Lệ Hoa viên
Sau khi Mộ Dung Thư vào phòng, bước qua một đám phu nhân cùng tiểu thư đến ngồi bên cạnh Lý thị. Bà giữ chặt tay nàng, cười nói: “Đã trở lại rồi.”
Mộ Dung Thư gật đầu cười trả lời: “Vâng, không ngờ hoa sắc vi trong viện của mẫu thân lúc nở rộ thật là đẹp. Lúc nãy con mải ngắm nên quay lại hơi trễ.”
Nàng cúi đầu cười khẽ nhưng khoé mắt thì đang nhìn những vị tiểu thư cùng các vị phu nhân đang âm thầm đánh giá nàng.
Dường như thời gian nàng ra ngoài, ở đây đã xảy ra chuyện gì. Bỗng nhiên nàng cảm thấy có một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, nghiêng đầu nhìn sang, đập vào mắt là gương mặt tươi cười chói lọi của Mộ Dung Lâm.
“Lúc Vương phi ra ngoài, mẫu thân cùng các vị phu nhân đều trêu chọc Lâm nhi, làm Lâm nhi xấu hổ không biết nói gì, Vương phi cần phải giúp Lâm nhi, nếu không Lâm nhi thật không dám ở lại đây nữa đâu!” Mộ Dung Lâm vừa nói vừa tiến đến ngồi cạnh Mộ Dung Thư, ôm lấy cánh tay nàng, nũng nịu nói. Trong phòng liền vang lên một trận cười, lúc này nhìn biểu hiện của hai người, nếu ai không biết chuyện còn nghĩ mối quan hệ giữa dòng chính nữ và dòng thứ nữ của phủ Tướng quân thật thân thiết, như vậy cũng vừa vặn chứng thực lời đồn của kẻ nào đó.
Nét tươi cười trên gương mặt của Lý thị hơi cứng đờ, bà dùng ánh mắt lo lắng nhìn Mộ Dung Thư.
Trên mặt Mộ Dung Thư không có biểu tình gì, chỉ khẽ vỗ vỗ mu bàn tay của Mộ Dung Lâm, dùng khăn gấm che miệng cười nói với các vị phu nhân và tiểu thư trong phòng: “Nhị muội của bản Vương phi da mặt mỏng, trước kia ta còn ở trong phủ cũng không dám trêu ghẹo muội. Hôm nay, mọi người ở đây đều không phải người ngoài, mới đùa một chút mà muội đã chịu không nổi rồi sao?”
“Đại tỷ…” Mộ Dung Lâm chu đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo như bạch ngọc cứ thế đỏ ửng lên, nhìn rất mê người.
Thấy vậy, trong phòng lại vang lên một trận cười.
Mộ Dung Thư nói tiếp: “Không giấu gì các vị phu nhân, trong phủ Tướng quân này, ngoài phụ thân và mẫu thân thì Nhị muội là người bản Vương phi yêu quý nhất! Từ nhỏ tính tình nàng nhút nhát cũng không phải là vấn đề gì lớn nhưng đến khi gả vào nhà người ta thì phải làm sao? Trong đại viện, phải tuân theo quy củ do chính thê lập ra, còn phải sống chung với nhạc phụ cùng nhạc mẫu. Nhưng nhị muội này của ta, da mặt mỏng như vậy, người cũng không có nhiều tâm tư.” Trong lòng nàng cười lạnh, không phải muốn dựa vào thân phận của nàng để đạt mục đích sao? Vậy thì nhìn xem, việc này cùng với việc đùa giỡn tâm cơ này sẽ có hậu quả gì!
Tuy trong giọng nói có vẻ quan tâm nhưng đám phu nhân này đã trải qua cả đời ở trong đại viện làm sao lại không nghe ra ẩn ý bên trong câu nói của Mộ Dung Thư. Lời nói dễ nghe nhưng ý tứ bên trong lại đề cập đến gia sự, người có ý liền phải cân nhắc lại. Thân phận của Mộ Dung Lâm là thứ nữ, Mộ Dung Thư lại là đích nữ! Mâu thuẫn giữa hai thân phận này trong đại viện ai mà không biết? Đây chỉ là diễn trò trước mặt mọi người! Có vài vị phu nhân có ý định muốn nghị thân với Mộ Dung Lâm cũng muốn rút lại, Nhị tiểu thư này tâm tư quá đơn giản, làm sao quản được việc trong phủ? Quan trọng hơn thân phận nàng ta chỉ là thứ nữ! Theo lời Mộ Dung Thư thì sau này phải để chính thê lập ra quy củ, thật ra nàng ta không đáp ứng được.
