Thời gian thấm thoát trôi đi , đã qua hơn 1 tuần kể từ ngày Yue nhập viện điều trị , các vết thương trên thân thể cô đã kết vảy . Cô cũng đã có thể nói chuyện được rồi . Yue mỗi ngày đều phơi nắng ở bên ngoài , thế nhưng làn da không có chút nào chuyển biến vẫn trắng bệch nhợt nhạt như thiếu máu. Công việc mỗi ngày của cô chỉ có ngẩn người , ăn , uống thuốc rồi ngủ tuy cổ họng đã khỏi hẳn cô cũng không thường xuyên nói chuyện . Bác sĩ đã từng băn khoăn rằng liệu cô có gặp phải chướng ngại tâm lý hay không vì trong hoàn cảnh giam cầm ấy không phải ai cũng có thể nhanh chóng ổn định lại tinh thần . Nhưng theo quan sát của ông ngoại trừ cô thường tỉnh giấc giữa đêm khuya thì cũng không có gì khác lạ . Cô rất ít khi mở miệng nói chuyện , ông đoán rằng tính tình cô là như thế ngoại trừ khi cần người giúp đỡ xuống giường đi lại cô sẽ không mở miệng ; tính tình hướng nội lại rất đỗi dịu dàng , rất thích chăm sóc hoa tươi và ngắm nhìn ánh mặt trời . Từ khi tỉnh lại hoàn toàn không có biểu hiện hoảng sợ tột độ khiến ông cảm thấy lo lắng . Chẳng lẽ cô bé trời sinh thiếu hụt cảm giác sợ hãi hay sao?
* * *
Hành lang bệnh viện âm u , ánh đèn lạnh lẽo hắt lên nền gạch men trắng bệch , xung quanh một mảnh bóng tối bao trùm . Mùi thuốc , mùi chất tẩy rửa nồng đậm lại che giấu không được mùi của cái chết – mùi vị thuộc về thế giới bên kia. Bệnh viện là một nơi như thế ngập tràn tử khí . Đêm lạnh như nước. Bên ngoài cuồng phong gào thét dữ dội như muốn xé nát hết thảy ; đèn hành lang đung đưa trong gió chợt lóe , chợt tắt . Bóng tối tựa như dã thú chỉ chờ người ta lơ là cảnh giác liền nhào tới nuốt gọn.
Yue chân trần dẫm lên nền gạch sứ lạnh lẽo , cô vô thức tiến về phía trước dường như trong bóng đêm đen kịt ấy có gì đó đang thôi thúc cô , đang mời gọi cô tiến tới. Yue chậm rãi bước đi , ánh mắt vô thần trống rỗng ; từ trong tiềm thức cô vẫn muốn giành lấy quyền kiểm soát thân thể nhưng lại không làm được . Yue tập trung tinh thần lại , cô biết bản thân mình có lẽ vẫn đang ngủ say trong phòng bệnh chỉ là tiềm thức cô lại rơi vào cảnh trong mơ.
Bệnh viện dù là ban đêm hay ban ngày đều không thiếu bác sĩ nhưng lúc này ngoại trừ tiếng mưa rơi ngoài hiên , tiếng gió gào thét trên những vòm cây cao khiến những cành cây già nua trụi lá va chạm vào cửa kính tạo nên những chuỗi âm thanh quái dị thì hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng Yue thậm chí còn nghe được cả tiếng máy móc hoạt động duy trì sinh mệnh bên trong các phòng bệnh.
TÁCH……TÁCH…….
Yue dừng chân trước cửa một căn phòng, là phòng bệnh số 3 nơi này nằm ở hành lang đối diện với phòng bệnh của cô. Yue nhìn bóng áo choàng đen lơ lửng trước cửa phòng bệnh , khí lạnh âm u từ địa ngục phảng phất như muốn nhấn chìm cả căn phòng vào trong bóng tối . Áo choàng đen che kín dung mạo , lưỡi hái xám bạc lóe lên từng hồi lạnh lẽo thê lương , hơi thở thuộc về thế giới bên kia phả thẳng về phía Yue khiến cô ngay cả ở trong mơ cũng rùng mình một cái. Áo choàng đen kia , lưỡi hái kia hẳn thuộc về một loại sinh vật của bóng tối – tử thần sứ giả của cái chết. Ở bệnh viện , oan hồn , tử thần thật sự nhiều hơn cả nhân viên y tế chỉ là không ai nhìn thấy mà thôi. Yue thì khác , cô có mắt quỷ bởi vậy những sinh vật thuộc về không gian khác cô vẫn luôn quen thuộc . Tử thần canh giữ cửa phòng bệnh , Yue biết người bên trong sẽ nhanh chóng chết đi . Bóng đen trên người tử thần càng nồng đậm thì thời gian sống của người đó càng ngắn lại, tử thần ngay từ đầu vốn dĩ chỉ là một hình thái mờ ảo , thời gian qua đi hấp thu tử khí mà biến đổi rõ ràng.
