Akito lái xe lao như bay trên đường , mục tiêu cuối cùng chính là núi Kongo. Nhìn trên định vị GPS, vị trí điểm đỏ trên màn hình càng gần , trái tim anh càng đập mãnh liệt, không rõ nguyên do.
Chạng vạng tối, con đường lên núi Kongo vì trời mưa lớn đã trở nên lầy lội không chịu nổi. Akito dừng xe dưới chân núi vội vàng cầm theo di động chạy theo chỉ dẫn trên đó. Trên đường đi, Akito âm thầm kinh hãi. Có quá nhiều xác thỏ nằm la liệt đầy đất , mà chúng chết cũng không phải do bị cảnh sát thanh lý mà là bởi vì thân thể quá mức to lớn , không chịu nổi lượng ăn kinh người , chúng thủng bụng mà chết. Lượng lớn thịt nhão cùng máu tươi theo nước mưa xối ướt cả cánh rừng. Akito rùng mình , bất chấp cánh tay nổi đầy da gà lao lên phía có tín hiệu định vị của Yue.
Nếu không phải có tín hiệu từ thiết bị định vị Akito sẽ không tìm ra nơi đám thực vật kỳ dị kia phát triển. Khi Akito chạy tới gần đã phát hiện Yue gương mặt trắng bệch nằm giữa đám cây đó, thân thể lạnh toát tựa như không còn sự sống.
"Akari!"
Akito kéo cô ra khỏi bụi cây lại phát hiện những cành nhỏ của loài cây lạ này đã đâm thủng cánh tay Yue, theo mạch máu mà dung nạp vào cơ thể cô.
"Chết tiệt."
Akito nghiến răng kéo đám cành cây đó ra khỏi tay cô. Khi anh vừa chạm tới chúng liền héo rũ , lần lượt rơi xuống mặt đất. Thân thể Yue như rối gỗ đổ ập xuống. Akito đỡ lấy thân thể lạnh lẽo của cô vội vàng ôm lấy đưa xuống xe lao tới bệnh viện mà không hề nhìn lại phía sau. Khóm thực vật kỳ dị đã bắt đầu bung ra những đoá hoa đen thẫm quỷ dị vô cùng.
Akito trong lòng nóng như lửa thiêu đốt, lao xe như bay trên đường . Yue tựa đầu vào cánh tay anh cả người lạnh toát như thể không còn sự sống. Hơi thở mỏng manh dường như ngay lập tức co thể tắt mất, điều này càng khiến cho Akito nóng nảy. Điện thoại của anh lại không ngừng reo vang , là tiếng chuông đặc hữu từ cảnh cục, Akito đã cuống nay càng thêm rối.
"Có chuyện gì?"
"Ách.....Akito cậu đang bận sao?"
Đầu dây bên kia Yuu Ogasawara bị rống kinh ngạc hỏi. Akito tuy rằng bất mãn nhưng vẫn cố ý lắng nghe nguyên nhân của cuộc điện thoại lần này. Phải biết dù Yuu Ogasawara không đáng tin tưởng nhưng bản thân cậu ta là phó phòng hình sự đã qua tuyển chọn gắt gao của cả sở cảnh sát ít nhất Yuu Ogasawara vẫn là phải có tài.
"Có chuyện thì mau nói, lằng nhằng nữa tôi đá cậu xuống phòng trực ban của cảnh cục."
Yuu Ogasawara sờ đầu nhìn trời âm thầm tự hỏi bản thân tại sao trước đây có thể kết bạn được với một người như Akito nhỉ?
"Có án mạng, lại là ăn thịt người."
Akito nhíu mày, quả nhiên vẫn chưa dừng lại sao?
"Chuyện ở cảnh cục giao cho cậu. Giờ tôi đang đưa Yue tới bệnh viện."
Yuu Ogasawara sửng sốt
"Bệnh viện? Đang yên đang lành sao lại tới bệnh viện rồi?"
