Sau khi Hoắc Vi Vũ gửi xong, nhịp tim đập nhanh lợi hại.
Dựa theo tính cách của Cố Cảo Đình, sẽ vào phòng cô, gϊếŧ chết cô.
Cô mong chờ nhìn cửa.
Một giây, hai giây, ba giây..
Cô tình nguyện để anh tiến vào đánh một trận, cũng không muốn xa cách như bây giờ.
Như thế khiến cô cảm thấy, tất cả nỗ lực của cô đều vô vọng.
Cửa bị đẩy ra.
Hoắc Vi Vũ thấy là Tô Bồi Ân, trong mắt không che dấu được mất mát, quay đầu, lưng đối diện anh ta.
Tô Bồi Ân dừng một chút, cô thật không biết che dấu?
Trong lòng anh có chút tức giận, khách khí nói:
"Hoắc Vi Vũ, cô nhầm chổ rồi, giường của cô là sofa."
Giường thoải mái hơn sofa.
Hoắc Vi Vũ nhanh chóng chui vào mền.
Cô lăn hai vòng, quấn như đòn bánh tét, đầu cũng núp bên trong.
Tô Bồi Ân nhếch miệng, cười một tiếng.
Hoắc Vi Vũ có loại dư cảm xấu.
Bên cạnh cô lún xuống, hơi thở của Tô Bồi Ân dần dần đến gần.
Cô quay đầu nhìn anh.
Anh yên ổn nằm cạnh cô, mở ti vi, nhìn màn hình TV nói:
"Cô đã bài xích tôi như thế, tôi liền không cần lo lắng nửa đêm cô nhào qua, chắc cô cũng biết, thân thể đàn ông rất mẫn cảm, cơ bản không kiềm chế nổi."
Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng.
Được rồi, cô không có mặt dày như anh, cam bái hạ phong.
"Giường cho anh." Hoắc Vi Vũ nói, ngồi dậy.
Cô còn chưa ngồi vững, đột nhiên anh quay người, tay đặt ở trên vai của cô.
Hoắc Vi Vũ bị anh kéo ngã xuống giường.
Cô giật mình, muốn đứng lên, liền bị anh đè xuống, cơ bản không thể cử động.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương, nhíu mày, phòng bị hỏi:
"Anh muốn làm gì?"
Tô Bồi Ân cười, mê mị nhìn đôi môi đỏ thẳm của cô:
"Cô nói thử xem?"
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, nghiêm túc nói:
"Tôi không phải là phụ nữ tùy tiện, tôi không thích cùng đàn ông khác chơi trò mập mờ, càng không muốn phóng túng, mời anh xích ra, nặng quá."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Tô Bồi Ân không khách khí đả kích nói:
"Cô muốn phóng túng, cũng phải có người coi trọng cô, chỉ bằng cô, một bộ dạng xanh xao vàng vọt, không được mấy lạng thịt? Tôi cũng không vì đói bụng mà ăn quàng đâu."
Hoắc Vi Vũ thật sự bị đả kích.
Cô vốn không có tự tin, hiện tại, càng tự ti.
Cô muốn gϊếŧ chết tên Tô Bồi Ân này.
"Lúc ba và mẹ anh tạo ra anh khẳng định không dụng tâm, anh còn nói tôi nói chuyện khó nghe, tôi thấy anh còn nói khó nghe hơn, giáo dưỡng đâu, tình thương đâu? Đừng nói chưa học qua nha." Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nói.
Tô Bồi Ân nhìn cô giống như con mèo bị chọc giận, vui vẻ cười.
Gương mặt tuấn mỹ phá lệ ngông cuồng.
"Bởi vì tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi, tôi đứng ở trên cao, chỉ cần mình tôi, các người cứ ngước nhìn là được. Cô lại khác, cuộc sống bi thảm dưới tận tầng cuối, không có ai ngưỡng mộ, nếu như không chiếm được một cái sân khấu, thì cô sẽ lẽ loi trơ trọi một mình." Tô Bồi Ân không cho ai mặt mũi đả kích nói.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy nói chuyện với anh là một sai lầm:
"Anh thả tôi ra."
"KHông...thả." Tô Bồi Ân thích thấy cô tức giận, rất thú vị.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ lạnh xuống, có chút tàn khốc:
"Rốt cuộc là anh có thả tôi ra hay không?"
"Cầu xin tôi, tôi sẽ thả." Tô Bồi Ân vui vẻ cười nói.
Hoắc Vi Vũ hướng mặt anh lao tới.
Bờ môi chỉ cách môi anh hai centimet.
Cô nhìn anh, cố ép bản thân không thể tránh, ngừng lại, nhíu mày, nhìn về đôi mắt như chim ưng của anh...