Sau khi Mộ Dung Thư nói xong, sắc mặt Mộ Dung Lâm lập tức trở nên khó coi, trộm gà không được còn mất nắm gạo! Nàng vốn muốn dựa vào thân phận Mộ Dung Thư để đạt được mục đích riêng của mình, kết quả bây giờ bản thân lại rơi vào tình trạng khó xử! Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng chỉ có thể duy trì mỉm cười, nhưng lại cách xa Mộ Dung Thư. Không thể tưởng tượng được, Mộ Dung Thư lại có thể dùng cách độc ác này làm hỏng chuyện tốt của nàng!
Nhìn thấy thái độ của các vị phu nhân, nàng lập tức hiểu, nếu sau này không thể gả vào phủ Nam Dương Vương làm thϊếp mà phải nghị thân cùng một trong những gia đình này, nàng tuyệt đối không thể làm chính thất mà chỉ có thể là một di nương không quyền không thế thôi! Mộ Dung Thư thật ác độc, chỉ một câu nói đã quyết định tương lai sau này của nàng! Trong đáy mắt Mộ Dung Tuyết xẹt qua một chút căm hận. Bây giờ nghĩ lại, Mộ Dung Thư sẽ không tránh khỏi việc có liên quan đến chuyện gièm pha của Mộ Dung Tuyết và Lưu Phong!
“Các cô nương chưa xuất giá da mặt đều mỏng, cũng không có gì. Có điều, Nhị tiểu thư có Vương phi dạy dỗ thì sau này sẽ rất có tương lai.”
Một vị phu nhân nhân cơ hội liền xoa dịu không khí có phần xấu hổ vì Mộ Dung Lâm.
“Lại nói, trong phủ Tướng quân này, người khiến cho bản Vương phi yên tâm lại là Lục muội, muội ấy là người ôn nhu hiền thục, tuy bây giờ chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng giơ tay nhấc chân đều mang phong thái của tiểu thư khuê các.” Mộ Dung Thư rút tay mình về, lúc nâng chung trà lên, tầm mắt liền nhìn đến Lục tiểu thư - Mộ Dung Ngọc đang ngồi im lặng, cười nhạt nói.
Bỗng nhiên bị nhắc tới, Mộ Dung Ngọc mở to hai mắt nhìn về phía của Mộ Dung Thư. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng vì là thứ nữ nên có rất nhiều chuyện nàng đã hiểu rõ. Vừa nghe, nàng liền biết, Mộ Dung Thư đang lót đường cho mình! Di nương không được phụ thân sủng ái nên địa vị của nàng ở trong phủ càng thấp kém, có lẽ chỉ cao hơn đám hạ nhân một bậc, việc hôn nhân sau này có lẽ sẽ không quá tốt! Hôm nay Mộ Dung Thư nói như vậy, tất cả mọi người đều chú ý đến nàng, trong lòng lập tức tỏ tường, xem ra Lục tiểu thư ổn trọng hơn Nhị tiểu thư.
“Ngọc nhi tạ ơn Vương phi khích lệ, Ngọc nhi thật sự không so được với Nhị tỷ.” Mộ Dung Ngọc đứng dậy, hành lễ với Mộ Dung Thư, khách khí trả lời.
Thì ra người Vương phi xem trọng là Mộ Dung Ngọc chứ không phải Mộ Dung Lâm, chỉ cần như vậy, giá trị của Mộ Dung Ngọc lập tức tăng lên!
Mộ Dung Lâm âm thầm cắn răng. Mộ Dung Thư thật đáng chết! Chỉ là được gả cho Nam Dương Vương làm chính phi, vậy mà hôm nay nàng ta dám ở trước mặt mọi người không thèm nể mặt nàng, chẳng những thế, còn ác độc hạ thấp thân phận của nàng!
Ngồi cạnh Mộ Dung Ngọc, vốn đang nói chuyện phiếm cùng vài vị tiểu thư, Mộ Dung Nguyệt nghe xong lời của Mộ Dung Thư thì liền nhìn Mộ Dung Ngọc với ánh mắt phức tạp, nhưng không ai phát hiện ra.
Lúc này, một bóng dáng phấn hồng được mấy nha hoàn vây quanh chậm rãi đi đến.
“A! Đây không phải là Tam tiểu thư của phủ Tể tướng!”
Một vị phu nhân trong phòng nhìn thấy Thẩm Oánh đi tới thì có vẻ kinh ngạc cười nói.