"Đầu, trên trán hắn bị trúng đạn." Phùng Tri Dao rõ ràng nói ra.
"Hắn bị trúng đạn trước xong mới bị gậy gỗ đâm vào hay là bị gậy gỗ đâm trước?" Hoắc Vi Vũ tiếp tục truy vấn.
"Đương nhiên là bị gậy đâm trước." Phùng Tri Dao không cần suy nghĩ nói ra.
"Vậy hắn bị ai đánh chết?"
"Là,..là..." Phùng Tri Dao dừng một chút, đôi mắt lóe ra nói:
"Có thể Giang Khả đã đánh chết hắn khi thấy hắn làm vậy với tôi."
Hoắc Vi Vũ khẽ cười, châm chọc nói ra:
"Sông Khả vì cô mà đánh chết thuộc hạ của anh ta, xem ra, người có quan hệ không bình thường với Giang Khả là cô chứ không phải là tôi nha."
Hoắc Vi Vũ nói mấy cây đơn giản, liền đẩy Phùng Tri Dao lên đầu ngọn sóng.
Tổng thống đánh giá Hoắc Vi Vũ.
Cô gái này, bình tĩnh cùng cơ trí, lâm nguy không sợ, không nhanh không chậm, trầm ổn lãnh đạm, rất hiếm thấy.
Khó trách Cố Cảo Đình thích cô ta.
Phùng Tri Dao nói không lại Hoắc Vi Vũ, thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, nóng nảy nói ra:
"Tôi cũng không biết vì sao anh ta lại làm như vậy? Cô đừng có vu hãm tôi."
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật châm chọc:
"Cũng giống vậy, tôi cũng không biết tại sao Giang Khả đỡ đạn cho tôi."
Ánh mắt của Hoắc Vi Vũ sắc bén:
"Chỉ bằng điểm ấy mà cô chắc chắc tôi là gián điệp, cô đoán bừa hay đầu óc cô có vấn đề vậy?"
"Cô đừng có nói linh tinh!" Phùng Tri Dao kích động nói.
"Nếu như Giang Khả cứu tôi, liền nói tôi là gián điệp, vậy Giang Khả cũng cứu cô, nhất định cô cũng là gián điệp." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Là tôi tự đâm mình." Phùng Tri Dao mất khống chế nói, gào khóc rống lên.
"Cho nên, Giang Khả vì cô mà gϊếŧ thuộc hạ của mình, hắn còn vì cô mà chết, chắc chắc cô là gián điệp." Mai tướng quân lập tức công kích nói.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn Mai tướng quân:
"Hôm nay ngài có ăn điểm tâm không?"
"Tôi ăn hay không ăn thì mắc mớ gì đến cô." Mai tướng quân trả lời.
"Nhất định là ngài ăn rồi." Hoắc Vi Vũ chắc chắn nói.
"Tôi không ăn." Mai tướng quân không hề nghĩ ngơi nói ra, nói xong, mới hối hận, trên mặt xấu hổ:
"Đừng hỏi chuyện tào lao."
Hoắc Vi Vũ nhìn những quan viên ở đài cao.
"Mai tướng quân ăn hay không ăn điểm tâm, trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng tại sao ông ta lại nói mình không có ăn, nói xong, mới ý thức được mình nói sai, cái này bên tâm lý học gọi là hành vi, tính cách, phản xạ có điều kiện. Tôi nghĩ Giang Khả cứu tôi cũng là vì nguyên nhân này. Hiện trường có rất nhiều binh lính nhìn thấy, lúc Giang Khả chết, trên tay vẫn cầm súng. Anh ta uy hϊếp Cố Cảo Đình, sẽ bắn tôi nếu Cố Cảo Đình động thủ. Đó là bởi vì, họng súng đối diện lưng của tôi, chuyện này, hơn ngàn tên lính đều thấy được."
"Tôi không phải là gián điệp, tôi và Giang Khả cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào, tôi chỉ là người vô tội bị liên lụy vào trong mâu thuẫn của họ mà thôi." Hoắc Vi Vũ biểu đạt nói.
"Tổng thống." Lâm Thừa Ân cầm một đống tư liệu đi đến, đưa cho tổng thống nói:
"Tôi và Hoắc Vi Vũ đã quen biết nhau từ nhỏ, đây là tư liệu của em ấy về tiểu học, trung học, trường cấp 3, thành tích đại học, nhận xét của thầy cô và bạn bè, giấy tờ thẻ ngân hàng, biên bản giao thông, thử hỏi, bên trong một cái thẻ ngân hàng không có tới 1000 đồng, cần cù làm việc mỗi tháng cũng chỉ hơn năm ngàn, làm sao có thể là một gián điệp. Em ấy cũng chưa từng đi ra khỏi thủ đô, làm sao có thể biết bí mật quân sự cùng với Giang Khả. Xin tổng thống suy xét."
Nhân viên nghiên cứu khoa học đi ra, đưa cho tổng thống một tờ kết quả nghiên cứu.
Cố Cảo Đình nhìn lướt qua tờ đơn, nhìn Hoắc Vi Vũ.
Anh biết, cô vô tội mà.
Nhưng mà, ánh mắt của Hoắc Vi Vũ nhìn anh, lại mang theo một cỗ lạnh buốt đến thấu xương, sắc bén như đao...