Tổng thống ra khỏi thang máy.
Mai Tướng quân nổi giận đùng đùng đi qua, quặm mặt lại:
"Tôi không phục."
Duật Cẩn đanh bực bội, nhướng mày, khẩu khí cũng không tốt lắm:
"Làm sao?"
"Sao điện hạ lại cưới Hoắc Vi Vũ, một cô gái nhỏ bé không có gì, Mai Lâm nhà tôi so với cô ta còn tốt hơn cả trăm lần, ngàn lần, ông là cố ý nhắm vào tôi sao?" Mai tướng quân vô cùng không bình tĩnh.
Duật Cẩn bó tay toàn tập.
Một cái phiền toái còn chưa giải quyết, lại xuất hiện thêm một cái khác.
Mai Kính Sơn là dân vô học, quá lỗ mãng, sợ ông ta nghĩ quẩn.
"Haizz." Tổng thống thở dài một hơi:
"Tôi cũng không còn cách nào khác, tin tức ông cũng thấy, Hoắc Vi Vũ cứu được Nghị nhi, ông muốn tôi làm sao bây giờ? Yên tâm, tôi tuyệt đối tìm cho Lâm nhi một nhà chồng tốt."
"Cái gì mà cứu Nghị nhi, tên sát thủ kia là tôi phái qua phối hợp cùng với Phùng Tri Dao, Phùng Tri Dao muốn xả thân cứu Cố Cảo Đình để được anh ta tín nhiệm, nếu không Cố Cảo Đình sẽ đưa cô ta đi, trong vòng năm năm không có khả năng trở về, giờ không biết ra sao, toàn bộ đều bị ngâm nước nóng, còn để Hoắc Vi Vũ làm anh hùng." Mai Kính Sơn táo bạo nói.
"Ông nói tên sát thủ kia gϊếŧ Cố Cảo Đình! Chuyện này sao không nói với tôi." Tổng thống rất khϊếp sợ, nhíu mày.
"Không đâu, chỉ là muốn Phùng Tri Dao ở bên cạnh Cố Cảo Đình làm nội ứng của chúng ta thôi, ông gần đây bận mấy việc xử lý tiệc ăn mừng của Cố Cảo Đình, làm sao có thời gian nghe tôi nói." Mai Kính Sơn cũng đều là ủy khuất không có chỗ phát.
"Nếu như Cố Cảo Đình tìm được tên sát thủ, thì không phải kế hoạch của ông sẽ bị ngâm nước nóng hay sao? Năng lực của anh ta, tìm cây kim còn có thể tìm được nói chi là một người sống." Tổng thống tức giận.
"Sẽ không, tên sát thủ này tôi tìm ở nước M, coi như bị bắt được, cũng sẽ không phản bội tôi." Mai Kính Sơn rất tự tin nói.
"Nếu ông không làm như vậy, Hoắc Vi Vũ cũng không cứu được Nghị nhi, thái tử phi tương lai liền sẽ là của con gái ông, giờ thì tốt rồi, tôi cũng không biết nên xử lý thế nào, để tôi yên tĩnh chút." Tổng thống bực bội đi qua Mai Kính Sơn.
Mai Kính Sơn ão não, gãi đầu một cái, chân hung hăn đá vào thùng rác ở bên cạnh thang máy.
Loảng xoảng một tiếng.
Mai Kính Sơn là con nhà võ, sức lực phi thường lớn, nên âm thanh cũng phi thường lớn.
Thùng rác bị thủng, kẹp chân ông ở giữa.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mai Kính Sơn cảm giác được mình gây chuyện, ông bất động thanh sắc nhảy chân còn lại vào thang máy, chững chạc đàng hoàng, bộ dạng như không liên quan gì đến tôi, cửa thang máy đóng vào.
Rầm.
Ui daaaa.
Nhôm khảm vào da thịt của ông, máu chảy ra...
Hơn nữa, không nhổ ra được, càng kéo, chân ông tổn thương càng nặng.
Đinh một tiếng, thang máy mở ra.
Duật Nghị kinh ngạc nhìn Mai tướng quân, ánh mắt đặt vào chỗ thùng rác, nhìn bộ dạng Mai tướng quân chững chạc đàng hoàng, nghi ngờ hỏi:
"Ông.. đây là.. biểu diễn công phu?"
Mặt Mai Kính Sơn đỏ bừng:
"Vừa vặn nhàm chán, tùy tiện luyện thân thủ chút thôi."
Duật Nghị đá chân vào thùng.
"Bang, bang, bang."
Mai tướng quân đau như bị rút gân.
Ông thật muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
"Lợi hại." Duật Nghị chỉ một cái thùng rác khác bên thang máy:
"Chân còn lại ông đá vào đây thử cho tôi xem chút."
Sắc mặt Mai Kính Sơn tái nhợt:
"Điện hạ, giúp tôi gọi 120, thuận tiện, kêu thêm đội cứu hỏa."
"Ha ha ha ha ha, thật là mắc cười quá, ha ha ha." Duật Nghị nói thẳng.
Mai Kính Sơn: "..."
May mắn cái tên không tim không phổi này không phải là con rể của ông.
Ông giống như nhân họa đắc phúc.