Trong lòng Hoắc Vi Vũ chua xót, ngồi ở trên giường, tâm tư hoảng hốt.
Nếu như cô thật sự gã cho Duật Nghị, làm gì có quyền yêu cầu anh ta không cưới Mai Lâm?
Về sau, bốn người họ, quan hệ hoang đường như thế nào a?
Cô muốn thoát ra cái vòng này, hết lần này tới lần khác bất lực.
Duật Nghị ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô:
"Cô không cần lo lắng."
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại.
"Cố Cảo Đình nói là, đây là kế hoãn binh, giúp cô giải quyết nguy cơ. Nếu như tôi cưới cô, anh ta sẽ cưới Mai Lâm, nếu như anh ta thật sự quan hệ thông gia với Mai tướng quân, cha tôi khẳng định sẽ không thể say giấc. Cho nên, cha anh sẽ không bức chúng ta kết hôn, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ cố hết sức thuyết phục cha, không để tôi cưới cô." Duật Nghị cười trấn an.
"Cảm ơn anh, Duật Nghị."
"Cố Cảo Đình thật đúng là rất thích cô. Đúng rồi, lần trước, tôi bị anh ta và bạn gái anh ta quần đấu, người đánh tôi, có phải là cô không?" Duật Nghị suy đoán hỏi.
Hoắc Vi Vũ xấu hổ, không có phủ định:
"Vì tôi không có mặc quần áo, anh còn xem, cho nên, tôi đánh."
"Vừa rồi, không phải là đều thấy được, cô cũng không mất miếng thịt nào." Duật Nghị có chút không vui lẩm bẩm nói.
Hoắc Vi Vũ rủ mắt, quay mặt chỗ khác.
Vừa rồi bọn họ không làm gì, nhưng mà, cô ngầm thừa nhận,, tương đương với lừa Duật Nghị.
Hoắc Vi Vũ chột dạ.
Trong mắt Duật Nghị lóe lên một tia vui mừng, nghĩ đến ngủ cùng với cô, tự nhiên cảm thấy mình trưởng thành hơn chút.
Anh hắng giọng một cái, dời đề tài hỏi:
"Cô đói bụng không?"
"Lát nữa tôi..."
"Đông, đông, đông." Tiếng đập cửa vang lên, cắt ngang lời của anh.
"Chờ chút." Duật Nghị đứng dậy đi mở cửa.
Một binh sĩ đứng ở cửa ra vào, mặt không thay đổi nói ra:
"Nghi thức sắp bắt đầu, tư lệnh bảo các người chuẩn bị nhanh lên chút."
"A." Duật Nghị lên tiếng:
"Anh ta đố kị tôi và Hoắc Vi Vũ ở cùng một phòng nhỉ."
"Cái này tôi không biết, đây là khăn lụa tư lệnh phân phó giao cho Hoắc tiểu thư, bảo tiểu thư khoác lên vai không được tháo xuống." Binh lính truyền đạt nói.
Duật Nghị nhận khăn lụa trong tay binh lính, đưa cho Hoắc Vi Vũ:
"Cố Cảo Đình thật sự là một bình dấm chua. Chẳng qua..."
Duật Nghị dừng lại, quan sát sắc mặt Hoắc Vi Vũ:
"Nếu như phụ nữ của tôi, ngủ cùng người đàn ông khác, tôi thật muốn gϊếŧ người. Anh ta ngược lại rất bình tĩnh, còn phái người đưa khăn lụa cho cô, che khuất dấu vết trên người cô."
"Anh ta khẳng định biết, tôi bị bỏ thuốc." Hoắc Vi Vũ giải thích nói ra.
"Nếu như là tôi, cho dù biết phụ nữ của mình bị bỏ thuốc mới như thế, mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng khẳng định không thoải mái."
"Lúc làm với cô, cuối cùng sẽ nghĩ, cô và đàn ông khác làm thế nào, tư thế ra sao, có đạt tới điểm G không, cô có cảm thấy người đàn ông kia kỹ thuật tốt so với đàn ông của mình không? Đàn ông mà, không thể chịu được mình bị đội nón xanh, đặc biệt là người gia trưởng."
"Một hồi, tôi liền không nổi nữa, tôi có dự cảm xấu, chắc chắn Cố Cảo Đình sẽ không buông tha cho tôi."
"Cô tìm cơ hội, tâm sự với anh ta, tôi cũng uống thuốc, cũng không phải tự nguyện." Duật Nghị nói, đặt khăn lụa lên giường, đi vào phòng tắm.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy Duật Nghị nói đúng.
Từ hôm nay trở đi, cô phải bảo vệ mình cẩn thận hơn, không thể có một chút xíu sơ xuất nào.
Cô khoác khăn lụa trên vai, ra ngoài, mới đi được ba bước, cửa căn phòng cách vách đã mở ra.
Một bóng đen vọt ra.
Cô còn chưa kịp thấy rõ là ai, liền cảm thấy cổ tay bị siết chặt, bị kéo vào căn phòng cách vách.