Nếu không phải thấy bộ dạng cô gái sắp tắt thở, chỉ sợ Kiều Thừa Huân sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Sau khi buông cô ra, lại cảnh cáo bên tai cô, “Còn muốn chơi nữa không?”
Đôi mắt to ngập nước của cô gái không phục trừng anh, hai tay dùng lực đẩy ngực anh, phẫn nộ làm cô nói không nên lời.
Kiều Thừa Huân thử buông cô ra, cô đột nhiên đứng không vững, không khống chế được ngã xuống.
Trái tim run lên, anh không tự chủ được bế cô lên.
Hoàn toàn không để ý nơi này có mấy trăm người, ôm cô đi vào khu khách quý không một bóng người, kéo ghế dựa không biết chuẩn bị vì ai, đặt cô xuống.
Sau đó, anh ngồi bên cạnh cô.
Ôn Đề Nhi cúi thấp đầu, buồn bực chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Đây có lẽ là trò đùa ngu xuẩn nhất trong cuộc đời cô?
Mẹ nó, xấu hổ muốn chết rồi.
Trong đầu không khống chế được hiện lên cảnh đêm đó, cô cũng mất mặt xấu hổ như vậy, cũng bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, tất cả mọi người đều mắng cô.
Nụ hôn vừa rồi, dọa người sao?
Nhưng mà vì sao nghĩ lại, cô lại có cảm giác tim đập nhanh?
Loại cảm giác này cực kỳ xa lạ, làm cô không biết làm thế nào, hai tay không tự giác nắm thành quả đấm.
Trong lúc vô tình thấy tay cô gái nắm chặt, trái tim Kiều Thừa Huân giống như bị thứ gì đó đâm mạnh.
Thoáng xoay người, cúi đầu nhìn về phía gương mặt đang cúi xuống.
Hình như cô đang khóc?
“Đây không phải là kết quả cô muốn nhìn thấy sao, khóc cái gì?” Cố gắng mang theo ngữ khí trào phúng, lạnh thấu xương.
Ôn Đề Nhi khẽ nhíu mày, cô khóc sao?
Bệnh thần kinh.
Đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm hung dữ trừng gương mặt cao ngạo của anh.
Cô chưa bao giờ là người nhận thua, không bằng chơi lớn hơn.
Khóe môi phút chốc cong lên ý cười lạnh lẽo, giống như cô gái ngoan ngoãn đột nhiên bị hủy hoại, cười xấu xa nói: “Tin hay không có một ngày, tôi sẽ làm anh yêu tôi?”
Nghe thấy một câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ không hề có ý nghĩa, Kiều Thừa Huân chỉ cười nhạt, rốt cuộc vẫn chỉ là cô gái nhỏ 20 tuổi, chó cùng rút giậu mà thôi?
“Vốn ban đầu của cô sẽ về không.” Tiếng nói rét lạnh thấu xương, là lời khuyên dịu dàng nhất của anh dành cho cô.
Ôn Đề Nhi nở nụ cười xinh đẹp, trong đôi mắt hiện lên một tầng lạnh lẽo ngoan độc, “Vốn ban đầu của tôi sẽ về không, mà anh sẽ vĩnh viễn mất đi tôi.”
“Hừ…” Kiều Thừa Huân hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa.
…
Bên ngoài khu khách quý, Phượng Vũ không có quyền đi vào, đỏ mắt hầu như sắp rỉ máu.
Ôn Đề Nhi con tiện nhân này, dám ở trước mặt nhiều người như vậy hôn anh Thừa Huân, không biết xấu hổ! Da^ʍ phụ!
Không, cô ta quyết không thể để anh Thừa Huân rơi vào tay loại phụ nữ đê tiện này.
Ôn Đề Nhi, tôi nhất định phải gϊếŧ chết cô!
Nghĩ đến đây, Phượng Vũ cố ý dùng lực hít một hơi, trái tim vốn có vấn đề, chịu không nổi lực hít mạnh như vậy, đau đớn trong nháy mắt làm cô ta nhăn mày lại.
Còn chưa đủ, còn chưa đủ đau đớn!
…
Không biết người nào đột nhiên kêu một tiếng, “Có người té xỉu rồi!”
“Hình như là bệnh tim tái phát, có người nào biết cấp cứu không?”
Đột nhiên xảy ra tiếng xôn xao, bỏ qua chuyện đôi nam nữ không phân biệt trường hợp hôn môi.
Ôn Đề Nhi theo tiếng nhìn lại, trong lòng tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Kiều Thừa Huân đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến khu vực đang xôn xao.
Không tới một phút đồng hồ, Kiều Thừa Huân ôm ngang một người phụ nữ mặc váy trắng, vội vàng đi qua Ôn Đề Nhi.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng có chút sốt ruột, đó là lần đầu tiên Ôn Đề Nhi nhìn thấy anh lộ ra loại thâm tình này, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Mà người phụ nữ anh ôm trong lòng, không phải là Phượng Vũ đấy sao.