"Tiểu Vũ." Ngụy Ngạn Khang vẫn chưa đi, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ lao ra cửa, vội vàng hô.
Hoắc Vi Vũ không để ý anh ta, vọt vào đến cửa thang máy.
Ngụy Khạn Khang đuổi theo:
"Em biết em đang làm gì không?"
Hoắc Vi Vũ điên cuồng ấn nút.
Ngụy Ngạn Khang cầm cổ tay của cô, ngoan lệ nói:
"Cố Cảo Đình là cố ý chơi em, anh ta muốn trả thù cho em gái của anh ta, anh ta sẽ không thích em, sao em lại hèn như vậy!"
Hoắc Vi Vũ hất tay của Ngụy Ngạn Khang ra:
"Anh ta có thích tôi không là chuyện của anh ta, tôi đưa dù cho anh ta là chuyện của tôi, anh cảm thấy tôi hèn là chuyện của anh!"
"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra, Hoắc Vi Vũ vào trong thang máy.
Ngụy Ngạn Khang vào theo.
"Tiểu Vũ, sao em lại không hiểu vậy? Hiện tại là thủ đoạn của Cố Cảo Đình, nếu em sập bẫy, thì xong đời, em có nhớ rõ mấy vị hôn thê trước của anh ta chết thế nào không? Kỳ thật, đều do Cố Cảo Đình gϊếŧ." Ngụy Ngạn Khang giật gân nói.
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, nhìn Ngụy Ngạn Khang:
"Anh định lừa tôi à?"
Ngụy Ngạn Khang cắn răng:
"Được thôi, em đi đi, chờ em đầu rơi máu chảy, mình đầy thương tích, nhớ quay đầu, anh một mực bên cạnh em. Anh phản bội em một lần, anh cho phép em phản bội anh một lần."
Hoắc Vi Vũ lười để ý anh, thang máy đến, cô bung dù đi ra ngoài.
Cố Cảo Đình không ở cửa ra vào.
Cô biết đường tắt, nếu Cố Cảo Đình không lái xe, nhất định có thể bắt kịp.
Mưa rất lớn, lốp bốp đánh vào trên dù.
Vừa mới mưa một chút, mà mặt đất đã thành nhiều vũng bùn rồi.
Bọt nước tung té ướt bắp chân của cô.
Ngụy Ngạn Khang nhìn cô đi trong mưa, hai tắm nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, trong mắt bắn ra một đạo nham hiểm hung ác, ẩn nấp trong gọng kính lịch sự.
Cái anh muốn, không bao giờ là không đạt được.
Nhưng mà nếu không thể cùng lên thiên đường, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi.
Ngụy Ngạn Khang đi trong mưa, lên xe của mình, khởi động rời đi.
Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa chờ rất lâu, điện thoại di động kêu lên.
Cô nhìn là dãy số lạ, nhíu mày, cúp.
Đúng rồi, cô có thể gọi cho Cố Cảo Đình mà, sao lại đần độn đột xuất vậy chứ.
Cô kéo số của Cố Cảo Đình vào danh sách trắng, trong lòng thấp thỏm, gọi.
"Tích tích tích tích tích." Điện thoại không gọi được.
Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua số trên điện thoại, số không sai mà.
Cô tiếp tục gọi.
"Tích tích tích tích tích." Vẫn không gọi được.
Hoắc Vi Vũ có loại dự cảm xấu, không lẽ Cố Cảo Đình cho số cô vào danh sách đen?
"Ngài khỏe chứ, có thể cho tôi mượn máy gọi điện thoại không?" Hoắc Vi Vũ hỏi người gác cổng.
Người gác cổng thấy Hoắc Vi Vũ là người quen, sảng khoái đáp ứng:
"Được."
Hoắc Vi Vũ bấm số của Cố Cảo Đình.
Điện thoại reo ba tiếng, anh ta nghe, giọng nói thâm trầm truyền đến:
"Alo."
Trong lòng Hoắc Vi Vi đau xót, giống như bị ong chích một cái.
Cô đã hiểu rõ, Cố Cảo Đình thật cho số của cô vào danh sách đen.
Giống như trước đó cô cũng cho anh vào danh sách đen.
Cô không định lui tới với anh, anh cũng không muốn lui tới với cô.
Cố Cảo Đình thấy đầu bên kia không nói chuyện, rất không nhẫn nại cúp máy.
Hoắc Vi Vũ thả điện thoại ra, trong đầu trống rỗng.
Cô miễn cưỡng che dù, đi trở về.
Đi đến cửa thang máy, sững sờ ngẩn người.
"Đinh" một tiếng, thang máy mở, Cố Cảo Đình đi ra, bốn mắt nhìn nhau...