Hoắc Thuần kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ.
trong lúc nhất thời cô không có nhận ra người phụ nữ tuyệt mỹ trước mắt này là Hoắc Vi Vũ.
Phản ứng lại đây, nổi giận.
“Nói cô là cô đào, cô còn trang điểm, chúng tôi nói chuyện, cô cư nhiên nghe lén, cô âm hiểm.” Hoắc Thuần bụm mặt mắng.
“Tôi cần đến nghe lén sao? Tôi đứng ở chỗ này, là tôi tới trước hay là các người trước tới, biết chính mình xấu xa, không cần nói bậy ở nơi công cộng.” Hoắc Vi Vũ sắc bén tức giận nói.
“Tôi đây là nói bậy sao? Tôi nói chính là sự thật được không? Mọi người mau tới, mau tới phân xử.” Hoắc Thuần thét to nói: “Tiện nhân này, cùng người đàn ông bỏ trốn, làm ba mình tức chết, còn không cho phép người khác nói!”
Hoắc Vi Vũ lại một cái tát đánh qua, “Rốt cuộc là ai làm ba tôi tức chết, cô đừng cho là tôi không biết.”
Hoắc Thuần bị đánh đầu óc choáng váng, dừng một chút, trong mắt hiện lên khủng hoảng, “cô biết cái gì? Hoắc Vi Vũ, cô không cần nói chuyện giật gân, là cô, chính là cô.”
Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi không gọi là Hoắc Vi Vũ, tôi tên Quyền Vi Vũ, chân tướng sự tình cuối cùng ra sao, trong lòng các ngươi hiểu rõ, chờ, tôi sẽ đem một đám các người nhốt vào địa ngục.”
“cô có cái loại bản lĩnh này, ai tin tưởng đâu.” Cố Kiều Tuyết châm chọc nói: “Có chuyện tình, anh tôi sẽ không nói cho loại phụ nữ như cô, anh tôi muốn cưới vợ, tiệc
chúc mừng
lần này, anh tôi sẽ công bố, ai là vị hôn thê của anh, mà người phụ nữ này, không phải là cô.”
trong lòng Hoắc Vi Vũ hồi hộp một chút.
Mặc dù sớm biết kết quả là cái này, trong lòng cô vẫn không thoải mái.
Hoắc Thuần xem thần thái Hoắc Vi Vũ hoảng loạn, một cái tát, hung hăng đánh vào trên mặt Hoắc Vi Vũ, tiểu nhân đắc chí nói “một cái tát này cho cô, đem chúng ta nhốt vào địa ngục, cô nằm mơ đi. Cô làm ba mình tức chết, mẹ mình lại nơi nơi qua lại với đàn ông đê tiện.”
trong mắt Hoắc Vi Vũ rừng rực ngọn lửa, không xé rách miệng cô ta, bị thương khẳng định là chính mình.
Cô xông lên, kéo tóc Hoắc Thuần, không có lý trí, đem đầu cô ta nện ở trên tường.
Ầm một tiếng.
trán Hoắc Thuần đổ máu.
Hoắc Vi Vũ bắt lấy tóc cô ta tiếp tục đánh tới trên tường.
hội sở tư nhân thấy đã xảy ra chuyện, chạy nhanh kêu bảo an tới.
“Ai cũng đừng nhúc nhích.” Cố Kiều Tuyết thờ ơ lạnh nhạt, gợi lên âm lãnh khóe miệng.
Cô hận không thể để Hoắc Vi Vũ đem Hoắc Thuần gϊếŧ chết, Hoắc Vi Vũ ngồi tù bị phán tử hình, cô an vị ngư ông đắt lợi.
“Tiểu Vũ.” Ngụy Ngạn Khang từ bên ngoài vọt vào, kéo Hoắc Vi Vũ ra, “em như vậy sẽ đánh chết cô ta.”
“Đánh chính là cô ta, anh có biết hay không ba tôi là bị cô ta và Tần Diệu Ni tức chết.” đôi mắt Hoắc Vi Vũ vằn đỏ quát.
Ngụy Ngạn Khang ôm thân thể cô run bần bật, ôn nhu khuyên nhủ: “anh biết, anh biết, em khẳng định rất tức giận, nhưng mà em đánh chết Hoắc Thuần, em sẽ đi ngồi tù, Tần Diệu Ni còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Nhà em cũng chỉ có một mình em, em xảy ra chuyện, rốt cuộc báo không được thù.”
Hoắc Vi Vũ giật mình, không có giãy giụa nữa.
Ngụy Ngạn Khang quét về phía Hoắc Thuần đầu rơi máu chảy, “Còn không mau cút đi.”
Hoắc Thuần cất bước bỏ chạy.
Cố Kiều Tuyết nhìn Ngụy Ngạn Khang ôm Hoắc Vi Vũ, vô cùng tức giận, bưng lên ly nước, hất tới Ngụy Ngạn Khang, quát: “bây giờ anh ôm chính là ai!”
Ngụy Ngạn Khang quét về phía Cố Kiều Tuyết.
Anh biết Cố Kiều Tuyết tâm lý âm u, nghiến răng nghiến lợi nói: “cút.”
“cậu kêu ai cút?” giọng Cố Cảo Đình mang theo hơi lạnh, từ ngoài cửa truyền tới.