Akito đầu như muốn nứt ra, không kiên nhẫn tiếp chuyện nữa liền nói
"Tóm lại chuyện ở cảnh cục giao cho cậu. Nếu để tôi phát hiện cậu trốn việc giao cho người khác cậu cứ xác định đi Yuu. Còn có phiền cậu nói lại cho Yuu phu nhân tôi đã tìm được Yue rồi để bà ấy đỡ lo lắng."
*****************************
Bệnh viện tổng hợp Osaka
Lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh của Yue , Akito sắc mặt chưa từng có nghiêm túc như thế đến nỗi khiến cho hộ sĩ vào kiểm tra cũng không dám thở mạnh. Cầm giấy kiểm tra sức khỏe của cô Akito phải kiềm chế lắm mới không phát điên với người còn đang mê man kia.
Thần kinh suy nhược , cơ thể thiếu dinh dưỡng. Akito bóp trán. Quả nhiên cho dù Yue có trưởng thành xong một số phương diện cô ấy không khác gì trẻ mới lớn là bao.
Akito trầm mặc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh của cô không tiếng động thở dài. Anh hiểu được vì cái gì Yue đột nhiên trở thành cái dạng này. Nếu như cảnh sát các anh chỉ chứng kiến hiện trường tội ác thì Yue lại phải chứng kiến toàn bộ quá trình phạm tội. Khung cảnh đẫm máu ghê tởm kia quả thực không ai dám đành lòng nhìn thẳng. Mỗi lần nhắm mắt lại là một lần cảnh tưởng kinh hoàng xuất hiện, Yue không thể an giấc là lẽ đương nhiên. Mà anh, người duy nhất có thể đưa cô thoát khỏi khốn cảnh lại không thể ở cạnh cô lúc cô cần Anh nhất. Akito lần đầu tiên cảm thấy chán nản với bản thân mình. Yue có thể tuỳ thời mà tìm anh nhưng cô không tuỳ hứng làm thế. Đã hứa với cảnh cục sẽ hỗ trợ tất cả các vụ án vì vậy Yue không muốn bỏ qua một chi tiết nào trong mỗi cơn mơ. Cô hiểu rõ anh rất bận với những nhiệm vụ được giao hằng ngày cho nên dù phải một mình đối diện với những cơn ác mộng khủng khϊếp Yue cũng không tìm tới anh yêu cầu sự giúp đỡ.
Sự quật cường của cô khiến cho anh cảm thấy bất đắc dĩ cũng cảm thấy đau lòng.
Mưa bên ngoài đã ngừng rơi, những tia sáng mặt trời yếu ớt xé tan mây mù ảm đạm , le lói chiếu vài tia sáng yếu ớt vào phòng. Akito nắm lấy bàn tay cô giống như đang truyền thêm hơi ấm lại càng giống như đang thủ hộ cô gái nhỏ yếu ớt mà kiên cường . Khẽ cúi người hôn lên đôi môi lành lạnh của Yue, Akito dịu dàng cười
"Ngủ ngon, cô gái nhỏ của tôi."
***************************************
Yue chân trần dẫm lên thảm nhung dày , lớp lông mao không ngừng cọ vào lòng bàn chân cô. Cảm giác tê dại ngưa ngứa lan truyền theo từng tế bào thần kinh kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên đại não . Dưới chân, màu đỏ tươi như máu của tấm thảm như làm sống dậy sự bạo ngược và cuồng vọng từ sâu trong linh hồn của đôi mắt tử vong. Yue đặt tay lên l*иg ngực , vỗ về trái tim đang nhảy lên bất chấp nhịp điệu trong cơ thể mình. Cô nhíu mày nhìn quanh, cách đó không xa xuất hiện một bóng người . Bóng đen cao lớn dường như đã biết tới sự hiện diện của Yue , ông ta vươn tay vẫy. Cô cứ như thế vô thức bước lại gần , đại não không thể khống chế thân thể cứ như vậy đi tới trước mặt ông ta. Ông ta nhấc lên một ly hồng rượu thoải mái mà nhấp một ngụm . Rượu đỏ như máu sóng sánh dưới ánh nến mờ ảo toát lên vẻ duy mĩ quyến rũ kỳ lạ.