Tử thần phát hiện Yue đứng đó muốn tiến lên hấp thu hồn phách cô nhưng lại bị một lực lượng mơ hồ đánh văng ra. Yue dường như nghe thấy tiếng xương cốt lạo xạo dưới lớp áo choàng đen kia . Tử thần dùng hốc mắt trống rỗng âm u nhìn cô khi thấy cặp mắt dị sắc xanh biếc trong bóng tối kia, tử thần dừng lại công kích rồi lập tức biến mất trong không khí. Có lẽ hắn biết người của tộc mắt quỷ tuyệt đối không thể động vào.
Yue bình thản xuyên qua cửa phòng bệnh tiến vào bên trong, cô biết tử thần kia vẫn còn chưa đi mất . Nhiệm vụ của hắn là mang linh hồn đi chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ hắn mới biến mất hoàn toàn. Phòng bệnh này là phòng bệnh đơn , bên trong nằm một nam nhân sắc mặt tiều tụy , môi khô sáp, làn da vàng như nến . Hơi thở nặng nhọc đứt quãng yếu ớt gần như đã không thể nghe thấy , dịch truyền vẫn đều đặn nhỏ từng giọt tí tách vào tĩnh mạch ông ta. Cửa phòng bệnh đột ngột hé mở, một bóng người lẫn vào trong đêm tối lặng lẽ tiến vào. Cô ta mặc một bộ đồ y tá đeo khẩu trang che kín gương mặt trong tay nâng khay dụng cụ chậm rì rì tiến lại giường bệnh. nhân nghe tiếng động mở mắt ra , ánh mắt vẩn đυ.c tơ máu không còn tia sáng. Đôi môi khô nứt khẽ mấp máy lên câu gì đó nhưng Yue chỉ có thể nghe được ông ta đứt quãng gọi một cái tên “ Yu….u…yuuki…”
Y tá kia giống như không nghe được ông ta nói chuyện cầm kim tiêm bơm thứ gì đó vào bình truyền dịch của ông ta. nhân trợn to đôi mắt giống như không thể tin được kịch liệt hô hấp cùng giãy giụa muốn rút ống truyền ra khỏi cơ thể lại bị y tá nắm chặt ống tay áo ngăn cản. Cô ta bỏ khẩu trang y tế xuống, đôi môi đỏ mọng phun ra từng lời oán độc , ánh mắt kia giống như hận không thể lập tức xẻ thịt phanh thây nam nhân đang hấp hối trên giường bệnh kia. “ Hideoki, anh biết không tôi thật sự rất yêu anh cũng rất hận anh. Anh hủy hoại thanh xuân của tôi sau đó ruồng bỏ tôi . Anh gϊếŧ chết đứa con của chúng ta , gϊếŧ chết đứa con duy nhất của tôi. Anh đi với người đàn bà khác ném tôi cho lũ khốn nạn kia anh có biết rằng sẽ có ngày tôi trả lại những nhục nhã ngày đó cho anh không? Hideoki , anh hạnh phúc với người đàn bà kia như vậy , gia đình các người hạnh phúc như vậy còn tôi thì sao? Hideoki , anh nhất định phải chết , phải chết trong tay tôi. Hạnh phúc của các người tôi sẽ bóp nát nó.”
Y tá kia càng nói càng điên cuồng , cô ta vừa nói vừa cười đôi mắt lại ngập tràn oán hận mãnh liệt thoạt nhìn trong đêm tối càng đáng sợ . Cô ta trơ mắt nhìn nam nhân giãy giụa hấp hối nói tiếp
“Hideoki , tại sao tôi lại gặp phải tên cặn bã như anh? Tôi gϊếŧ anh trả thù cho tình yêu của tôi, tôi sẽ gϊếŧ con đàn bà kia trả thù cho bản thân mình, tôi sẽ gϊếŧ con gái hai người trả thù cho con trai của chúng ta. Hideoki , rất nhanh các người sẽ được ở bên nhau.”
nhân giãy giụa một hồi , miệng cũng sùi lên bọt mép , tia sáng cuối cùng trong mắt cũng tan vỡ ,thân thể ngừng giãy đạp cứ thế chết đi. Ánh mắt trợn trừng giống như kinh ngạc , giống như sợ hãi không thể tin được, lại phảng phất cầu xin trong tuyệt vọng. Miệng há to dường như muốn hét lên hoặc cầu xin tha thứ lại chẳng thể nào thốt ra được nữa. Cô gái kia âm trầm xoay người cầm theo khay dụng cụ bỏ đi . Trước khi cửa phòng đóng lại, Yue nhìn thấy cô ta còn nở một nụ cười. Nụ cười ấy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp lại tàn độc giống như hoa anh túc đẹp mỹ lệ mà nguy hiểm khôn cùng. Oán khí cuồn cuộn phảng phất từ địa ngục như đang nuốt chửng linh hồn xinh đẹp ấy , cắn nuốt từ từ chậm rãi nhấn chìm linh hồn vào sâu thẳm địa ngục vĩnh viễn không có cách nào siêu thoát.