Hoắc Vi Vũ dừng bước lại, lạnh nhạt nhìn về phía trước.
Ngụy Ngạn Khang dây dưa với cô như vậy, nếu bị Cố Kiều Tuyết hoặc là Cố Cảo Đình biết, thì người xui xẻo sẽ là cô.
Cô lạnh lùng nhìn về phía anh ta, "Có phải tôi đi rồi, không có hồi tâm chuyển ý, từ nay về sau, anh sẽ không dây dưa với tôi nữa."
Ngụy Ngạn Khang thâm tình nhìn cô, gật đầu, "Ừm."
"Nếu như anh làm không được thì?" Hoắc Vi Vũ lý trí hỏi.
"Anh sẽ bị xe đυ.ng chết. Đáp án này em đã hài lòng chưa, Tiểu Vũ."
Hoắc Vi Vũ bỏ qua đau khổ trong mắt của anh ta, mặt không biểu tình nói: "Vậy đi đi."
Lên xe, Ngụy Ngạn Khang mở nhạc, là nhạc hòa âm cổ điển mà cô thích nhất.
Ngụy Ngạn Khang là một người đàn ông rất cẩn thận, dịu dàng.
Nhưng mỗi lần nhớ tới những nhu tình như nước này của anh ta, trong lòng của cô như bị một cây gai đâm sâu vào, rất đau.
Cho nên, dứt khoát, không nghe, không nhìn, nhắm mắt lại.
Hơn một tiếng sau, Ngụy Ngạn Khang dừng xe.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt, trước mắt là căn nhà lớn có kiến trúc phong cách Âu Mỹ.
Phía trên phòng ở phủ kín năm màu, dưới ánh sao, càng rực rỡ chói mắt.
Ngụy Ngạn Khang mở cửa xe, dịu dàng nói: "Xuống xe nhìn xem."
Hoắc Vi Vũ xuống, sau lưng, mấy màu sắc rực rỡ sáng ngời, hồng, vàng, hồng nhạt, tím.
Cô quay đầu lại.
Một mảnh hoa oải hương, hỗn hợp cùng một chỗ.
Liếc mắt liền thấy ba chữ "ILOVEYOU’ được cố ý sử dụng ba màu sắc để tạo nên.
"Em đã nói, sau này muốn có một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài, có một căn nhà như tòa thành của công chúa và hoàng tử, phía trước tòa thành là một mảnh hoa oải hương, có đủ loại hoa mà em thích, em sẽ giống như công chúa bên trong cổ tích." Ngụy Ngạn Khang dịu dàng nói.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Cổ tích đều là hư cấu, nơi đây không có khả năng ngăn cách với thế giới bên ngoài, hoa oải hương phía trước tòa thành cũng rất nhanh sẽ tàn lụi."
"Anh có thể xem đây là nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài, không cho ai đến quấy rầy em, hoa tàn lụi rồi, anh cũng có thể bổ sung thêm hoa tươi, chỉ cần em nguyện ý..."
"Tôi không muốn." Hoắc Vi Vũ cắt ngang lời nói của Ngụy Ngạn Khang, "Hoàng tử của tôi, bên cạnh không có hoàng hậu, hoàng tử của tôi, trong lòng không có những người phụ nữ khác, anh, Cố Cảo Đình, cũng không phải."
"Em đừng để ý tới chuyện này được không, anh cưới Cố Kiều Tuyết cũng là bất đắc dĩ, em cũng thấy rồi đó, là Cố Cảo Đình bắt giam anh lại!" Ngụy Ngạn Khang có chút kích động, hai tay nắm chặt bả vai của Hoắc Vi Vũ.
"Tiểu Vũ, anh đáp ứng với em, anh sẽ không đυ.ng tới em, trái tim của anh đều dành cho em, cũng chỉ sinh con với em, em cũng không cần đi ra ngoài làm việc, cũng không cần ra ngoài để bị khinh bỉ, anh sẽ nuôi em, có thời gian anh sẽ ở bên cạnh em." Ngụy Ngạn Khang cam đoan.
Hoắc Vi Vũ đã hiểu, khóe miệng giật giật, ánh mắt mờ mịt, "Anh là muốn bao dưỡng tôi hả?"
"Anh là muốn chăm sóc em thật tốt! Anh đã thề trước mộ của mẹ em, Tiểu Vũ, lần này hãy cho anh cơ hội." Ngụy Ngạn Khang thành khẩn nói.
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, "Nếu mẹ tôi sống lại, bầu trời không có mưa, đóa hoa không hề tàn lụi, tôi sẽ đồng ý làm người phụ nữ không danh không phận của anh."
Trong lòng Ngụy Ngạn Khang lộp bộp trầm xuống, những gì cô nói là điều không có khả năng.
Ngụy Ngạn Khang lôi kéo tay của cô vào biệt thự, đẩy cửa phòng ra.
Tất cả đều là Hermes, giày cao gót, quần áo rất thời thượng, đồ trang sức quý báu.
"Những thứ này không phải em rất thích sao, chỉ cần em đáp ứng, tất cả đều là của em." Ngụy Ngạn Khang nhìn chằm chằm cô nói.
Hoắc Vi Vũ không nhúc nhích.