Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 114: Chồng à, còn cần phục vụ gì không?

Ôn Đề Nhi thấy anh đen mặt, lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười như một đóa hoa trắng nhỏ, gắp một miếng thịt đặt ở trong bát của anh.

"Chồng à, gần đây mỗi ngày anh tăng ca đều mệt chết đi, ăn nhiều thịt một chút bồi bổ cơ thể."

"..."

Kiều Thừa Huân lạnh lùng liếc cô một cái, nụ cười không phân biệt thật giả.

Ánh mắt chậm rãi dời đến trong bát, gắp miếng thịt cho vào miệng.

Ôn Đề Nhi hài lòng, cười, "Chồng à, còn cần phục vụ gì không? Đề Nhi toàn tâm toàn ý phục vụ anh."

Kiều Thừa Huân: "Cởϊ qυầи áo ra múa một đoạn."

Ôn Đề Nhi: "..."

Ông nội nhà anh, cút!

Kiều Thừa Huân yên lặng lấy điện thoại di động ra, phát lại một đoạn ghi âm.

"Chồng à, em cảm thấy trong nhà chúng ta quá vắng vẻ lạnh lẽo cho nên mua cho anh một người bạn gái, anh nhất định phải ký nhận đấy, chỉ cần anh ký, đêm nay em liền cởϊ qυầи áo múa cho anh xem..."

Khuôn mặt trắng nõn của Ôn Đề Nhi trong giây lát liền chuyển sang hồng, "Anh là tên biếи ŧɦái sao, ngay cả cái này cũng ghi âm lại!"

"Tôi là thương nhân, giữ chữ tín là nguyên tắc của thương nhân."

"Tôi lại không phải thương nhân, không có cái gọi là giữ chữ tín, nguyên tắc của tôi chính là không có nguyên tắc, hừ."

Một tiếng hừ cuối cùng đầy tùy hứng, tuyên bố cô muốn chơi xấu.

Kiều Thừa Huân cũng không nóng nảy với cô, món nợ này đợi cơm nước xong rồi tính cũng không muộn.

Bầu không khí lại chìm trong im lặng.

Hai vợ chồng ai ăn của người đó.

Lát sau, Ôn Đề Nhi bỗng nhiên buông đũa xuống, đứng dậy.

"Tôi ăn no rồi." Nói xong liền xoay người đi đến phòng khách.

Kiều Thừa Huân nhìn cơm trong bát cô, cô chỉ ăn có nửa bát.

Ăn ít như vậy?

Không muốn ăn? Hay là cố ý muốn chạy?

Bộ Khinh Khinh đi tới, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, mợ chủ đúng là không muốn ăn, Khinh Khinh không lừa cậu chủ."

Kiều Thừa Huân nhíu mày, "Bình thường cô ấy cũng ăn không hết nửa bát cơm?"

"Mợ chủ rất ít ăn cơm, cháo thì có thể miễn cưỡng ăn hết một bát, sau đó cô ấy cảm thấy như vậy quá lãng phí nên tự mình lên mạng đặt mì ăn liền, nói mì ăn liền là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, ăn không hết cũng chẳng sao, lương tâm sẽ không cắn dứt."

Cái logic dở hơi gì thế?!

Kiều Thừa Huân đen mặt, một tay xiết chặt đôi đũa, nhất thời cũng không muốn ăn nữa.

Bộ Khinh Khinh lại nói: "Cậu chủ, mỗi tối, mợ chủ liền chơi trò chơi đến 4, 5 tiếng, cậu cũng mặc kệ sao?"

Mỗi tối chơi trò chơi đến 4, 5 tiếng?

Thời gian nghỉ ngơi và làm việc rối loạn như vậy mà cô còn có khẩu vị ăn mới lạ!

Nghĩ đến đây, Kiều Thừa Huân đặt bát đũa xuống, xoay người lên lầu.

.........

Trong phòng ngủ của thiếu nữ.

Ôn Đề Nhi đứng bên cửa sổ, ánh mắt linh động ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Ánh đèn mông lung đẩy lùi bóng đêm, khuôn viên mang đậm dấu ấn kiểu Anh, giống như trong thế giới Mary Sue, mộng ảo đến không hiện thực.

Đi tới nơi đây đã gần một tháng, mỗi lần nhìn cảnh sắc mộng ảo này, cô đều có cảm giác như đang nằm mơ.

Cho đến bây giờ cô vẫn chưa thực sự hòa nhập với nơi đây.

Đằng sau bỗng truyền đến tiếng mở cửa, thiếu nữ thoáng quay đầu, cái gì nên tới vẫn sẽ tới.

Kiều Thừa Huân đi tới, giống như mang đến một cơn gió lớn, bước thẳng tới trước mặt thiếu nữ.

Ôn Đề Nhi không tự chủ được lui lại sau mấy bước, cho đến khi bị ép dựa vào cửa sổ mới dừng lại, bị kẹp ở giữa, đau đớn trên lưng khiến cô nhíu mày.

Sắc mặt Kiều Thừa Huân khẽ đổi, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy eo nhỏ của cô, ôm cô rời khỏi nơi làm cô đau đớn.

Trên mặt Ôn Đề Nhi nóng lên, vội vàng giơ tay đẩy anh, "Buông!"

"Không dám múa thoát y?"

"Tôi nói đùa anh nghe có hiểu không?"

"Thật xin lỗi, tôi lại cho là thật."

Kiều Thừa Huân cười lạnh, tay kia cùng đưa tới, chặn ngang ôm cô lên.