[Cuối cùng thì ngươi cũng tìm tới đây người thừa kế của vận mệnh. Uống cùng ta chứ?]
Rõ ràng là một lời mời nhưng Yue không thể mở miệng từ chối. Thân thể không nghe theo sự điều khiển của cô. Chân vô thức tiến gần về phía ông ta ngồi sụp xuống ghế, tay nâng lên ly rượu đỏ. Sắc mặt Yue trắng bệch , bàn tay nắm ly rượu còn nhìn thấy rõ cả khớp xương trắng.
[Thế nào? Không muốn uống rượu. Không muốn cũng không sao, ngươi nếu đói có thể ăn số bánh này. Chúng mới được làm ra thôi , vẫn còn ấm nóng đấy.]
Yue nhìn bàn đồ ăn la liệt trước mặt lại nhìn người đàn ông toàn thân tỏa ra tà ác hơi thở nhíu mày. Ông ta dường như hoàn toàn không để tâm tới thái độ của Yue vẫn thản nhiên uống hồng rượu . Yue ngồi đó một lúc lâu , người đàn ông kia chỉ thản nhiên ăn uống hoàn toàn không có ý định mở miệng nói chuyện . Rút cuộc vẫn là Yue thiếu kiên nhẫn mở miệng hỏi:
"Ngài...dùng nhiều cách như vậy gọi ta tới đây chỉ để mời ta những thứ này sao....quỷ vương Beelzebub?"
* quỷ Vương beelzebub: một trong bảy ma vương của địa ngục. Beelzebub - gluttony : đại diện cho tội ác mê ăn uống.
Quỷ vương nhún vai , đôi mắt huyết hồng tràn ngập ý cười nhìn Yue.
[Ngươi quả thật giống với Thần số mệnh. Đều không thú vị như nhau.]
Yue nhịn không được ngắt lời
"Ngài còn chưa nói rõ lý do tới nơi này. Chẳng phải Ngài lẽ ra nên ở bên trong cấm địa hắc ám hay sao? Lợi dụng lỗ hổng trong phong ấn cùng đám quỷ khí trong đó trốn xuống nhân gian không giống tác phong của Ngài. Cho dù Ngài chỉ là một mảnh nhỏ trong linh hồn bất tử của quỷ vương Beelzebub thật sự nhưng ít nhất Ngài sẽ không giống với đám quỷ khí tầm thường kia."
Quỷ vương Beelzebub tà mị mỉm cười dường như rất hài lòng với những lời này. Ông ta đặt ly hồng rượu lên bàn liếʍ khoé môi
[Ngươi cùng Thần số mệnh dường như vẫn còn có chút khác biệt. Ít nhất bà ta không giống như ngươi có sức sống như vậy. Phải nói rằng lưu lạc tại thế giới con người lâu lắm nên ngươi cũng khác xa so với đám quỷ thần kia. Đúng thế, ta chỉ là một mảnh nhỏ trong linh hồn của quỷ vương , nhưng ngươi nghĩ rằng cái cấm địa hắc ám đó có thể giam giữ ta hay sao? Ta cùng đám quỷ khí đó chỉ ngang hàng? Chậc.]
Lời nói của quỷ vương Beelzebub tràn ngập khinh thường khiến cho Yue cảm thấy khó chịu. Cấm địa hắc ám vốn sinh ra để giam giữ quỷ khí gây hại tới các chiều không gian và thời gian. Việc quỷ vương Beelzebub vô tình phân ly linh hồn chính mình thành các mảnh nhỏ lưu lạc khắp các thời không gây nên xáo trộn quá lớn , việc này khiến cho thần không gian và thần số mệnh phải mất rất nhiều công sức mới thu gom được một vài mảnh nhỏ giam cầm trong cấm địa. Nay mảnh nhỏ linh hồn ấy lại tỏ vẻ khinh thường cấm địa đã nhốt bản thân hơn trăm ngàn năm . Cỡ nào châm chọc cùng nực cười. Chỉ là Yue không thể cười lên thành tiếng. Ông ta chỉ là mảnh nhỏ không hoàn thiện xong vẫn là linh hồn của quỷ vương địa ngục . Ai biết chọc giận ông ta sẽ gây hậu quả lớn tới cỡ nào chứ.
