Dung Thư, đúng lúc cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng. Không ngờ nàng lại xinh đẹp như thế! Hắn không khỏi tán thưởng:

– Ánh mắt Ngũ đệ thật tốt.