Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 162: Cô thật tàn nhẫn!

"Cái gì?!"Bà Phượng nổi giận, nét mặt già nua vì tức giận mà vặn vẹo.

Ông Phượng nghe thấy thế, cũng tức giận đến run người, "Người phụ nữ kia ở chỗ nào, chú muốn đi tìm cô ta tính sổ!"

Vạn Mỹ Trân chậm rãi xoay người, nhìn về phía Ôn Đề Nhi đang ngủ gà ngủ gật, "Chú Phượng, dì Phượng, người phụ nữ kia chính là vợ anh Thừa Huân."

"Tốt lắm, dám xuống tay với Phượng Vũ, xem tôi dạy dỗ được người phụ nữ tâm địa ác độc này thế nào!"

Hai vợ chồng nhà họ Phượng giận dữ đi qua.

Vạn Mỹ Trân nhếch môi cười lạnh, Ôn Đề Nhi, bây giờ xem cô chết thế nào!

Khu chờ.

Ôn Đề Nhi sắp tiến vào mộng, đột nhiên cảm thấy một sức mạnh cực lớn đánh lên mặt cô, cơ thể không khống chế được bị quăng ra mấy mét, cuối cùng đυ.ng vào vách tường mới dừng lại.

"Ưʍ...” Má trái giống như bị lửa thiêu, nóng rát đau đớn, cả khuôn mặt giống như muốn rách ra.

MMP!

Yêu quái từ đâu đến!

Ôn Đề Nhi dùng sức bò dậy từ trên mặt đất, thế nhưng đâu óc vừa tỉnh ngủ mặc dù tỉnh táo, nhưng cơ thể cũng không thể lập tức bắt kịp tiết tấu.

Tóc trên đầu bị Ông Phượng tàn nhẫn kéo lên, bà Phượng phối hợp quăng tới một bạt tai.

"Chát...” Một tiếng chát thanh thúy vang lên, khiến hai mắt Ôn Đề Nhi nổ đom đóm, đầu choáng váng.

"Người phụ nữ đê tiện, cô dám bỏ thuốc hại con gái tôi, xem tôi có đánh chết cô không!"

"Tiện nhân, vì sao muốn hại con gái tôi!"

"Đúng là hồ ly tinh, tâm địa ác độc như vậy! Tôi đánh chết cô cái loại tiện nhân không có mẹ dạy!"

.........

Vợ chồng hai người kẻ xướng người họa, tay chân mồm miệng cùng sử dụng.

Trong nháy mắt, Ôn Đề Nhi bị đánh đến choáng váng, nhưng lý trí đã nhanh chóng quay lại, đầu tuy rằng bị kéo không thể động đậy, nhưng tay chân cô vẫn có thể sử dụng.

Nhanh chóng nâng gối, dùng sức đạp vào thân dưới của người đàn ông.

"A---" Người đàn ông kêu lên một tiếng thảm thiết, khom lưng ôm lấy "lão nhị" rồi ngã xuống đất, phát ra từng tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Bà Phượng trợn tròn mắt một lúc, sửng sốt vài giây mới phản ứng, vội vàng chạy tới đỡ chồng mình, "Chồng, chồng, ông có sao không?"

Ôn Đề Nhi lắc lắc đầu choáng váng, cơ thể mất khống chế lung lay một chút, may mắn phía sau là vách tường, mới không ngã xuống.

Dựa vào trên tường nghỉ ngơi một lát, đầu không còn đau như vậy, cũng tìm lại được thăng bằng.

Cúi đầu nhìn về phía hai vợ chồng già đang ngồi trên mặt đất, nhớ lại những lời họ vừa nói, rất mau đoán ra, bọn họ chắc hẳn là cha mẹ Phượng Vũ.

Lúc này, Vạn Mỹ Trân xem đủ náo nhiệt vội vã chạy tới, đỡ ông Phượng đứng dậy, giả bộ quan tâm nói: "Chú Phượng, chú không sao chứ?"

Nói xong ngẩng đầu trừng mắt nhìn Ôn Đề Nhi, "Ôn Đề Nhi, cô thật tàn nhẫn, chú Phượng đã lớn tuổi như vậy cô còn xuống tay được, cô có phải người không!"

Bà Phượng nhìn thấy chồng mình đau đớn như vậy, làm gì còn tâm trí mắng chửi Ôn Đề Nhi, chỉ muốn chồng mau khỏe, sau đó cùng dạy dỗ con tiện nhân này cũng không muộn!

Chỉ là vừa rồi Ôn Đề Nhi dùng sức quá lớn, hơn nữa ông Phượng đã nhiều tuổi, thứ đó bị đòn nặng như vậy, chỉ sợ không khỏi nổi trong chốc lát.

Ôn Đề Nhi tức cười, cô đại khái hiểu chuyện tại sao lại thế.

Đoán chừng Vạn Mỹ Trân đã nói gì đó trước mặt ông bà Phượng, khiến cho hai vợ chồng hiểu lầm cô hại Phượng Vũ tái phát bệnh tim.

Tóm lại, trong mắt ông bà Phượng thì cô là hung thủ.

Chỉ số thông minh kiều này, cũng đủ ngâm rượu đi.

Nghĩ đến vừa rồi bị vợ chồng nhà này đánh nhiều đòn như vậy, đột nhiên sinh ra nghẹn khuất, Ôn Đề Nhi cô nhìn qua dễ bắt nạt như vậy sao?

Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất nhiên phạm người!

Ôn Đề Nhi nhanh chóng bước đến, nắm lấy mái tóc nửa bạc của bà Phượng, giơ tay tát xuống một cái.