"Ta không có ý đó. Ta chỉ muốn biết vì cái gì Ngài lại ở đây. Thậm chí còn khiến cho loài hoa ác ma nở rộ ngay thế giới con người ."
Quỷ vương Beelzebub nửa cười nửa không nhìn cô
[Tại sao không thể xuất hiện ở đây? Tại thế giới con người này ta có thể tìm kiếm rất nhiều mĩ vị mà không gian hư vô không hề có.]
"Mĩ vị?"
Yue trừng mắt không dám tin tưởng bởi vì cô thừa biết tam quan của vị quỷ vương này vốn không thể dùng thước đo của con người mà đong đếm.
[Phải. Thịt tươi còn ròng ròng máu chảy, sự ấm áp và tuyệt vọng của con người.]
Không nhìn nét mặt kinh hoàng của Yue ,quỷ vương chăm chú nhìn vào chất lỏng sóng sánh trong ly cười khẽ
[Ngươi biết trên đời này thứ gì tàn ác nhất không? Đương nhiên có thể bỏ qua ác ma dưới địa ngục như chúng ta. Con người các ngươi so với ma quỷ còn muốn độc ác tàn nhẫn lắm. Đã có bao nhiêu loài vật tuyệt chủng dưới bàn tay thống trị của con người. Ta là quỷ vương Beelzebub, ta đại diện cho tội mê ăn uống mà tội ác này hiện diện rõ ràng nhất chẳng phải là ở con người hay sao?
Mỗi năm, con người ăn hết khoảng 230 triệu tấn thịt động vật. Số lượng động vật do tự nhiên sinh ra liệu có bằng 1/10 chỗ đó không? Bởi vì nhu cầu khổng lồ của con người , những con thú tội nghiệp kia bị nuôi nhốt, bị nhồi nhét đủ loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tăng trưởng do con người tạo ra . Con người đủ thông Minh để hiểu được bọn họ đang tự tay tàn sát chính mình nhưng họ không hề dừng lại . Ta có mặt tại nơi này chỉ để đánh thức bản năng tham lam trong chúng, phóng đại chúng biến lũ thỏ trở thành kẻ săn mồi để con người hiểu được cảm giác bị săn gϊếŧ là cỡ nào sợ hãi cùng tuyệt vọng. Để con người thấy được dù thông minh chúng cũng chỉ là một loại động vật trong chuỗi thức ăn khổng lồ được tạo ra dưới bàn tay tạo hoá.
Con người luôn tự đắc rằng mình là kẻ đứng đầu trong chuỗi thức ăn. Nhưng đó không thể trở thành lý do để con người đem mọi sinh vật tàn sát thỏa mãn nhu cầu cá nhân của bản thân mình và điên cuồng hủy diệt chúng. Bị giam cầm trong cấm địa hắc ám, ta vẫn luôn tự hỏi tại sao chỉ có con người không trở thành đồ ăn cho loài khác . Cho tới khi lưu lạc tới nơi này ta rút cuộc đã hiểu được .
Con người là sinh vật gần với ác quỷ nhất, thậm chí đã vượt qua ranh giới con người - ác quỷ. Ác quỷ chúng ta sẽ không ăn thịt đồng loại của mình . Còn các ngươi thì hủy diệt tất cả, trực tiếp hay gián tiếp đều làm hại tới chính đồng loại.
Nhưng mà đợi con người tự hủy diệt thực sự quá lâu, rất nhàm chán. Ta chỉ đẩy nhanh tiến độ tự hủy diệt của loài người mà thôi. Đẩy con người vào vị trí của kẻ bị ăn thịt mà không phải là kẻ săn mồi , con người mới hiểu được sự tuyệt vọng của những thứ mà ngày thường họ vẫn ăn. Ta làm như vậy chỉ để con người nhận ra chính mình tàn nhẫn đáng sợ cỡ nào.]
