“Dì Thanh? dì Thanh nào?” Tô Bội Ân chuyển đề tài quá nhanh, Hoắc Vi Vũ nhất thời không có kịp phản ứng.
“dì Thanh của Duật Nghị, người phụ nữ ở sau lưng tổng thống, người kia vẫn luôn ru rú trong nhà lại khống chế rất nhiều, người phụ nữ thực quyền lực.” sắc mặt Tô Bội Ân ngưng trọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ biết anh nói tới ai.
lúc trước cô nghe Duật Nghị nhắc tới.
Cô còn nói Cố Cảo Đình đi tra.
Giống như, bây giờ Cố Cảo Đình còn không có điều tra ra bối cảnh người phụ nữ kia.
“Tôi không quen biết bà ta, sao vậy? anh hỏi bà ta làm gì?” Hoắc Vi Vũ cảm thấy kỳ quái.
“cô không quen biết bà ta? Tôi thấy được ảnh chụp của cô chụp với bà ta khi cô còn nhỏ.” Tô Bội Ân rút tấm ảnh kia ra.
Anh cẩn thận nhìn đứa trẻ, xác thật là Hoắc Vi Vũ.
Cô so với khi còn nhỏ biến hóa không nhiều, công nhận rất giống.
“ảnh chụp chung khi còn nhỏ?” Hoắc Vi Vũ không hiểu ra sao, “anh đem ảnh chụp gởi cho tôi nhìn xem.”
“Chờ chút.” Tô Bội Ân chụp lại tấm ảnh, gởi qua cho Hoắc Vi Vũ.
lập tức Hoắc Vi Vũ click mở.
Cô nhìn thấy ảnh chụp cô và mẹ, hơi ngừng lại, mở lớn đôi mắt.
Trong đầu giống như bị sét đánh, chấn kinh rồi, tê dại, ba giây trống rỗng.
“thấy được ảnh chụp sao?” Tô Bội Ân hỏi.
“anh nói người phụ nữ này là dì Thanh?” Hoắc Vi Vũ thực không bình tĩnh hỏi, vành mắt hơi hơi đỏ lên.
“Đúng vậy, tôi xác định, lúc tôi và Duật Nghị ở nước Pháp, người phụ nữ này đã từng đi thăm qua anh ta, chúng tôi cùng nhau ăn cơm, không có sai.” Tô Bội Ân xác định.
tay Hoắc Vi Vũ run rẩy, chậm rãi nắm chặt nắm tay.
Nhắm hai mắt lại, đại não nhanh chóng vận chuyển.
Theo Quyền Linh ăn mặc, chỗ ở, đã bí ẩn phân tích.
Cô đã tin, dì Thanh chính là mẹ cô.
Dì Thanh đối với Duật Nghị thực tốt.
Dì Thanh cơ hồ sở hữu mưu lược, kế hoạch, đều là vì giúp Duật Nghị dọn sạch đường.
Bà vì Duật Nghị cơ hồ là dốc hết tâm huyết.
Cô có thể cảm giác ra, quan hệ Duật Nghị và dì Thanh tình nghĩa thâm sâu.
Dì Thanh vứt bỏ chồng mình, con gái, chính là vì con của người khác sao?
Vẫn là, bà chính là vì Duật Cẩn.
Cho nên, từ bỏ gia đình, từ bỏ con gái thân sinh.
Trách không được Cố Cảo Đình tra không ra dì Thanh là ai?
Bà đã sớm giả chết, Cố Cảo Đình sao có thể tra ra bà.
Có lẽ, Quyền Linh biết, tổng thống đại nhân mà bà yêu thương đã năm lần bảy lượt muốn gϊếŧ chết con gái bà.
Chỉ là, bà lựa chọn không làm.
Làm một người phụ nữ phất tay áo ca múa, chính đài gió thổi cỏ lay đều rõ như lòng bàn tay.
Cô ở trên toà án quân sự, là sự thật, thiếu chút nữa mất hết danh dự chết đi.
Cô khó có thể tưởng tượng, mẹ thân sinh của mình, sẽ đối với mình tàn nhẫn và nhẫn tâm như vậy.
Cô giống như vẫn luôn bị lừa dối.
chân tướng cô hiểu biết đều không phải là chân tướng.
Cô cảm giác thế giới quan của mình bị sụp đổ.
Tô Bội Ân nghe bên này Hoắc Vi Vũ trầm mặc, có chút lo lắng, nhíu mày hỏi:” Hoắc Vi Vũ, cô không sao chứ?”
Hoắc Vi Vũ lẳng lặng nuốt nước mắt, giơ lên tươi cười, “Tôi có thể có chuyện gì? Nhớ lại chuyện đã qua, là vì bà ta bỏ chồng bỏ con mà thương tâm? Bà ta nguyện ý làʍ t̠ìиɦ nhân của Duật Cẩn, nguyện ý làm chó săn, đi làm những việc thương thiên hại lí, này đó, với tôi có quan hệ gì?”
Tô Bội Ân nghe ra một ít tin tức không giống bình thường, khó hiểu hỏi: “cô là con gái của bà ta?”
“Tôi không phải là con gái của bà ta, loại mỹ nhân rắn rết này, căn bản không xứng.” Hoắc Vi Vũ nói dứt khoát, cúp điện thoại.