“Người kia nói, Ai cho cô phản bội tư lệnh, tư lệnh muốn cô phải chết.” Mẹ Lâm xen mồm nói.
trong mắt Lâm Thừa Ân đều là sát ý.
Hoắc Vi Vũ cầm tay Lâm Thừa Ân, “Cố Cảo Đình muốn gϊếŧ em có rất nhiều biện pháp, anh ta giỏi nhất gϊếŧ người không thấy máu, không cần giấu đầu hở đuôi như vậy, càng tô càng đen.”
“Đủ rồi.” Lâm Thừa Ân ném tay Hoắc Vi Vũ ra, “em đã bị Cố Cảo Đình hạ độc, trước hết anh đem mẹ anh đưa đi bệnh viện.”
“Thừa Ân, khả năng em sống không qua khỏi hôm nay, anh nhớ rõ, gϊếŧ chết em chính là tổng thống, nói cho Cố Cảo Đình, gϊếŧ chết em chính là tổng thống.” Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói với theo sau lưng Lâm Thừa Ân.
Lâm Thừa Ân cũng không có quay đầu ôm Mẹ Lâm rời đi.
Hoắc Vi Vũ nhắm hai mắt lại.
Tổng thống làm càn gϊếŧ người.
Cố Cảo Đình không tín nhiệm cô.
Lâm Thừa Ân không tín nhiệm cô.
Cô đã thành ngòi thuốc kích phát hỏa mâu thuẫn giữa bọn họ.
Cô chết, không biết Lâm Thừa Ân sẽ nói cho anh cả anh hai nghe như thế nào.
Châm ngòi anh cả, Anh hai mâu thuẫn với Cố Cảo Đình, tổng thống là người được lợi, người thắng cuối cùng.
Cô không thể chết được.
Hoắc Vi Vũ đột nhiên nhớ tới một việc.
Tổng thống rõ như lòng bàn tay hành tung của bọn họ, chẳng lẽ, trong phòng cô bị bí mật gắn camera theo dõi?
“Không cảm thấy mình thực ngu xuẩn?” Hoắc Vi Vũ nói với không khí.
Cô tin tưởng tổng thống có thể nghe thấy.
“nếu tôi có tín vật của Giang Khả đã sớm lấy ra đưa cho Cố Cảo Đình, còn chờ tới bây giờ sao?” Hoắc Vi Vũ tiếp tục nói.
“ngài gϊếŧ tôi, có lẽ có thể mê hoặc anh tư tôi, nhưng Cố Cảo Đình không phải ngốc tử, anh ta sẽ không tin Trung tá Lý là vì anh ta gϊếŧ tôi, anh ta khẳng định sẽ đoán được sau lưng Trung tá Lý có một người, là tổng thống đại nhân.” Hoắc Vi Vũ lạnh giọng nói.
“Đoán được thì sao?” Tổng thống phát ra tiếng.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, sắc bén quét về phía có giọng nói, là ở bên trong đồng hồ treo tường.
“Đoán được, anh ta sẽ không cùng anh cả anh hai tôi xung đột, anh ta sẽ toàn lực đối phó ngài.” Hoắc Vi Vũ xác định nói.
“Tôi thả cô đi bên người anh ta, anh ta sẽ không đối phó tôi?” giọng Tổng thống lạnh lùng.
“Hiện tại tình cảnh tôi và anh ta như vậy, anh ta sẽ tin tôi sao?” Hoắc Vi Vũ cười khổ, “cho dù anh ta tin tôi, chỉ cần tôi không chết, mâu thuẫn giữa các người sẽ không trở nên gay gắt, không phải sao? Các người vốn dĩ chính là mặt và lòng không quan hệ tới nhau.”
Tổng thống nhìn mặt Hoắc Vi Vũ trong video, trầm mặc.
Hoắc Vi Vũ nhìn như bình tĩnh, trong lòng bàn tay đều là sềnh sệch mồ hôi.
Cô biết, sống chết của cô, chỉ ở một quyết định của tổng thống.
Cô vốn không sợ chết, chính là sợ, Cố Cảo Đình và các bạn của cô sẽ chết thực thảm.
“Hoắc Vi Vũ, cô biết hậu quả ra sao nếu cô đem tín vật giao cho Cố Cảo Đình?” Tổng thống thử hỏi.
“Xác định tôi là gián điệp, mà lấy được tín vật kia, ngoại trừ ngài tổng thống, cũng sẽ nhận định tôi là gián điệp.” Hoắc Vi Vũ thẳng thắn nhìn đồng hồ treo tường nói.
“cô là một cô gái thông minh, hy vọng cô không có tín vật, có tín vật, tốt nhất cô cũng không đưa cho Cố Cảo Đình, cô hại chết không chỉ bản thân cô, còn có anh ta.
Tôi tạm thời buông tha cho cô, nhưng mà, nhất cử nhất động của cô đều ở phạm vi tôi giám thị, không cần làm cho chính mình phải hối hận.
Trên thế giới không có bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, nói không chừng, chúng ta sẽ trở thành bạn, tôi quý trọng tài năng, hy vọng có một ngày cô sẽ đến.
Mặt khác, bên người Cố Cảo Đình tuyệt đối không chỉ có Trung tá Lý là người của tôi, nhớ rõ thận trọng từ lời nói đến việc làm, chọc giận tôi, khẳng định cô nhìn không thấy ánh thái dương.” Tổng thống cảnh cáo, trầm giọng nói với Tắng quản gia: “Huỷ bỏ sát lệnh.”
Hoắc Vi Vũ dư quang nhìn đến bóng ma ở cửa biến mất.
Cô giống như, nhặt lại mạng sống