Yue đứng bật dậy phẫn nộ trừng quỷ Vương Beelzebub, tay siết chặt lại.
"Lũ thỏ bởi vì sự xuất hiện của Ngài mới trở nên biến dị dữ tợn như vậy. Những người đã chết đều từng ăn thịt lũ thỏ biến dị . Hoa ác ma mà Ngài tạo ra phóng đại bản năng khát máu. Bọn họ khống chế không nổi chính mình sẽ phát điên mà đi ăn thịt người . Tất cả những trò này Ngài bày ra chơi vui lắm hay sao? "
Quỷ vương Beelzebub cười nhạt lạnh lùng thừa nhận
[Phải thì thế nào? Ngươi có thể làm gì đây? Phong ấn ta lại đưa về không gian hư vô ư? Làm thế liệu có thể thay đổi được kết cục dành cho thế giới này khong?]
"Ta không thể để Ngài đẩy nhanh tốc độ hủy diệu của thế giới này. Số mệnh sẽ bị Ngài đảo lộn. Cho dù con người có chất chồng tội ác , cho dù họ đáng chết cỡ nào thì họ vẫn phải sống. Sống và hoàn thành số phận mà vận mệnh đã an bài sẵn cho họ. Ngài cho dù là thần cũng không thể thay đội vận mệnh đã được an bài. Quy luật là không thể thay đổi."
Quỷ vương Beelzebub bóp trán cười
[Ta không hiểu tại sao các ngươi lại chấp nhất với việc thay đổi hay không thay đổi số mệnh như thế. Nhưng con người phải nhận lấy bài học. Sự diệt vong sẽ xảy ra sớm hay muộn đều dựa vào bản thân họ cả.]
Yue vươn tay, không gian tù mù tràn ngập hương vị ngọt ngào của quỷ vương Beelzebub đột ngột bị 1 tia sáng xanh biếc xé rách . Yue cười khẽ , vẻ đắc ý nhanh chóng hiện lên gương mặt cô khiến nó trở nên có sức sống hơn hẳn
"Tuy Ngài là Beelzebub nhưng cũng chỉ là một mảnh linh hồn của quỷ vương. Năng lực của Ngài có mạnh tới đâu cũng không có khả năng giam cầm linh hồn ta quá thời gian cho phép . Ngài có thể cuốn ta vào không gian do Ngài tạo ra và khống chế ta bởi vì lúc đó thân thể thực sự của ta quá mức suy yếu, linh lực tồn đọng chỉ có khả năng bảo vệ thân thể đó không bị hủy hoại. Còn hiện tại, ta hoàn toàn có khả năng tự mình thoát ra khỏi nơi này . Tuy không thể lập tức phong ấn Ngài nhưng như vậy là đủ rồi đúng không quỷ vương? Thời gian còn lại của Ngài tại nơi này không nhiều."
Quỷ vương Beelzebub không hề giận dữ , ông ta phất tay
[Thôi thôi, dù sao cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Ta không đủ khả năng để giữ ngươi ở lại , mà ta cũng không muốn để ngươi tiếp tục lải nhải về số phận bên tai ta. Trở về đi. Chỉ là trước đó ta muốn nhắc nhở ngươi rằng : dù ngươi bảo hộ cho con người khỏi ác quỷ nhưng không thể bảo vệ họ khỏi bàn tay con người . Trên đời này thứ còn đáng sợ hơn số mệnh chính là luật Nhân - Quả . Con người cướp đi những gì từ tạo hoá thì sau này tạo hoá sẽ đoạt lại toàn bộ.]
Thân hình Yue ngày càng mờ nhạt trong luồng ánh sáng . Thế nhưng từng tiếng, từng tiếng lại Kiên định vô cùng
"Có thể bảo vệ tới lúc nào thì bảo vệ. Ta muốn tin rằng thế giới này đẹp đúng như lời anh ấy."