bí thư thôn thấy binh lính rất lạ mặt, “Xin hỏi anh là ai?”
Binh lính biết mình đường đột, cúi chào, nói: “Tôi là lính đặc chủng quân khu Tần Duyệt Hồng Việt Hải, vợ anh hình như sắp sinh non.”
“Tần Duyệt?” Hoắc Vi Vũ thực kinh ngạc.
Cô cư nhiên đánh bậy đánh bạ, đi tới quê quán Tần Duyệt.
“A..., a..., a..., bác sĩ gần nơi này nhất phải đi qua hai ngọn núi, bà mụ gần hơn, chỉ ở đầu núi kia. bây giờ tôi đi.” bí thư thôn chạy nhanh nói.
“Tư lệnh nói đường đêm nguy hiểm, tôi đi với cô.” Chiến sĩ nói.
Hoắc Vi Vũ sững sờ tại chỗ.
Cố Cảo Đình cũng tới sao?
Anh thăm người thân của Tần Duyệt sao?
một đám người bọn họ đến nhà Tần Duyệt làm khách?
“Lão sư, thực xin lỗi, nhà tôi ở ngay lối bên cạnh, các người tới nhà tôi ăn bữa cơm đạm bạc trước, một hồi tôi trở về dàn xếp cho các người.” bí thư thôn xin lỗi nói, chạy nhanh đi tìm bà mụ.
lòng Hoắc Vi Vũ hoảng hốt.
“Đi thôi, bây giờ trời đã tối, cô cũng đã mệt mỏi, đi đường đêm quá nguy hiểm, chờ hừng đông lại nói.” Tô Bồi Ân nói, cầm tay Hoắc Vi Vũ đi phía trước.
Một bà cụ từ trong phòng lao ra, quỳ trên mặt đất, hướng về không trung gọi: “con ơi, nếu con ở trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ vợ con không xảy ra việc gì, trong bụng nó chính là cốt nhục duy nhất của Tần gia chúng ta.”
Hoắc Vi Vũ ngưng lại, trong đầu lóe sáng, con mắt đỏ nhìn về phía
bà cụ, “Đây là có ý gì? Tần Duyệt bị sao vậy?”
Bà cụ nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, nước mắt vương trên mặt, “cô là ai?”
“Tần Duyệt đã chết?!!!” Hoắc Vi Vũ hỏi lại lần nữa, nhíu mày, nhớ tới bộ dáng Tần Duyệt, trong mắt nhòa lệ.
Anh là người duy nhất có thể hiểu cô, lúc cô thương tâm bàng hoàng, cho cô lời an ủi.
Anh thoạt nhìn rất khỏe mạnh, rất thiện lương, một người thực tốt,
Bà cụ kích động cảm xúc, khóc rống nói: “Con tôi khi chấp hành nhiệm vụ, hy sinh quang vinh, lãnh đạo nó, mang tro cốt nó về.”
Hoắc Vi Vũ lảo đảo về sau, đỡ khung cửa, đôi mắt run rẩy nhìn bà cụ.
Tần Duyệt đã chết?
Là chết khi đang hành động cứu anh cả, Anh hai cô sao?
Cô chỉ biết là, không thể để anh cả, Anh hai có việc,
Lại không nghĩ rằng, cô chấp nhất sẽ hại chết một tánh mạng vô tội khác.
Cô quá ích kỷ, trước nay đều không có nghĩ đến, chính mình muốn, sẽ gây tổn thất cho người khác.
Trách không được, Cố Cảo Đình không để ý tới cô.
Trách không được, Cố Cảo Đình không cần cô.
Hoắc Vi Vũ đi vào cửa.
“A, a!” Nữ nhân kêu rên, gắt gao nắm tay Cố Cảo Đình.
mu bàn tay Cố Cảo Đình đã bị nắm máu thịt lẫn lộn.
Anh không rên một tiếng, ánh mắt sâu thẳm mà thâm trầm, tất cả đều là ảm đạm, răng cắn gắt gao, phẫn nộ, căm hận, đau lòng, dung hợp ở trong mắt anh, hỗn hợp dài quá lệ khí gϊếŧ chóc.
Hoắc Vi Vũ biết, anh nhất định là rất thống khổ, rất tự trách.
Đều bởi vì cô.
Hoắc Vi Vũ không có nói gì, vọt tới trước mặt thai phụ, xốc váy cô lên đến bụng.
Cố Cảo Đình nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“cô là ai? cô muốn làm gì?” em gái Tần Duyệt đẩy Hoắc Vi Vũ ra.
“Tôi từng học qua y, đem siêu âm gần nhất cho tôi xem.” Hoắc Vi Vũ nói gấp gáp.
“à.” Em gái Tần Duyệt bị Hoắc Vi Vũ khí phách chinh phục, chạy nhanh đi lấy.
Hoắc Vi Vũ tiến lên cầm tay vợ Tần Duyệt, nói trấn an: “Tôi là bác sĩ, không cần lo lắng, hai mẹ con nhất định sẽ bình an, tôi có thể giúp cô, hít sâu, đúng, cứ như vậy. Đừng khẩn trương.”