Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 47: Cô dựa vào chồng tôi gần quá, phiền cô dịch ra một chút

Phượng Vũ còn chưa phát hiện cửa phòng bếp có nữ chủ nhân, lập tức đi vào phòng ăn, vô cùng thân thiết nói: “Anh Thừa Huân, buổi sáng tốt lành.”

“Ừ.” Kiều Thừa Huân lạnh nhạt lên tiếng, đôi mắt lạnh lùng không liếc mắt nhìn một cái, còn đang ăn bữa sáng.

Phượng Vũ không cam lòng cắn cắn môi, hôm nay đặc biệt mặc phong cách chị gái khi còn sống thích nhất, anh Thừa Huân thậm chí nhìn cũng không nhìn cô ta một cái!

Đi đến bên cạnh bàn ăn, kéo một cái ghế ra, ngồi bên cạnh Kiều Thừa Huân.

Đang định nói chuyện, chợt thấy Ôn Đề Nhi ngây ngốc đứng ở cửa phòng bếp, mới giật mình.

Ôn Đề Nhi phát hiện mình bị bại lộ, làm như không có việc gì đi tới.

Trong đôi mắt của Phượng Vũ dấy lên chút oán niệm, người phụ nữ này là người phụ nữ đê tiện mà Mỹ Trân nói, sử dụng kế quyến rũ anh Thừa Huân lên giường.

Hôm nay cô ta đến là để gặp gái điếm đầy tâm cơ này, lễ phép chào hỏi: “Xin chào.”

Với trực giác nhạy cảm của Ôn Đề Nhi, sao lại không cảm nhận được ác ý của đối phương, xem ra người phụ nữ này lại là một đóa hoa thèm muốn Kiều Diêm Vương.

Ôi chao, ôi, cô thật sự là bệnh hết thuốc chữa, mỗi lần thấy hoa trắng nhỏ, sẽ nhịn không được muốn mạnh tay bẻ hoa.

Nghĩ đến điều này, cực kỳ tự nhiên nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên, cố ý đem hoa trắng nhỏ gọi nhỏ đi, “Em gái à, chị đây còn chưa biết tên em đó?”

Phượng Vũ nhất thời cảm thấy mình bị nhục nhã, cô ta rõ ràng lớn tuổi hơn người phụ nữ đê tiện này mà!

Nhưng mà cô ta muốn duy trì hình tượng thục nữ trước mặt anh Thừa Huân, không thể tùy tiện tức giận, duy trì mỉm cười nói: “Tôi tên là Phượng Vũ, tôi là bạn tốt của anh Thừa Huân.”

Bạn tốt sao? Vẻ mặt tràn đầy ái mộ nhìn Kiều Diêm Vương, người mù cũng nhìn ra được.

Ôn Đề Nhi tùy ý liếc nhìn Kiều Diêm Vương không quan tâm chuyện bên ngoài, còn không để ý cô sao? Thực sự làm người ta tức giận mà!

Lúc lơ đãng, cô phát hiện khoảng cách giữa Phượng Vũ và Kiều Diêm Vương có chút gần.

Cách 10 cm, kỳ thật không tệ, nhưng cô nhìn không vừa mắt.

Ý xấu đột nhiên nảy sinh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phượng Vũ đúng không, cô dựa vào chồng tôi gần quá, phiền cô dịch cái ghế ra một chút.”

Vẻ mặt Phượng Vũ lúng túng, “Thực xin lỗi, tôi không cố ý!”

Nói xong không cam lòng dịch ghế ra một chút.

Di chuyển chưa đến 5cm?

Ôn Đề Nhi nói, “Ít nhất là 20 cm, nếu không đủ 20 cm mà nói, tôi có thể dịch giúp cô.”

Mặt Phượng Vũ đen vài phần, lại kéo ghế ra một chút.

Ôn Đề Nhi nở nụ cười lưu manh, kết thúc công việc rồi.

“Nhớ rõ giữ khoảng cách đó… Chồng à anh cũng vậy.”

Nói xong xoay người đi lên tầng.

Kiều Thừa Huân lạnh lùng nhìn bóng dáng xinh đẹp biến mất không thấy, khóe môi cong lên nụ cười tà mị, tâm tình không hiểu sao lại sung sướиɠ.

Anh biết cô đang diễn.

Không thể phủ nhận, diễn thật sự thành công.

Thiếu chút nữa cũng lừa được anh, cho rằng cô thật sự để ý anh và người phụ nữ khác ‘dan díu’.

Mặt Phượng Vũ đen thui, con đ* đáng ghét, nhất định là cố ý!

Trong lòng có đám lửa nhỏ thiêu đốt, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Hơi di chuyển về bên cạnh Kiều Thừa Huân một chút, nói: “Anh Thừa Huân, vợ anh…”

“Gọi cô ấy là chị dâu.” Kiều Thừa Huân đột nhiên ngắt lời.

Sắc mặt Phượng Vũ cứng đờ, lập tức chữa lại: “Em muốn nói, bộ dạng chị dâu thật đáng yêu.”

“Cô ấy chưa tỉnh ngủ nên vậy.”

“…”

Tuy Kiều Thừa Huân thuận miệng bịa chuyện, nhưng Phượng Vũ nghe giống như bị nhét thức ăn cho chó, trong lòng cực kỳ buồn bực, không thể nói tiếp đề tài này rồi.