Hoắc Vi Vũ lấy một quả nho, hướng tới anh.
Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn cô, không đi tiếp, ánh mắt càng lúc càng mờ mịt.
bây giờ cô trăm phần trăm xác định, anh là cố ý.
Thời gian ngậm thật dài, nước miếng đều chảy ra.
Cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt những người khác nhìn qua.
Cảm thấy mất mặt, đem quả nho trong miệng ăn, đều nuốt xuống.
Cố Cảo Đình: “……”
Anh nhíu mày, không vui, “Ai cho cô ăn?”
Cô lại ngậm một quả nho ở trong miệng, đυ.ng phải bờ môi của anh.
Cố Cảo Đình hơi ngừng lại, nhìn xuống mũi cô xinh xắn, cắn quả nho.
Cô lui về sau.
Muốn nhanh như vậy rời đi? Không có cửa đâu.
Trong mắt anh xẹt qua một tia sáng, ngăn chận cái ót cô, hôn ở trên môi cô.
Ngón tay cởi bỏ nút quần áo cô.
lòng Hoắc Vi Vũ đang run rẩy.
không phải anh phải làm trước mặt nhiều người như vậy, cùng cô phát sinh quan hệ?
Kia không phải yêu, không phải chiếm hữu, mà là…… Không có một tia cảm tình đùa bỡn.
Cô qua không được cửa ải này, cầm tay anh, “Không cần, Cố Cảo Đình.”
Anh nhìn cô đầm đìa nước mắt, cuối cùng lòng không có tàn nhẫn chèn ép kiêu ngạo của cô.
Anh vẫn luôn đem cô phủng trong lòng bàn tay.
Người khác nhìn một cái, anh đều không muốn, sao có thể nguyện ý cho những người khác nhìn đến cô.
Cố Cảo Đình nắm chặt nắm tay, ánh mắt sắc nhọn quét về phía bọn họ, lạnh lùng nói: “Đều đi ra ngoài, không có tôi cho phép, ai cũng không được vào.”
Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt.
Anh thủ hạ lưu tình, cô cảm giác được.
Cô nâng lên mặt anh, nhìn vào đôi mắt anh lạnh băng, muốn cho anh chút độ ấm.
“Cố Cảo Đình, em yêu anh, rất yêu rất yêu.” Hoắc Vi Vũ nói giọng khàn khàn.
Cố Cảo Đình lấy tay cô ra, căn bản không tin, “Yêu anh còn đem anh cho người khác?”
“em không nghĩ đem anh cho người khác, nhưng thế giới này, không phải em muốn như thế nào thì như thế đó? Nếu chúng ta ở bên nhau, được xây dựng ở trên cái chết của anh cả, anh hai, chúng ta làm sao có thể sẽ hạnh phúc?” Hoắc Vi Vũ chảy nước mắt xuống.
“Hoắc Vi Vũ, em không làm người thân thất vọng, không làm bạn bè thất vọng, người duy nhất phải xin lỗi, chính là anh, em yêu người thân, yêu bạn bè, yêu thiên hạ, duy độc, không có yêu anh.” Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, đôi mắt ảm đạm vô sắc, nhìn không có một chút sáng.
Hoắc Vi Vũ khổ sở trong lòng.
Cô đã nhiều lần từ bỏ anh, cũng khó trách anh sẽ hiểu lầm.
lúc trước là bởi vì không yêu, lúc sau là bởi vì quá yêu, sau nữa, là bởi vì yêu bất động.
Hoắc Vi Vũ giơ lên tươi cười, tay vỗ về một bên mặt anh anh tuấn, “Chỉ là, được anh yêu, em cảm giác được hạnh phúc không uổng phí, có thể được anh thích, là việc vinh hạnh và kiêu ngạo nhất đời này của em.”
“Phải không?” Cố Cảo Đình nhìn cô.
“vâng.” Hoắc Vi Vũ xác định nói, “em đi vào thế giới này, không biết cha mình là ai, cũng không biết mẹ vì sao muốn vứt bỏ em, lại cảm giác rõ ràng được anh bảo hộ, anh yêu quý, anh có thể sủng ái, em không phải vô tâm, trong lòng em có anh. em không nợ thân nhân, không nợ bạn bè, không nợ thiên hạ, duy độc chỉ thiếu nợ anh, thực xin lỗi, Cố Cảo Đình, nếu có kiếp sau……”
“Không có kiếp sau.” Cố Cảo Đình cắt ngang lời cô, “Còn có ba ngày, em còn có thời gian ba ngày để lựa chọn, rốt cuộc có muốn cùng anh ở bên nhau hay không? Thiếu anh, nên trả cho anh không phải sao?”
Anh không bình tĩnh, đôi mắt sắc bén nhìn cô, nhíu mày kiếm, áp bách tính cường.